CỔ Vân Phàm nói xong, sắc mặt của Trình Luật bỗng chốc trở nên trắng bệch, bờ môi mấp máy như muốn nói thêm gì nữa, thế nhưng cố Vân Phàm đã lập tức cúp máy.
Trình Luật cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi. Anh ta cầm điện thoại một lúc lâu rồi mới nhắn tin WeChat cho Lý Tư Ỷ, muốn nói chuyện với cô ấy.
Không ngờ Lý Tư Ỷ đã hủy kết bạn với anh ta.
Anh ta lập tức gửi lời mời kết bạn lại, nhưng đợi tận mười phút cũng chẳng được Lý Tư Ỷ chấp nhận.
Trình Luật cảm thấy hơi xấu hố.
Cô ấy cảm thấy mình ngứa mắt đến thế ư? Tối hôm qua, anh ta nhất thời bị váng đầu nên mới nhắc tới chuyện chia tay với cô ấy, nhưng sáng sớm hôm nay anh ta đã đổi ý rồi, cô ấy không thể… Cô ấy không thế không cho anh ta thêm bất cứ cơ hội nào như vậy chứ!
Trình Luật buồn bực trong lòng, định sau khi tan làm sẽ tới tìm Lý Tư Ỷ đế nói chuyện tử tế với cô ấy một phen.
Trong lúc ăn sáng, mẹ Trình thấy con trai mình mặt ủ mày chau thì không khỏi tức giận nói:
“Người ta yêu đương thì tinh thần phấn khởi hăng hái, sao mẹ chẳng thấy bạn gái con chăm nom gì cho con thế?”
Trình Luật bất lực cười: “Mẹ à, chúng con đều đã là người trưởng thành, không cần ai phải chăm sóc ai.”
Mẹ Trình không đồng ý: “Con là bác sĩ, dù sao con bé đó cũng chỉ là huấn luyện viên của một lớp học nhỏ, thời gian rảnh rỗi nhiều hơn con bao nhiêu. Tiền kiếm được cũng chẳng nhiều bằng con, nó chăm sóc cho con cũng là chuyện đương nhiên chứ? Mẹ nói cho con biết, sau này bắt con bé đó học cách làm mì của người miền Bắc chúng ta đi. Con đừng có nuông chiều rồi khiến nó không biết làm gì, nhà họ Trình chúng ta cưới cô ta về không phải đế cô ta ngồi làm cô chủ.”
Trình Luật còn chưa nói với mẹ Trình về chuyện họ đã chia tay.
Anh ta ậm ừ đáp lời: “Sau khi kết hôn cô ấy chắc chắn sẽ học.”
Lúc này trong lòng mẹ Trình mới dịu lại đôi chút, bà ta lại dặn dò: “Dù sao mẹ cũng không cho phép con trở thành đứa sợ vợ đâu.”
Trình Luật chỉ biết cười gượng.
Trình Luật không ngờ mẹ anh ta sẽ tình cờ gặp được hai mẹ con Lý Tư Ỷ, còn náo loạn một trận.
Buổi sáng Lý Tư Ỷ không có lớp nên cô ấy theo mẹ mình đi mua sắm, định đợi khi nào tâm trạng của mẹ Lý tốt hơn thì sẽ nói với bà ta chuyện mình chia tay với Trình Luật.
Khi mẹ Lý vào thử đồ, Lý Tư Ỷ đúng lúc phải ra ngoài nghe điện thoại.
Bố mẹ của Trình Luật cũng vừa khéo đi dạo tới đó, thấy Lý Tư Ỷ và một người phụ nữ trung niên thân thiết đi mua sắm cùng nhau. Vừa nhìn đã biết là hai mẹ con, mẹ Trình lập tức cảm thấy không thoải mái. Bà ta nói khẽ với bố Trình đứng bên cạnh: “Nghe nói gia đình bên ấy phá sản, hai đứa đã yêu đương một thời gian dài như vậy mà cũng không thấy nhắc đến chuyện gặp mặt gia đình hai bên. ông nói có phải con bé đó không muốn tốn đồ cưới nên mới cố ý dây dưa với Trình Luật nhà chúng ta không?”
Bố Trình ho khẽ một tiếng: “Bà nghĩ nhiều quá rồi.”
Mẹ Trình càng nghĩ càng giận: “Tôi phải nói rõ ràng với nhà bên ấy mới được. Nếu họ không chi ra chút đồ cưới nào thì Trình Luật nhà ta thiệt thòi chết mất.”
Mặc dù bố Trình không hài lòng với Lý Tư Ỷ
nhưng cũng cảm thấy vợ mình làm như vậy không ốn, có điều ông ta không ngăn mẹ Trình được.
Mẹ Trình đi vào cửa hàng, miệng thơn thớt nói: “Là mẹ của Lý Tư Ỷ đấy à.”
Mẹ Lý Tư Ỷ đang thử quần áo, trước đây bà ta là phu nhân nhà giàu, mặc dù hiện tại đã phải chi tiêu tiết kiệm hơn rất nhiều nhưng có một vài thói quen cũ vẫn không thể sửa được. Bà ta đang nhẹ giọng nói chuyện với người bán hàng chổ nào nên sửa lại một chút thì mẹ Trình đột ngột nhảy ra như vậy, khiến bà ta giật thót cả mình.
Mẹ Trình cười cười: “Tôi là mẹ của Trình Luật, chẳng phải hai đứa nó đang yêu nhau hay sao. Vừa hay gặp được bà nên tôi mới đến đây chào hỏi. Đối diện có quán cà phê, hay là chúng ta ngồi nói chuyện một chút nhỉ?”
Mẹ Lý bổng nhận ra.
Bà ta không hề biết chuyện Lý Tư Ỷ và Trình Luật đã chia tay nên cũng nhiệt tình đồng ý: “Tôi từng nghe Tư Ỷ nói gia đình mình là người miền Bắc, thế nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội gặp mặt một lần, hôm nay đúng là trùng hợp thật đấy.”
Mẹ Trình kéo tay bà ta, thắm thiết dắt nhau đi uổng cà phê.
Mẹ Lý nhắn tin nói cho Lý Tư Ỷ mình và bố mẹ Trình Luật ở quán cà phê đối diện.
Mọi người ngồi xuống ghế.
Mẹ Trình ngắm nghía quần áo trên người mẹ Lý, sau đó không khỏi vuốt tóc rồi cười mất tự nhiên: “Mẹ Lý Tư Ỷ à, chuyện là thế này. Trình Luật nhà chúng tôi tổt nghiệp bác sĩ ở trường đại học y. Hai năm trước gia đình tôi đã bớt ăn bớt mặc để thanh toán bốn triệu tiền cọc, mua cho Trình Luật căn nhà ở thành phổ B… Mẹ Lý Tư Ỷ, bà cũng biết đấy, Trình Luật nhà tôi vừa có nhà vừa có xe, lại còn làm bác sĩ, nó không bao giờ sợ thiếu đối tượng. Bây giờ quan hệ giữa Trình Luật và Lý Tư Ỷ càng ngày càng tốt hơn. Tôi và bố của Trình Luật đã bàn bạc với nhau rồi, chúng tôi cảm thấy nếu bắt Tiếu Lý phải bỏ ra bốn triệu tiền đồ cưới không hợp tình người cho lắm, nhưng cho dù ít thì cũng không dưới 2 triệu đâu. số tiền này không phải là chúng tôi đòi hỏi, mà chủ yếu là để làm vốn khởi nghiệp cho gia đình nhỏ của chúng nó sau này. Chúng nó sinh con đẻ cái hay làm gì thì cũng có chút vốn trong tay.”
Bà ta nói xong, nhìn chằm chằm vào mẹ Lý mà không hề chớp mắt.
Mẹ Lý im lặng, mẹ Trình Luật lại bồi thêm một câu nữa: “Nếu không có chút đồ cưới nào thì sẽ bị người khác coi thường đấy.”
Mẹ Lý nghe vậy bắt đầu thấy tức giận.
Bà ta cố nén cơn giận, nói: “Đương nhiên Tư Ỷ sẽ có đồ cưới, cũng sẽ không để người ta xem
thường…”
Bà ta vẫn còn chưa nói hết câu thì tay đã bị đè xuống.
“Mẹ!”
Lý Tư Ỷ khẽ đè lên tay mẹ, cô ấy có thế nhận ra bàn tay mẹ mình đang tức giận đến phát run. Cô ấy cũng nghe thấy những lời vừa rồi, đừng nói là mẹ, chính cô ấy hiện giờ cũng cảm thấy vô cùng may mắn vì đã chia tay với Trình Luật.
Gia đình như vậy, ai gả vào cũng không sống êm đẹp được.
Lý Tư Ỷ ngước mắt nhìn bố mẹ Trình Luật, cười nhạt: “Xin lỗi hai bác, có lẽ hai bác còn chưa biết tôi và Trình Luật đã chia tay, sau này cũng không có đồ cưới gì cả, lại càng không có ai coi thường ai.”
Bổ mẹ Trình Luật ngây người, mẹ Lý cũng ngạc nhiên.
Mẹ Trình cực kỳ mất mặt, cười lạnh nói: “Trình Luật nhà tôi có điều kiện tốt như vậy, tôi không tin cô nỡ bỏ nó.”
Nụ cười của Lý Tư Ỷ dần phai nhạt: “Điều kiện của Trình Luật rất tốt, tôi nghĩ anh ta không thiếu đối tượng. Tóm lại tôi và anh ta đã chia tay rồi.
Cô ấy nhìn trên bàn rồi thanh toán tiền cà
phê cho mẹ Lý, về phần bố mẹ Trình Luật, cô ấy không buồn quan tâm.
Mẹ Trình tức gần chết,
Lý Tư Ỷ mặc kệ bà ta, dẫn mẹ mình rời đi. Khi lên xe, mẹ Lý nắm chặt lấy tay cô ấy và hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Con và Trình Luật vẫn đang êm đẹp, sao lại chia tay?”
Lý Tư Ỷ kể với mẹ mình chuyện muốn đẻ con trai và cả chuyện của Trình Luật và Hoàng Viên Viên.
Mặc dù mẹ Lý rất trông ngóng Lý Tư Ỷ sớm kết hôn, nhưng nghĩ tới dáng vẻ không biết điều của mẹ Trình vừa nãy, bà ta cũng thương con gái: “Đúng là nhìn không ra, trông Trình Luật có giáo dục như vậy mà bố mẹ cậu ta lại cư xử kiểu ấy. Hai bên còn chưa chính thức gặp mặt mà đã đòi đồ cưới của nhà gái, chưa từng thấy ai như vậy.”
Lý Tư Ỷ không lên tiếng.
Mẹ Lý mắng thêm vài câu, sau đó nhìn mặt con gái rồi đột nhiên hỏi: “Có phải con… vốn không thích Trình Luật không?”
Lý Tư Ỷ giật mình, sau đó nói khẽ: “Con nghiêm túc hẹn hò với anh ta, chỉ là chúng con không hợp nhau.”
Mẹ Lý không tiếp tục hỏi nữa.
Sau một buổi chiều bận rộn, lúc họ về tới
nhà đã gần tám giờ tối. Lý Tư Ỷ vừa mở cửa xe, đang định bước lên thì Trình Luật đi tới và nắm chặt tay cô ấy: “Tư Ỷ, chúng ta nói chuyện đi.”
Lý Tư Ỷ hơi khựng lại.
Cô ấy ngước lên nhìn Trình Luật, ánh mắt lạnh nhạt khiến Trình Luật hơi sững sờ.
Anh ta và Lý Tư Ỷ yêu nhau trong thời gian không lâu, tuy rằng chưa có tình cảm thắm thiết sâu đậm nhưng lúc mặn nồng cũng rất tốt đẹp. Ánh mắt cô ấy nhìn Trình Luật lúc nào cũng dịu dàng, không lạnh lùng xa cách giống như nhìn người xa lạ như bây giờ.
Trình Luật hạ mình nói chuyện: “Tư Ỷ, chúng ta nói chuyện tử tế một lần, được không?”
Lý Tư Ỷ biết rằng nếu không nói rõ ra thì anh ta sẽ không bỏ qua cho mình, vì vậy cô ấy dứt khoát đóng cửa xe lại.
Lý Tư Ỷ nhìn Trình Luật, nói rõ với anh ta.
“Trình Luật, chúng ta vốn không cùng chung chí hướng. Anh khát vọng có được thành công, tiến vào xã hội thượng lưu, mà em chỉ muốn một cuộc sống bình yên. Tối hôm qua anh đã nói chia tay, hôm nay lại muổn vớt vát. Có lẽ anh cảm thấy mình rất quan tâm đến em, nhưng nếu thật sự quan tâm thì anh đã không do dự như vậy rồi.”
“Nếu hôm nay em chấp nhận quay lại với
anh, sau này anh có dám chắc sẽ không bao giờ hối hận không?”
“Nếu cô bác sĩ Hoàng kia lại hẹn anh, anh sẽ từ chối sao?”
“Anh sẽ không. Anh sẽ thuyết phục chính mình, anh chỉ bất đắc dĩ phải làm vậy. Anh không ngoại tình, chẳng qua anh không có cách nào từ chối…”
Sắc mặt của Trình Luật hết sức khó coi, một lúc lâu sau anh ta mới thấp giọng nói: “Cô ấy là con gái của Viện trưởng, Tư Ỷ, có một số chuyện…”
Lý Tư Ỷ rất bình tĩnh: “Em có thể hiếu được. Nhưng em không thể chấp nhận.”
Cô ấy nói: “Trình Luật, tình cảm là lựa chọn đến từ hai phía.”
Mà cô ấy thì lựa chọn chia tay với anh ta.
Sau đó Lý Tư Ỷ cười lạnh nhạt, kế lại chuyện ngày hôm nay ở cửa hàng một lượt rồi nói: “Người lớn hai nhà đã náo loạn không vui, Trình Luật, hai chúng ta không có cơ hội đâu.”
Cô ấy cho rằng mình đã nói rất rõ ràng với đối phương, bèn quay người mở cửa xe chuẩn bị bước lên. Nào ngờ sau lưng lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Trình Luật: “Em kiên quyết chia tay
với anh như vậy, chẳng lẽ không liên quan chút nào đến Cố Vân Phàm ư? ông ta có tiền có quyền, vì muốn hai chúng ta chia tay mà ông ta còn sẵn sàng đầu tư một tỷ vào bệnh viện, đúng là tình yêu vĩ đại quá còn gì. Có phải em cảm động cực kỳ, sốt ruột không kịp chờ để nhào vào lòng ông ta không?”
Lý Tư Ỷ hơi khựng lại.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới thấp giọng nói: “Trình Luật, duy trì một chút phong độ đi. Anh không nhắc đến chuyện một tỷ, chúng ta còn có thể chia tay trong êm đẹp, anh nhắc đến một tỷ… chẳng lẽ tối hôm qua anh không phải vì những món lợi ấy mà nói chia tay với tôi à? Chẳng qua bây giờ anh thấy hổi hận thôi.”
Cô ấy nghĩ kỹ rồi, họ thật sự không hợp nhau.
Lý Tư Ỷ lên xe, chậm rãi thắt dây an toàn rồi lái xe rời đi dưới ánh mắt chăm chú của Trình Luật.
ở bên nhau lâu như vậy, khi chia tay nhất định hai bên đều khó chịu, huống hồ là chia tay trong tình huống không vui như thế này.
Lý Tư Ỷ lái xe về nhà, lẳng lặng ngấn người ngồi trong xe một lúc.
Lúc xuống xe, cô ấy cũng không quan tâm đến những thứ khác.
Khi mở cổng khu chung cư ra, cô ấy không hề chú ý rằng có người đứng ở trong một góc vắng tối tăm. Khi Tư Ỷ chuấn bị tiến vào nhà thì cô ấy bất ngờ bị người ta tóm được, ôm vào trong lòng, sau đó suồng sã hôn xuống.
Cô ấy ngửi được hơi thở mang theo mùi thuốc lá quen thuộc. Người đàn ông ôm lấy khuôn mặt thon dài của Lý Tư Ỷ, thậm chí ngón tay vẫn đang kẹp một điếu thuốc lá, cứ gấp rút không kịp chờ đợi mà hôn cô ấy như vậy.
Lý Tư Ỷ vừa thẹn vừa bực, đá ông ta một cái.
Cổ Vân Phàm ôm Lý Tư Ỷ, lảo đảo đè cô ấy lên tường. Cuối cùng vì sợ tàn thuốc làm bỏng Lý Tư Ỷ nên ông ta hơi dịch người định dập điếu thuốc. Lý Tư Ỷ tức giận giáng cho ông ta một cái bạt tai.
Cổ Vân Phàm chịu đựng cú tát này.
Ông ta chỉ liếc thoáng qua Lý Tư Ỷ, không nói gì, tiếp tục dập tắt thuốc. Sau đó ông ta giơ tay đóng cánh cổng lại.
Lý Tư Ỷ bị người ôm chặt trong lòng, một bàn tay ông ta ép nhẹ lên gáy cô, đổi góc độ hôn nhau… Nụ hôn của người này cực kỳ hung hăng, còn quyến rũ chết người.
Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cố Vân Phàm cũng buông Lý Tư Ỷ ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mân mê bờ môi cô ây, sau đó ông
ta cất giọng khàn khàn nói: “Tôi đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi.”
Cuối cùng Lý Tư Ỷ cũng hoàn hồn lại.
Cô ấy liên tục tát cố Vân Phàm ba cái, thế mà ông ta chẳng những không cáu mà còn nở nụ cười trầm thấp, ông ta ôm lấy Lý Tư Ỷ, dịu dàng hỏi: “Chia tay với anh ta rồi hả?”
Lý Tư Ỷ cực kỳ khó xử.
Đúng vậy, cô ấy và Trình Luật đã chia tay, cho nên Cố Vân Phàm cảm thấy mình có thế đối xử với cô ấy như vậy à?
Cô ấy quay đi, khẽ nói: “Anh thả tôi ra.”
Trong ánh sáng tối tăm, cổ Vân Phàm vẫn có thế nhìn thấy khóe mắt hơi đỏ lên của Lý Tư Ỷ. Ông ta nhẹ nhàng mơn trớn nơi đó, hỏi tiếp: “Khóc rồi à? Tiếc nuối như vậy sao?”
Lý Tư Ỷ đấy ông ta ra: “Không cần anh phải quan tâm.”
Cô ấy vội vàng sửa sang lại quân áo trên người, trong bóng tối ngập tràn những tiếng thở ngắn và hốn hến, khiến Lý Tư Ỷ cực kỳ khó xử. Cô ấy nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói với cố Vân Phàm.
“Cố Vân Phàm, thật ra anh không cần tốn công sức với tôi. Với một tỷ, anh có thể khiến rất nhiều cô gái trẻ trung khác hết lòng hết dạ vì
mình, không cần thiết phải dồn hết lên người tôi đâu.”
Cổ Vân Phàm nhíu mày: “Em không quan tâm sao?”
Lý Tư Ỷ cười nhạt: “Năm đó tôi thật sự rất quan tâm, nhưng quan tâm thì có ích gì đâu? cố Vân Phàm, coi như tôi cầu xin anh đây, hiện giờ tôi và anh là người của hai thế giới khác nhau.”
Người của hai thế giới khác nhau?
Cố Vân Phàm nói khẽ: “Tôi buông tay đế em đi tìm người khác, để em kết hôn, thế nhưng kết quả thì sao?”
Lý Tư Ỷ hơi ngẩng đầu lên.
Cô ấy nhìn ánh sáng hắt xuống từ tầng hai, giọng nói cực kỳ nhẹ: “Người này không được thì tôi tìm người khác, cố Vân Phàm, trên đời này nhiều đàn ông như vậy, tôi nghĩ sẽ có người phù hợp với tôi thôi.”
Hai tay cố Vân Phàm nắm chặt lại, ông ta nghiến răng, hung hăng nói: “Lý Tư Ỷ!”
Lý Tư Ỷ nghiêng đầu nhìn ông ta.
Cô ấy cười thật khẽ: “Đau không? cố Vân Phàm, trước đây tôi còn đau hơn gấp trăm lần so với chuyện này.”
Cuối cùng cô ấy vẫn rời đi, bước từng bước một tới bậc thang dưới ánh mắt ông ta, dần dần
rời khỏi tầm mắt cố Vân Phàm.
Cố Vân Phàm tựa người vào tường, ông ta bực bội châm một điếu thuốc thơm, trong lòng biết Lý Tư Ỷ sẽ không dề dàng chấp nhận mình, nhưng đã qua lâu như vậy rồi mà cô ấy vẫn không mềm lòng đi chút nào… Là do trước đây ông ta đã làm tổn thương cô ấy quá sâu.
Lý Tư Ỷ trở về nhà.
Vừa vào cửa, cô ấy đã thấy mẹ Lý đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, còn bình tĩnh hỏi mình: “Gặp Cổ Vân Phàm rồi à? Anh ta vẫn còn dây dưa với con?”
Lý Tư Ỷ chậm rãi thay giày, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Anh ta muốn ở bên con, nhưng con không đồng ý.”
Mẹ Lý không nói thêm gì nữa, chỉ đi hâm nóng lại thức ăn.
Hai người yên lặng ăn cơm.
Mẹ Lý đột ngột nói: “Cuối tuần mẹ tới thành phố T một chuyến, dì và dượng con sinh cháu trai, mẹ phải tới giúp trông nom một chút.”
Lý Tư Ỷ cảm thấy hơi bất ngờ.
Mẹ Lý lẳng lặng nhìn cô ấy một lúc lâu, cuối cùng vẫn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, chỉ là đôi mắt đã hơi rưng rưng.
Bờ môi Lý Tư Ỷ run lên, cô ấy gọi một tiếng:
“Mẹ!”
Mẹ Lý rất bình tĩnh: “Chỉ đi thăm người thân một chút thôi mà. Nếu chỗ ấy không tệ, có thế mẹ sẽ mua một căn nhà ở đó. Nghe dì của con nói giá rất hời, chỉ khoảng hơn hai triệu đã mua được một căn hộ lớn rồi… Sau này mẹ sẽ dưỡng già tại đó luôn.”
Mẹ mình đã nói như vậy, sao Lý Tư Ỷ lại không hiểu.
Cô ấy còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng mẹ Lý không cho cô ấy cơ hội nói, tự bước đến cửa sổ nhìn chăm chú chiếc xe Rolls-Royce màu đen dưới tầng kia một lát rồi nói khẽ: “Tư Ỷ, mẹ chỉ muốn nói cho con biết, làm mẹ kế rất khó. Con hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
cố Vân Phàm nói thẳng: Tư Kỳ không phải là con tôi
Mẹ Lý nói xong, trong mắt Lý Tư Ỷ bắt đầu rưng rưng nước. Cô ấy nói với giọng rất thấp: “Mẹ, con không muốn ở bên anh ta! Chuyện của anh ta và con đã kết thúc từ rất lâu về trước rồi.”
Lúc nói đến đây, hai mắt cô ấy đã ươn ướt.
Sao mẹ Lý lại không nhận ra chuyện ấy, nhưng bà ta không hề vạch trần con mình mà chỉ nói: “Cơm nước xong xuôi rồi đi nghỉ sớm một chút đi. Mua vé tàu cao tốc giúp mẹ nữa nhé.”
Lý Tư Ỷ buông bát đũa xuống: “Đến lúc đó mẹ giúp con tặng quà cho bên ấy với. ở đó mấy ngày là được rồi, sao phải dưỡng lão ở đó, đâu phải mẹ không có con gái. Con không đồng ý đâu.”
Trái tim mẹ Lý được an ủi.
Cơm nước xong xuôi, mẹ Lý thu dọn bát đũa, Lý Tư Ỷ quay về phòng tắm rửa.
Lúc cô ấy đi tới phòng tắm, chợt nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, kèm theo tiếng lá cây rung xào xạc.
Lý Tư Ỷ hơi do dự, cuối cùng vẫn đi đến bên cửa sổ.
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen vẩn đỗ ở nơi đó, Lý Tư Ỷ nhìn về phía cửa số chỗ ghế lái. Một lúc lâu sau, có khói xám bay từ trong ra, có lẽ cố Vân Phàm đang ngồi trong xe hút thuốc lá.
Lý Tư Ỷ lẳng lặng nhìn một lát rồi kéo rèm cửa ra.
Cô ấy không muốn quan tâm tới cố Vân Phàm. Lý Tư Ỷ biết rõ rằng sau khi mình chia tay với Trình Luật, cố Vân Phàm sẽ không còn kiêng dè gì nữa. ông ta cảm thấy gái chưa chồng trai chưa vợ, mình theo đuổi Lý Tư Ỷ là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng ba năm nay thì phải làm sao?
Cuộc hỏn nhân kia thì tính thế nào?
Anh ta và vợ của mình đã sinh cả con rồi, bây giờ lại tới đây nói thích cô ấy, có thấy nực cười không chứ?
Lý Tư Ỷ dựa vào đầu giường, đọc sách liên quan tới chủ đề giáo dục một lát. Tiếng mưa bên ngoài quấy nhiễu khiến cô ấy phiền lòng, cuối cùng dứt khoát tắt đèn đi, đeo bịt tai đi ngủ.
Sáng hôm sau rời giường, mẹ Lý bưng bữa sáng lên, không mặn không nhạt nói: “Chiếc xe kia đã đổ dưới lầu cả đêm. Trông nó nổi bật quá, lát nữa con nói với anh ta một câu, bảo anh ta đừng dừng xe ở đó nữa, hàng xóm trông thấy lại bàn tán lung tung đấy.”
Lý Tư Ỷ đang uống sữa tươi, nghe mẹ mình nói vậy chợt thấy hơi mất tự nhiên.
Cô ấy dạ một tiếng: “Đợi lát nữa con sẽ xuống lầu nói với anh ta.”
Ăn sáng, thay quần áo xong, Lý Tư Ỷ xách theo một chiếc cặp làm việc xuống tầng.
Không khí sau cơn mưa rất mát mẻ.
Cô ấy khẽ hít một hơi, đi thẳng tới trước cửa xe Cố Vân Phàm và giơ tay gõ cửa kính.
Cửa số xe hạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt điển trai có vẻ hơi mệt mỏi.
Có lẽ do cả đêm không ngủ nên cố Vân Phàm không còn dáng vẻ khôn khéo linh hoạt như bình thường, ông ta nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Lý Tư Ỷ: “Lên xe đi, tôi đưa em đi.”
Lý Tư Ỷ không nhúc nhích.
Cô ấy châm chước một lát rồi mới nói: “Tôi tự biết lái xe. Tồi chỉ muốn nói cho anh biết, sau này anh đừng tới đây nữa, trước đây chúng ta không có khả năng, hiện tại không có khả năng, tương lai lại càng không thế.”
Cố Vân Phàm cười thật khẽ: “Sao thế, xe tôi đổ ở đây làm ảnh hưởng đến việc của em à? Hay em mua hết chổ này rồi? Nếu là vậy thì lần sau tôi đổi chỗ đỗ khác.”
Lý Tư Ỷ bị chọc tức, cố Vân Phàm cố ý làm vậy.
Cô ấy định bỏ đi, cố Vân Phàm lại nhanh chóng xuống xe, nhẹ nhàng túm được cánh tay cô ấy rồi kéo người lên xe, Trước khi cô ấy kịp phản kháng, ông ta khàn giọng nói: “Chắc em không muốn bị hàng xóm tròng thấy mình lôi lôi kéo kéo với đàn ông đâu nhỉ?”
Lý Tư Ỷ tựa vào ghế, đảo mắt nhìn người đàn ông này cài dây an toàn cho mình.
Sau khi lẳng lặng quan sát một lát, cô ấy nói nhỏ: “Cố Vân Phàm, thật ra chúng ta còn chẳng phải là bạn của nhau.”
Cô ấy không muốn cố Vân Phàm ảo tưởng rằng giữa hai người vẫn còn cơ hội.
Cuối cùng Lý Tư Ỷ vẫn tháo dây an toàn, đấy Cố Vân Phàm ra rồi xuống xe. Lúc cửa xe đóng lại, cô ấy nghe được giọng nói trầm thấp của cố Vân Phàm: “Tư Ý, cho tôi một cơ hội nữa.”
Bờ môi Lý Tư Ỷ run lên, cô ấy cụp mắt xuống, trong lòng vẫn kiên quyết muốn rời khỏi người đàn ông này.
Mới đi được mấy bước, cô ấy lại trông thấy Trình Luật đứng ở đối diện. Dáng vẻ của Trình Luật không khá hơn cố Vân Phàm là mây, trong tay anh ta cầm một túi sữa đậu nành và một túi bánh hành.
Anh ta muốn bù đắp cho sự thiếu chu đáo của mình lúc trước nên mới tới đây đế vớt vát lại, nhưng không ngờ có thế chứng kiến một màn vừa rồi.
Trình Luật là một người đàn ông rất kiêu ngạo, từ bé anh ta đã xuất sắc hơn những người khác, lại còn là niềm tự hào của gia tộc họ Trình, nên anh ta cảm thấy mình đã bị Lý Tư Ỷ phản bội.
Hóa ra cô ấy không tha thứ cho anh ta là vì muốn tái hợp với cố Vân Phàm.
Trình Luật cắn răng nói: “Lý Tư Ỷ, anh chỉ ăn một bữa cơm với Hoàng Viên Viên mà thôi, còn em với cái vị Tổng giám đốc cố này thật sự trong
sạch à? Lúc ở bệnh viện, chân trước em vừa đi thì chân sau đã tới thăm con gái của ông ta, đứa bé kia thật ra là con rơi của hai người phải không? Bảo sao em lại ở nước ngoài ba năm, đó là thời gian em đi đẻ chứ gì?”
“Anh thật sự không ngờ em lại hèn hạ như vậy.”
Anh ta nói không lựa lời, rất khó nghe.
Lý Tư Ỷ cảm thấy đau xót trong lòng.
Không phải cô ấy quan tâm đến chuyện Trình Luật hiếu 1’âm mà là vì ba năm đó bị nhắc lại, chỉ có cô ấy mới biết trong ba năm đó mình đã khó khăn đến thế nào… Rất dễ để không thích một người, nhưng buông xuống thì lại khó.
Lý Tư Ỷ nhìn Trình Luật, đang định nói chuyện thì cổ Vân Phàm đã mở cửa xe bước xuống. Cửa xe vừa khéo đụng trúng vai Trình Luật, khiến anh ta lảo đảo lùi lại mấy bước, sau đó Cố Vân Phàm lập tức đấm anh ta: “Ăn nói tử tế chút.”
Cổ Vân Phàm trực tiếp sử dụng bạo lực.
Cả người Trình Luật bịch một tiếng đập lên thân xe Rolls-Royce quý giá, nhưng cố Vân Phàm chẳng thèm đế ý chút nào. ông ta tiến lên, xách cổ áo Trình Luật, cười lạnh: “Cậu vốn không xứng với cô ấy.”
cả người lẫn mặt Trình Luật bị thương.
Nhưng lúc này trong lòng anh ta đang phẫn nộ đến cực điểm, tâm lý bị người yêu phản bội và sự tự ti của đàn ông chiếm cứ toàn bộ lý trí của anh ta. Anh ta túm ngược lại cố áo của cố Vân Phàm, hai người cứ như vậy lao vào ẩu đả.
Lý Tư Ỷ muốn đi nhưng không đi được.
Hai người đàn ông đập nhau túi bụi, Trình Luật đánh như không muốn sống, cố Vân Phàm thì muốn đánh anh ta đến chết.
Cuối cùng chuyện này thu hút sự chú ý của bảo vệ cư xá, người ta báo cảnh sát.
Trình Luật và cổ Vân Phàm đều bị bắt vào đồn cảnh sát, Lý Tư Ỷ là người trong cuộc cũng không thoát được, phải đi viết tường trình.
Trong căn phòng rộng rãi và vắng vẻ.
Trình Luật như con thú bị nhốt lại, lúc này lý trí mới quay về. Anh ta hổi hận vì những gì mình đã nói và làm, cũng không phải vì anh ta đã làm tổn thương Lý Tư Ỷ mà là vì anh ta sợ ảnh hưởng đến tương lai của mình.
Trình Luật thản nhiên nói: “Lý Tư Ỷ, anh đồng ý chia tay. Chúng ta hòa giải, làm lớn chuyện ngày hôm nay chẳng tốt cho ai cả.”
Lý Tư Ỷ còn chưa cất tiếng nói thì cố Vân Phàm ở bên cạnh đã cười nhạo: “Sao thế, bác sĩ
Trình sợ sẽ có tiền án à? Cái loại người lý trí và khôn lỏi như cậu vậy mà cũng có lúc bốc đồng, đúng là không đơn giản nhỉ.”
Ông ta lấy ra một điếu thuốc lá trắng ngậm vào miệng, cúi đầu đang định châm lửa, chợt ngước lên nhìn ông chú cảnh sát đội mũ đang đứng bên cạnh, vẽ vời thêm chuyện: “Không ngại nếu tôi hút một điếu thuốc chứ?”
Người trong đồn cảnh sát đều biết thân phận của ông ta.
Cấp trên đã nói không được làm khó tổng giám đốc cố, vì đằng sau tổng giám đốc cố có một nhóm luật sư.
Người kia gật đầu.
Lúc này cố Vân Phàm mới bình tĩnh châm thuốc rít một hơi dài, sau đó liếc nhìn Trình Luật: “Bác sĩTrình, chắc chắn hiện giờ cậu đang rất hối hận. Nhất định là cậu đang phân tích lợi hại đúng không? Dù chuyện ngày hôm sau kết thúc như thế nào thì tôi cũng muốn nói với cậu một câu, cố Tư Kỳ không phải con gái của tôi và Lý Tư Ỷ, nó là do cô Vương sinh.”
Ông ta có ấn ý riêng, nhưng những người có mặt lại không nghe ra được.
Trình Luật cười lạnh: “Tôi không có hứng thú với quá khứ dơ bẩn của mấy người.”
Nói xong, cố Vân Phàm dập tắt điếu thuốc: “Được thôi, nếu bác sĩ Trình đã quyết tâm muốn hủy hoại danh tiếng của tôi thì hãy cứ đế luật sư của tôi khởi kiện. Bác sĩTrình chỉ cần chờ nhận giấy triệu tập của tòa án thôi.”
Trình Luật sửng sốt.
Đúng lúc này, một bóng người cao ráo và thon thả đứng ở cửa. Đó là Hoắc Tây.
Trong tay cô cầm một chiếc cặp táp, người tựa vào cạnh cửa mà quan sát cảnh tượng náo nhiệt bên trong một lúc, sau đó cô lạnh nhạt nói: “Anh Trình, tôi đề nghị từ giờ trở đi anh không nên tùy tiện nói ra những lời bất lợi cho mình, bởi vì tất cả những lời anh nói ngày hôm nay đều đã bị ông Cố Vân Phàm ghi lại. Với tài lực của tập đoàn cố Thị, kiện anh đến táng gia bại sản và thân bại danh liệt đều là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Trình Luật bị choáng váng.
Anh ta không tin, anh ta chỉ ầm ĩ với Lý Tư Ỷ vài câu, nói linh tinh mấy lời thôi mà!
Sao có thể chứ?
Sao chỉ vì mấy câu nói mà cố Vân Phàm lại dám hủy hoại anh ta?
Có lẽ vì lòng tự trọng của đàn ông, Trình Luật không chịu xin lổi, cố Vân Phàm bèn nói với Hoắc Táy: “Nên xử lý thế nào thì cứ làm đi.”
Hoắc Tây gật đầu.
Lúc rời đi, Trình Luật có vẻ căm giận và chật vật. Anh ta nhìn Lý Tư Ỷ, lạnh lùng nói: “Em hài lòng chưa? Lý Tư Ỷ, em nói mình và ông ta không có quan hệ gì, nói ra câu ấy chính em tin được không?”
Lý Tư Ỷ không muổn giải thích với anh ta.
Sau khi Trình Luật rời khỏi, cô ấy cũng đang định đi thì bị Cố Vân Phàm gọi giật lại.
Ông ta túm lấy cánh tay cô ấy, quay người nói với Hoắc Tây: “Chuấn bị tư liệu kỹ càng rồi khởi kiện đi.”
Hoắc Tây cười nhạt: “Thật sự không ngờ, đúng là nói trước bước không qua, đôi tình nhân trẻ vài ngày trước cháu còn chụp ảnh, thế mà mới mấy ngày trôi qua đã bị Tổng giám đốc cố chia rẽ.”
Lời này cố Vân Phàm không thích nghe: “Chú rất tôn trọng lựa chọn của Tư Ỷ.”
Sau khi nghe xong lời này, Hoắc Tây lập tức giơ tay ra với Lý Tư Ỷ, mỉm cười: “Luật sư trưởng mới của tập đoàn cố Thị – Hoắc Tây, cô gọi tôi Hoắc Tây là được. Tôi nghe An Nhiên nói cô ấy chơi rất thân với cô.”
Thời trẻ Lý Tư Ỷ vẫn luôn chơi bời, không chú tâm làm việc.
Đối mặt với Hoắc Táy, cô ấy không đủ mạnh.
Nhưng Hoắc Tây có vẻ không đế tâm lắm, chỉ nói đơn giản vài câu rồi rời đi trước. Chờ khi Hoắc Tây đi rồi, Lý Tư Ỷ mới nhận ra tay mình vẫn đang bị cố Vân Phàm nắm lấy: “Anh buông tay ra.”
Cố Vân Phàm sờ vào mặt cô ấy, xùy một tiếng: “Tay bị thương rồi, mặt cũng thành như thế này, em đưa tôi đến bệnh viện đi.”
Lý Tư Ỷ biết Cố Vân Phàm cố ý ỷ lại vào mình, cô ấy không muốn đồng ý.
Nhưng cổ Vân Phàm vẫn kéo cô ra ngoài xe. Tài xế của ỏng ta chạy tới, cực kỳ chu đáo mở cửa xe ra.
Sau khi Cố Vân Phàm lên xe, tài xế đưa một túi giấy qua: “Ngài cố, bữa sáng của ngài.”
Cổ Vân Phàm nhìn Lý Tư Ỷ bên cạnh: “Có muốn ăn thêm một chút không?”
Lý Tư Ỷ không muốn ăn, quay đầu sang chỗ khác.
Cổ Vân Phàm cũng không ép cô ấy. ông ta cầm lấy xấp tài liệu trong xe, vừa đọc vừa gặm sandwich, thỉnh thoảng còn khẽ chau mày…
Lý Tư Ỷ đã ở bên ông ta vài năm nhưng vẫn cực kỳ hiếm khi thấy dáng vẻ làm việc đứng đắn này, cô ấy không khỏi nhìn thêm một chút.
Giây tiếp theo, tay cô ấy bị nắm lấy, bên tai
vang lên tiếng nói của cố Vân Phàm: “Lát nữa có một buổi họp quan trọng, em tới phòng làm việc của tôi chờ trước, sau đó tôi sẽ bảo tài xế đưa em đi.”
Từ đầu tới cuối, Lý Tư Ỷ đều không có quyền từ chổi.
Cố Vân Phàm không nghe thấy cô ấy nói gì bèn nghiêng đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn Lý Tư Ỷ đến ngẩn người. Thật lâu sau đó, ông ta mới dịu dàng hết sức mà nói: “Em đừng làm loạn với tôi nữa, được không?”
Ông ta bỗng nhiên nghiêng người bấm một cái nút.
Vách ngăn trong xe được kéo lên, hoàn toàn ngăn cách với tài xế ở đằng trước. Cơ thể Lý Tư Ỷ hơi cứng ngắc, cô ấy tưởng rằng cố Vân Phàm muốn động tay chân, không ngờ ông ta lại khẽ vịn vai cô ấy lại, nói: “Vừa nãy những lời tôi nói với Trình Luật là thật đấy. Tư Kỳ không phải con của tôi…”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK