Hoắc Tây theo Trương Sùng Quang ra ngoài, cuối cùng ôn Noãn vẫn đuổi theo.
“Sùng Quang.”
Ôn Noãn khẽ gọi một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, hiển nhiên là không muốn đế Hoắc Minh nghe thây.
Trương Sùng Quang quay người lại, tuy sắc mặt anh tái nhợt nhưng trông rất dịu dàng, không u ám như lúc mới ly hôn, có lẽ vì đã đạt được thỏa thuận với Hoắc Tây, lại có thêm cơ hội.
Cả người anh vì cơ hội lần này mà được tiếp thêm sinh lực.
Anh biết Ôn Noãn muốn nói gì, thế là liếc mắt nhìn sang Hoắc Tây, nhẹ giọng nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ không ép Hoắc Tây làm những chuyện mà cô ấy không muốn.”
Ôn Noãn chậm rãi bước đến.
Bà vỗ nhẹ vào cánh tay Trương Sùng Quang, nói: “Mẹ nghe lão Triệu nói gần đây sức khỏe của con không tốt lắm, phải biết tự chú ý đến sức khỏe của mình, đừng quá lao lực.”
Mặc dù những lời này là nói vì Hoắc Tây nhưng trong lòng Trương Sùng Quang cũng đột nhiên thắt lại.
Anh có tình cảm sâu nặng với vợ chồng Hoắc Minh.
Nhưng một người đàn ông gần bốn mươi tuổi làm sao có thế tùy tiện nói ra điều đó, yết hầu anh hơi cử động, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, nói: “Mẹ, con đưa Hoắc Tây về trước”
Ôn Noãn lưu luyến, nhưng đành buông tay.
Trương Sùng Quang dẫn Hoắc Tây xuống lầu, lên xe.
Sau khi ngồi lên xe, Hoắc Táy giữ im lặng, tuy cô không còn lạnh lùng như băng giống trước kia, nhưng họ đã chia tay láu, cô không biết phải nói gì với anh ngoài chuyện về mấy đứa nhỏ.
Đột nhiên, tay cồ bị nắm lấy.
Tay chạm tay, nhiệt độ cơ thế của anh không ấm lắm mà còn khá lạnh.
Hoắc Tây theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng vừa mới động một chút đã bị kéo lại mạnh hơn, cô thậm chí còn có thế cảm nhận được đầu ngón tay anh đang nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay mình.
Nhẹ nhàng, yên ắng.
Hoắc Tây khẽ co ngón tay lại, lặp đi lặp lại mấy lần, cô cũng không giãy giụa nữa, để mặc cho anh nắm lấy.
Trương Sùng Quang chỉ nắm tay cô như vậy chứ không làm gì khác… Chiếc RV màu đen đang chạy êm, Trương Sùng Quang ngồi ở ghế sau nghĩ nếu thời gian dừng lại mãi mãi ở thời khắc này thì tốt biết bao, anh sẽ luôn được ở bên Hoắc Tây.
Hoắc Tây nhìn ra ngoài cửa số xe.
Cô nhìn thấy bên đường có một người phụ nữ ăn mặc rách rưới đang quỳ xin ăn.
Vóc người vô cùng gầy yếu, lại thêm một đôi chân bị gãy.
Hai móc áo lót hoa văn của cô ta bị đứt mất, để lộ phần da thịt trắng như tuyết, mái tóc bù xù, khuôn mặt đen đúa không nhìn ra đường nét vốn có… Người phụ nữ không ngừng lạy lục người qua đường chỉ để đổi lấy một ít tiền hay chút bánh mì thương xót.
Cô ta làm Hoắc Tây nhớ đến một người.
“Dừng xe.” Hoắc Tây vội vàng nói.
Tài xế giảm tốc độ lại, thản nhiên nói: “Bà chủ, ở đây không cho đổ xe, đỗ xe là phạm luật.”
Trương Sùng Quang tiếp lời, giọng điệu nhàn nhạt: “Làm theo ý bà chủ.”
Tài xế không dám nói gì nữa, vội vàng dừng xe tấp vào ven đường.
Xe vừa dừng lại, Hoắc Tây đã mở cửa, vừa sinh xong còn yếu, cả người cô gần như là lảo đảo
chạy về phía trước… Trương Sùng Quang đi sau cô, anh gọi nhưng cô không nghe thấy gì.
Nửa phút sau, Hoắc Tây thả chậm bước chân.
Tim cô đập dữ dội, từ từ vươn bàn tay mảnh khảnh ra, muốn nhìn xem người phụ nữ đó có phải là người kia hay không.
Trương Sùng Quang đến bên cạnh cô.
Hai tay anh đè vai cô lại, cảm nhận được bả vai của Hoắc Tây không ngừng run rẩy, anh khàn giọng nói: “Đây không phải là cô ấy, Hoắc Tây, cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu.”
Hoắc Tây quay đầu nhìn anh, ánh mắt cô lạnh hơn ban nãy mấy phần: “Sao anh biết?”
Cô nhất quyết muốn nhìn xem, Trương Sùng Quang không còn cách nào khác, đành lấy từ trong ví ra năm tờ trăm đồng đưa cho người phụ nữ kia, dùng tay ra hiệu mấy cái, không quan tâm người phụ nữ đó có hiểu hay không, nói chung là không để người xung quanh hiểu là được.
Người phụ nữ nhận tiền, cái gì cũng chịu làm.
Hoắc Tây vén tóc trên trán cô ta ra.
Đường nét khuôn mặt không giống, cả ánh mắt cũng vậy, đây không phải là Tống Vận.
Thân thể Hoắc Tây mềm nhũn, đột nhiên
mất đi sức lực… Người phụ nữ không hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta ngẩng đầu nhìn Hoắc Tây có sắc mặt tái nhợt, thấy cô thật xinh đẹp và cao quý.
Vì năm trăm tệ, người phụ nữ liên tục quỳ lạy.
Hoắc Tây lẳng lặng nhìn cô ta, nước mắt chợt rơi xuống từ khóe mắt, Trương Sùng Quang ôm lấy cô, lau sạch nước mắt cho cô, nói nhỏ: “Gió nổi lên rồi! Quay về xe thôi.”
Hoắc Tây lại hỏi anh: “Trương Sùng Quang, trên người anh có bao nhiêu tiền?”
Giọng điệu của cô không lạnh lùng như thường ngày, cô gọi anh là Trương Sùng Quang giống như trước đáy, vì ba chữ này, Trương Sùng Quang có chết cũng sẵn sàng, anh vội vàng lấy ra tất cả tiền trong ví, được khoảng bốn năm ngàn, nếu như là bình thường thì bao nhiêu đây đã đủ cho người phụ nữ xa lạ không liên quan kia rồi, nhưng bây giờ anh muốn dỗ cho Hoắc Tây vui, thế là nói với cô: “Anh đưa em lên xe trước, phía trước có ATM, đế anh đi rút ra mấy chục ngàn.”
Cuối cùng Hoắc Tây cũng lên xe.
Cô đợi trong xe, tài xế đi theo chạy việc cho Trương Sùng Quang, anh liên tục rút tiền từ mấy tấm thẻ, cuối cùng lấy ra hơn một trăm ngàn đưa hết cho người phụ nữ kia.
Người phụ nữ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cô ta không ngừng dập đầu.
Lúc này, một bé gái khoảng mười tuổi cũng chạy đến, học theo người phụ nữ mà dập đầu.
Trông vô cùng khốn khố.
Trương Sùng Quang bình thường không phải là người dề đồng cảm, Hoắc Tây cũng vậy, nhưng hôm nay dáng vẻ của người phụ nữ đã chạm đến dây thần kinh của họ, Trương Sùng Quang suy nghĩ một lúc rồi bảo tài xế ở lại: “Anh đưa cô ta đến bệnh viện, xem đôi chân có còn hy vọng gì không, mọi chi phí chữa trị tôi sẽ lo.”
Tài xế nói anh là người tốt.
Người phụ nữ và đứa trẻ cũng quỳ lạy anh.
Lúc Trương Sùng Quang trở vào xe, anh nghĩ thầm, mình mà là người tốt gì? Anh truyền máu cho bố nuôi mà còn ra điều kiện nữa kìa, Trương Sùng Quang anh xưa nay chưa bao giờ là hạng người tốt lành gì.
Anh ngồi vào ghế lái, quay đầu lại, dịu dàng hỏi: “Em ổn không?”
Hoắc Tây không lên tiếng.
Trương Sùng Quang suy nghĩ một lúc, nói với cô: “Cô ta chết rồi! cho nên cô ta sẽ không xuất hiện ở trước mặt chúng ta nữa, Hoắc Tây, mọi chuyện đã là quá khứ! chúng ta quên chuyện đó đi được không?”
Ngón tay Hoắc Tây khẽ run lên: Tống Vận đã
chết?
Cô đã thấy cảnh bi thảm của Tống Vận nên gần như có thế tưởng tượng được Tống Vận đã chết thế nào, chắc chắn cô ta đã chết một cách vô cùng bi thảm trong căn nhà cũ nát kia, và có lẽ khi chết còn vô cùng nhục nhã.
Đoán rằng cô nhớ tới những chuyện u ám kia…
Khuôn mặt anh tuấn của Trương Sùng Quang càng thêm phần sầu muộn, mày hơi cau lại, anh muốn hút thuốc, nhưng có Hoắc Tây ở trong xe, anh chỉ đành lấy từ trong hộc tủ ra một gói kẹo bạc hà, ngậm một viên.
Hồi lâu sau, anh bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không nhắc lại nữa, được không?”
Hoắc Tây không trả lời được hay không được.
Cô nói: “Đến bệnh viện đón con đi!”
Cơn sóng nhỏ này coi như kết thúc, sau khi đến bệnh viện đón con, hai người lái xe về thẳng biệt thự của Trương Sùng Quang ở, lúc chuẩn bị xuống xe, Hoắc Tây ôm con nói: “Quét dọn lại căn phòng em bé mà Duệ Duệ ở trước đây đi.”
Trương Sùng Quang xuống xe đi vòng qua phía cô.
Người giúp việc xách hành lý, Trương Sùng
Quang ôm con, anh cẩn thận bọc kín con lại, không để cho gió thổi vào, một tay còn lại khoác áo choàng cho Hoắc Tây, nhẹ giọng nói: “Anh đã chuấn bị một phòng em bé mới rồi, em lên lầu xem có thích không.”
Hoắc Tây ngạc nhiên, nhưng sau đó đã hiếu tâm ý của anh.
Cô nói “được”.
Trương Sùng Quang có chút ngỡ ngàng vui sướng, ôm Tiếu Hoắc Tinh đi phía trước, người giúp việc trong nhà ở phía sau đỡ Hoắc Tây cùng lên lầu, phòng em bé nằm ở phía Tây của lầu hai.
Cuối thu trời mát, rất dễ chịu.
Vì là bé gái nên căn phòng màu hồng, rất đáng yêu, Trương Sùng Quang đặt cô bé vào nôi, đang định đắp chăn mỏng lên thì cô bé thức giấc, hai chân đá đá, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trương Sùng Quang vừa kiểm tra vừa nói: “Chắc là tè rồi, đế anh thay tã cho con.”
Người giúp việc đỡ Hoắc Tây ngồi xuống ghế sa lon.
Sau đó xuống lầu lấy mấy món hành lý khác.
Hoắc Tây nhìn Trương Sùng Quang nhanh nhẹn thay tã, có vẻ như đang nhớ tới năm đó khi cô sinh Duệ Duệ, anh cũng chăm sóc cho cô như thế.
Cô không dám nhìn tiếp, sợ nhớ thêm nhiều chuyện hơn.
Cô đi đến trước cửa số sát đất, kéo rèm ra.
Bên ngoài vậy mà lại có một rừng cây phong nhỏ, mùa thu, cả rừng phong đỏ rực… Ánh mắt Hoắc Tây nóng lên, cô tựa đầu vào cửa kính, nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, thật ra cứ cố chấp làm gì, buông tay sẽ tốt cho cả hai chúng ta, con cái lớn lên cũng không có áp lực gì.”
Bên kia, Trương Sùng Quang đã thay xong tã cho Tiểu Hoắc Tinh.
Nghe được những lời của Hoắc Tây, tay anh khựng lại, sau đó ngước mắt lên.
Cây phong đỏ như lửa.
Cách một lớp kính, Hoắc Tây đứng tựa vào cửa sổ, cô không trang điếm, làm cho anh nhớ lại dáng vẻ năm xưa của cô.
Trương Sùng Quang nhìn cô một lúc lâu.
Cô nhóc trong nôi lại khóc, chắc là đói rồi, Trương Sùng Quang gạt suy nghĩ đi, cấn thận bế cô nhóc lên, anh nhẹ giọng nói với Hoắc Tây: “Con đói rồi, em cho con ăn trước đi, anh xuống lầu nấu cơm cho em.”
Xưa nay, dù hai vợ chồng có chuyện gì thì khi con quấy khóc, họ sẽ dừng lại.
Hoắc Tây từ từ bước tới ngồi xuống ghế sa
lon.
Trương Sùng Quang cúi người thả Tiếu Hoắc Tinh vào lòng cô, ngón tay không nhịn được chạm vào con gái nhỏ một cái, Tiểu Hoắc Tinh ở trong lòng mẹ có lẽ đã ngửi thấy mùi, cái mũi ủi khắp nơi như một củ tỏi nhỏ… Cuối cùng tìm được một chỗ cách lớp vải mỏng, cứ thế bẳt đầu mút, nhưng mút thế nào được, vậy nên khuôn mặt trở lên đỏ bừng vì sốt ruột.
Trương Sùng Quang xem mà nóng cả mắt.
Hoắc Tây nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài trước đi.”
Anh muốn ở lại nhưng sợ cô không thích nên đành gật đầu, khi anh quay người lại, Hoắc Tây bắt đầu cởi cúc áo đế đút con uống sữa, nhưng cúc chặt quá, một tay cô làm cách nào cũng không thể cởi được, gấp đến nỗi Tiểu Hoắc Tinh cũng kêu khóc oe oe.
Trương Sùng Quang đi ra ngoài, đang định đóng cửa lại.
Nghe thế lại đi vào, đứng trước mặt Hoắc Tây, nói giọng ấm áp: “Anh giúp em cởi cúc.”
Hoắc Tây định nói không cần, nhưng Trương Sùng Quang lại nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Hoắc Táy, chúng ta đã nói phải làm một cặp vợ chồng thật sự.”
Đáy lòng cô run lên.
Đúng vậy, Trương Sùng Quang sao có thế làm ăn thua lỗ, anh đã tính rất kỹ thời hạn sáu mươi ngày, bởi vì qua bốn mươi ngày là có thể sinh hoạt vợ chồng, anh nói sẽ không ép buộc cô, nhưng trong thỏa thuận có nói cô phải cùng anh cố gắng xây dựng lại mối quan hệ.
Hoắc Tây cười khẽ một tiếng, cô buông tay ra, ngón tay hơi cong lại.
Trương Sùng Quang ngồi xổm xuống, anh nắm lấy chiếc cúc to chỉ bằng hạt gạo, linh hoạt cởi ra ba chiếc cúc… Vóc dáng cô rất mảnh khảnh, làn da lại trắng nõn, cho dù vừa sinh xong cũng rất hấp dẫn.
ít nhất thì hơi thở của Trương Sùng Quang đã nóng rực.
Hơn nửa năm ăn chay, trước mặt lại là người phụ nữ mà anh thích, làm gì mà không muốn chứ.
Nhưng anh không cầm thú đến vậy, chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái, ngẩng đầu nói với Hoắc Tây: “Hình như còn đẹp hơn trước đây.”
Hoắc Tây cũng không tỏ thái độ gì.
Họ là vợ chồng nhiều năm, dáng vẻ gì mà chưa từng thây, thế là cô ôm Tiểu Hoắc Tinh lên, đút sữa cho con một cách tự nhiên, Trương Sùng Quang thấy cô không đuổi mình đi thì ở lại, đến
khi Tiểu Hoắc Tinh thay phiên mút xong cả hai bên, anh mới ôm lấy cô nhóc, sửa sang lại rồi đặt vào nôi.
Quay đầu lại, anh thấy Hoắc Tây đang chỉnh đổn lại quần áo.
Giọng anh khàn khàn: “Đế anh!”
Hoắc Tây không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác: “Tôi tự làm được! Tôi đói rồi, anh nấu chút đ’ô ăn đi, tòi muốn ăn thanh đạm một chút.”
Cô chịu nói chuyện với anh là anh đã thấy rất vui.
Trương Sùng Quang đỡ cô nằm lên giường nghỉ ngơi, suy nghĩ một lát lại nói: “Buổi chiều dời nôi của con sang phòng ngủ chính đi, bên kia thoải mái hơn, đợi con bé tự lập được rồi hẵng ngủ ở đây.”
Hoắc Tây không phản đối, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Cơm nấu xong thì gọi tôi.”
Cô thực sự mệt mỏi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ say không chút phòng bị, Trương Sùng Quang đứng ở mép giường hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô, nhẹ nhàng dịu dàng…Trong nháy mắt đó, anh suýt chút đã rơi nước mắt.
Anh thì thầm bên môi cô: “Nói anh hèn hạ
cũng được, vong ân bội nghĩa cũng được, anh đều không quan tâm.”
Điều quan trọng là Hoắc Tây quay lại bên anh.
Trương Sùng Quang tốn mất một tiếng để chuẩn bị bữa ăn phù hợp cho phụ nữ vừa sinh, anh tự mình mang lên lầu.
Hoắc Tây vẫn đang ngủ.
Trên chiếc nôi cạnh giường cô, Tiểu Hoắc Tinh đã thức dậy, mở đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn bốn phía như đang tò mò, Trương Sùng Quang đặt mâm xuống, bước tới nhẹ nhàng trêu chọc cô bé.
Bé Hoắc Tinh đã nắm được ngón tay của bố mình.
Sau đó vui vẻ nở nụ cười.
Hai cái chân nhỏ cũng vui vẻ đạp đạp như biết đây là bố mình.
Trương Sùng Quang cúi xuống hôn con một cái: “Ngủ ngoan đi, bố kêu mẹ dậy ăn cơm.”
Nhưng khi anh nói chuyện thì Hoắc Tây đã thức dậy.
Cô nhìn thấy tương tác giữa Trương Sùng Quang và Tiểu Hoắc Tinh, cũng nghe được những lời nói dịu dàng của anh, cô nghĩ, nếu như chưa từng có sự tồn tại của Tống Vận… thì tốt biết mấy.
Lúc này Trương Sùng Quang quay người lại, bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của cô.
“Thức rồi à? Vừa đến giờ cơm.”
Giọng điệu của anh vẫn rất dịu dàng, cũng rất tự nhiên, giống như là người chồng ân cần nhất trên đời vậy. Hoắc Tây đồng ý cho anh sáu mươi ngày, cô cũng không nói ra những lời khó chịu làm người khác không vui, cô ngồi dậy định vén chăn xuống giường ăn cơm.
Trương Sùng Quang ngăn cô lại: “Em vừa sinh xong, ăn trên giường đi, để anh lấy cái bàn nhỏ.”
Anh rất lo cho cô.
Nhưng Hoắc Tây lại cảm thấy nực cười, cô không nhịn được nói: “Tôi vừa sinh xong, anh lại ép tôi đến công ty của anh ký thỏa thuận, Trương Sùng Quang… Cứ sống bình thường đi, anh không cần ra sức lấy lòng tôi, tôi cũng không quen lắm.”
Trương Sùng Quang khựng lại.
Nhưng anh là một người đàn ông trưởng thành, rất nhanh đã lấy lại tinh thân, mỉm cười.
Anh nói: “Hoắc Tây, anh đúng là đang nịnh nọt lấy lòng em, muốn bắt đầu lại với em. Nhưng chẳng lẽ anh đưa em về là để bắt em phải nhìn sắc mặt anh mỗi ngày? Hay là dùng vũ lực, anh nghĩ em cũng không thích như vậy, trước nay em
vẫn luôn thích những người đàn ông dịu dàng, em có còn nhớ hay không?
Hoắc Tây không nghe nổi nữa.
Anh lại nhắc đến những chuyện kia, cô hơi nâng cằm: “Tôi đói rồi.”
Trương Sùng Quang dọn cơm cho Hoắc Tây xong còn múc cho cô một bát canh.
Cô thử một ngụm, anh hỏi: “Thế nào?”
Hoắc Tây nói thật: “Ngon lắm! Nhưng mà Trương Sùng Quang, anh nên tìm thêm hai bảo mẫu, không thì ở nhà tôi cũng có sẵn hai người, anh quản lý hai công ty, không thể cứ ở nhà trông tôi ở cữ được!”
Trương Sùng Quang gắp thức ăn cho cô, giọng nhàn nhạt.
“Anh ở nhà làm việc, một tuần đến công ty hai lần là được rồi. Hoắc Tây, anh chỉ muốn chăm sóc em thôi, tối đến chúng ta cũng phải ngủ chung để tiện bề chăm sóc.”
Anh nhẹ nhàng nói với cô.
Hoắc Tây đang tiếp tục uổng canh thì đột nhiên dừng lại, cười khẽ một tiếng: “Trương Sùng Quang, rốt cuộc là anh muốn chăm sóc cho tôi hay là muốn ngủ với tôi?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang nóng rực: “Em thực sự muốn biết?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK