Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta thấy Doãn Tư bảo vệ An Nhiên. Anh ta cũng đã từng thích một người như vậy. Có điều, anh ta không có gan đi tranh đoạt. Khi ấy, anh ta cảm thấy là mình yêu không nhiều. Chỉ là vài chục năm qua đi, anh ta mới cảm thấy… không phải là thành toàn, mà là bỏ lỡ.

Tư Văn Lễ móc thuốc lá trong túi áo, không móc ra được gì, mới chợt nhớ là mình đã hứa với vợ là cai thuốc. Anh ta cười khổ, đi chậm về phía xe.

Bên kia, Hoắc Doãn Tư mở cửa xe, ôm Lâm Hi ngồi ghế sau.

Vẫn là chiếc Bentley kia.

An Nhiên lên xe, còn không yên tâm mà quay lại nhìn, thấy Tiểu Lâm Hi đang ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực bố, hô hấp ổn định, mặt mày cô vô thức trở nên dịu dàng.

Hoắc Doãn Tư cũng đang nhìn cô.

Anh nói: “Đi chung cư gần công ty đi!”

An Nhiên không suy nghĩ gì nhiều, ừ một tiếng rồi đạp ga.

Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng dưới tòa nhà Đại Hạ. An Nhiên xuống xe đi theo Hoắc Doãn Tư…

Lâm Hi đang dựa trong lòng ngực bố chơi súng bắn nước, nhưng vẫn có thể thấy là cậu bé đã rất mệt mỏi rồi.

An Nhiên vuốt ve mặt cậu bé.

Lâm Hi mở to mắt, nhẹ giọng gọi mẹ. An Nhiên cởi áo khoác khoác lên người cậu bé, nói: “Mau ngủ đi!”

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, trai đơn gái chiếc và một đứa con chung của bọn họ.

An Nhiên có chút mất tự nhiên.

Hoắc Doãn Tư cười dịu dàng. Anh chợt đặt tay sau cổ An Nhiên, vuốt ve cô như là vuốt ve mèo con.

Thân thể An Nhiên run lên.

Cô muốn né tránh, nhưng sát sau lưng là vách thang máy, không thể nào né tránh được. Bàn tay ấm áp chạm vào làn da, khiến cô cảm thấy lỗ chân lông mình như muốn nổ tung… giống như là dùng dao cùn giết người vậy.

Cuối cùng, cô không kiềm nén được mà rên nhẹ một tiếng.

Mềm mềm mại mại…

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cực kì sâu thẳm.

Ting một tiếng, thang máy đến tầng cao nhất, An Nhiên quay mặt đi, trên mặt nóng muốn mạng, thật sự như là nước sắp đun sôi.

Hoắc Doãn Tư khó khăn mà rút tay lại, ôm Lâm Hi đi ra ngoài.

Mở cửa, mở đèn, trong phòng ấm áp sáng ngời.

Lâm Hi đang ngủ mê man chợt mở mắt, ôm chặt cổ Hoắc Doãn Tư: “Ở đây lớn quá đi!”

Hoắc Doãn Tư cười cười.

Anh nhìn về phía An Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Em cảm thấy sao? Lớn hay không lớn?”

An Nhiên quay mặt đi.

Hoắc Doãn Tư vỗ vỗ cô: “Đi đun nước nóng đi. Anh ôm Lâm Hi đi ngủ.”

An Nhiên không kịp nghĩ nhiều, gật đầu đi phòng bếp.

Hoắc Doãn Tư ôm con trai đi vào phòng ngủ chính. Trên chiếc giường cực kì lớn trong phòng… Lâm Hi nằm giống như là một con thú nhỏ yếu.

Hoắc Doãn Tư rất ít chăm sóc trẻ con, nhưng lại rất thành thạo.

Anh cởi giày cởi áo khoác cho cậu bé, rồi ôm cậu bé dỗ dành rất lâu. Lâm Hi dựa vào trong lòng ngực anh ngủ thiếp đi… khuôn mặt trắng nõn dần dần hồng hào, trông khỏe mạnh lại đáng yêu.

Hoắc Doãn Tư nhìn một lát rồi cẩn thận đặt cậu bé vào trong chăn, cuối cùng vẫn không nhịn được hôn thêm vài cái.

An Nhiên đun nước, rót một cốc nước ấm, bưng vào trong phòng ngủ.

“Ngủ rồi hả?” Cô nhìn khuôn mặt ngủ say của Lâm Hi, nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Doãn Tư ừ một tiếng.

Anh kéo An Nhiên ôm vào trong lòng ngực. Cô ngồi trọn trong lòng ngực anh, ngửi mùi hương cơ thể anh… Chắc là anh có xã giao, trên người có mùi rượu vang nhàn nhạt, hòa trộn với mùi thơm của riêng anh, rất là dễ ngửi.

An Nhiên muốn giãy ra, nhưng chỉ giãy nhẹ rồi thôi.

Hoắc Doãn Tư ôm vòng eo thon của cô bằng bàn tay to của mình.

Anh nói với giọng trầm thấp: “Không sao rồi!”

An Nhiên chợt run rẩy cả người. Cô không phải không sợ hãi. Cô chỉ là đang đè nén sợ hãi… Nếu không phải Hoắc Doãn Tư trở về trước thì chắc là cô và Lâm Hi đã bị Tư Văn Hùng đưa ra nước ngoài và bị nhốt cả đời rồi.

“Hoắc Doãn Tư…” Cô ngẩng đầu lên, không biết nên nói cái gì.

Hoắc Doãn Tư cũng im lặng.

Anh nhìn cô, nhìn một lúc lâu rồi bóp chặt eo cô, ôm cô lên trên người, ôm đi vào phòng tắm… Bọn họ đã từng làm trong phòng tắm. Chỉ là lần này rất khác biệt, bọn họ sốt ruột mà muốn có được đối phương, một sự sốt ruột chưa từng có.

Khoảnh khắc tiếp xúc lẫn nhau, bọn họ đều không nhịn được mà rên thành tiếng.

Nhìn nhau, hôn môi nhau…

An Nhiên ôm chặt cổ anh, ngửa đầu hôn lên chiếc cằm đẹp của anh, mê muội mà nhìn anh say mê vì mình. Giờ phút này, cô nghĩ rằng mình vĩnh viễn sẽ không hối hận.

Tình đến nhanh, đi cũng nhanh.

Hoắc Doãn Tư chỉ làm hai lần liền tha cho cô. Có điều, anh không hề buông cô ra, mà cứ ôm chặt lấy cô.

Anh và cô cùng nằm trên giường, tay nắm chặt tay, nhìn đứa con của bọn họ.

Thằng bé khi ngủ vẫn còn cầm súng bắn nước.

Có khi vô tình bấm một cái, nước liền phún ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK