Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô khom lưng xuống hôn cậu nhóc, nhỏ giọng nói: “Sùng Quang, cháu có thể gọi cô là mẹ”

Nhưng Trương Sùng Quang đã là một cậu bé bảy tuổi, cậu nhóc thấy ngại.

Gương mặt nhỏ khẽ đỏ lên.

Ôn Noãn cũng không miễn cưỡng, cô vẫn luôn tôn trọng đám trẻ, buổi tối cô định nấu cơm tối cho đám trẻ, cuối cùng bị Hoắc Minh đuổi vào nghỉ ngơi, cô vô cùng bất đắc dĩ: “Mang thai mà thôi, nào mong manh tới vậy!”

Hoắc Minh ôm eo cô, nhẹ giọng nói: “Anh không biết người bên cạnh ra sao, nhưng đối với anh mà nói, đây là lần đầu tiên! Em nghỉ ngơi đi, để anh đi làm!”

Tài nấu ăn của hắn không bằng Ôn Noãn, nhưng hắn và hai đứa trẻ cùng nhau làm cũng coi như thú vị.

Buổi tối, Ôn Noãn đói rồi.

Cô lật người, dán sát vào người Hoắc Minh, nhìn hắn bằng ánh mắt chờ mong.

Hoắc Minh tỉnh giấc.

Hắn cũng nhìn cô, giọng nói khàn khàn vì mới tỉnh giấc: “Mấy giờ rồi? Vợ của anh đói rồi à?”

Ở trong chăn ấm áp, nếu là bình thường, Ôn Noãn cũng không muốn giày vò hắn thức dậy, nhưng khi cô mang thai đứa trẻ này, cô không buồn nôn cũng không khó chịu, khẩu vị còn vô cùng tốt.

Cô đặt chiếc gối lên vai hắn: “MUốn ăn canh xương bò!”

Cánh tay Hoắc Minh khế vỗ lên mông cô: “Khó làm như vậy! Em muốn ăn gì?”

Nhưng hắn vẫn đứng dây, vừa mặc quần áo vừa nói: “Vợ muốn ăn gì anh sẽ nấu món đó! Mặn ngọt gì đều có.

Ôn Noãn cảm thấy hắn trở nên gần gũi.

Ngay sau đó, cô lại cảm thấy hắn lưu manh, không cần mặt mũi.

Hoắc Minh mặc áo lông, xuống lầu nấu canh xương bò, Ôn Noãn ở lại trong phòng ngủ ấm áp, cô mãi không ngủ được nên dứt khoát đứng dậy, lấy bài tập của Hoắc Tây và Sùng Quang tới, xem kỹ.

Trong nhà có mấy đứa trẻ, nhưng cô đều nghiêm túc cư xử với từng đứa.

Cô cũng biết, có thêm một đứa trẻ nữa, cô sẽ không còn khả năng để mở rộng sự nghiệp thêm nữa, nhưng thu nhập của trung tâm âm nhạc và nhà hàng cực kỳ tốt, có lẽ thỉnh thoảng cô cũng sẽ đầu tư cho một hai bộ phim!

Người phụ nữ trải qua cuộc sống như ý sẽ trở nên dịu dàng.

Cô nhớ lại quá khứ trong màn đêm, trong lòng đã tiêu tan không ít.

Một tiếng sau, Hoắc Minh bưng canh xương bò đi vào, một cơn gió lạnh đi theo.

“Canh xương bò hoành thánh, ăn thử đi.”

Hắn đặt khay thức lên lên chiếc bàn trà nhỏ trong phòng, thấy Ôn Noãn từ tốn ăn, thật ra miệng của cô rất bắt bẻ, nhưng món do Hoắc Minh làm rất hợp khẩu vị của cô.

tốt!”

“Ngon lắm.” Cô cười yếu ớt với Hoắc Minh.

Đôi tay lạnh lẽo của Hoắc Minh sờ lên mặt cô: “Ngon thì

Ôn Noãn trừng hắn một cái.

Hoắc Minh bật cười.

Một lát sau, hắn lấy một điều thuốc ra, nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài hút một điếu thuốc, ban ngày nhịn cả ngày rồi.”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Cô không yêu cầu hắn phải cai thuốc, đàn ông làm kinh doanh không thể thiếu việc ăn nhậu.

Chỉ cần không hút thuốc ở trước mặt trẻ con là được.

Hoắc Minh ra ngoài hút thuốc, trong phòng sách không mở lò sưởi,hắn lại mở cửa sổ ra, quả thực có hơi lạnh.

Nhưng trong lòng hắn chưa bao giờ thỏa mãn tới vậy.

Ôn Noãn đã mang thai, người ngoài không thể trải nghiệm được cảm giác mà đứa bé này mang tới cho hắn.

Hắn thích cô, yêu cô.

Thế những khoảng ký ức kio của bọn họ vẫn trống rỗng, có

Thế những khoảng ký ức kio của bọn họ vẫn trống rỗng, có lẽ trong mắt người ngoài, Hoắc Minh là kẻ mạnh, cho dù là luật sư Hoắc hay tổng giám đốc Hoắc, hắn đều có thể thuận buồm xuôi gió.

Nhưng trên phương diện tình cảm vốn không có kẻ mạnh.

Hắn cũng sẽ yếu ớt, cũng sẽ lo lắng, thậm chí rất lâu sau khi Cố Trường Khanh qua đời, hắn vẫn lo lắng trong lòng Ôn Noãn vẫn có Cố Trường Khanh, thậm chí còn nhiều hơn hẳn.

Đứa bé này đến...

Trong lòng Hoắc Minh vô cùng biết ơn.

Từ nay trở đi, những lo lắng này chỉ còn là lo lắng.

Gió đêm thổi mạnh, Hoắc Minh thở ra luồng khói thuốc cuối cùng, hắn đóng cửa số lại đi vào phòng sách... bên trong phòng ngủ có vợ của hắn và cả đứa trẻ chưa chào đời.

Ôn Noãn sẽ dựa vào đầu giường, vừa đọc sách vừa chờ hăn.

Dịu dàng, hòa tan cái lạnh trong đêm...

Sáng sớm, Ôn Noãn thức dậy.

Hoắc Minh đã chăm sóc Hoắc Tây và Sùng Quang thức dậy, hai đứa trẻ đang ăn sáng, ba lô nhỏ được đặt ngay ngắn trên sô pha.

Hoắc Minh mũ áo ngay ngắn, trên tay hắn là một hộp chuyển phát nhanh.

Ôn Noãn có hơi kỳ lạ: “Cho em à?”

“Không phải!”

Hắn bình tĩnh nói, sau đó định bỏ hộp chuyển phát nhanh vào trong phòng đựng đồ lặt vặt, Ôn Noãn ngắn hắn lại: “Em muốn xem.

Hoắc Minh khẽ họ một tiếng: “Gửi nhầm!”

Ôn Noãn không tin.

Cô kiên trì muốn xem, quả nhiên đúng như cô nghĩ, đây là đồ gửi tới từ thành phố H.

Do Sở Liên gửi.

Ôn Noãn xem xuống phần ký tên, nhịp tim cô trở nên nhanh và loạn nhịp, ít nhiều gì cũng có vài phần cảm thán. Cô nhìn Hoắc Đình: “Anh còn nói là gửi nhầm!”

Hắn cười nhạt: “Không muốn em không vui.

Ôn Noãn bắt đầu mở hộp chuyển phát nhanh ra, bình tĩnh nói: “Cũng không có gì không vui cả!”

Trước giờ, vấn đề giữa cô và hắn đều nằm trên người hắn, thực ra những người khác đều không quan trọng như vậy... Điều cô để ý nhất chính là cô ta là em gái của Kiều An.

Ôn Noãn nghĩ bản thân cô vẫn là người lòng dạ hẹp hòi.

Cô mở hộp chuyển phát nhanh ra, bên trong là một số đặc sản nông thôn của thành phố H, bột của loại cây nào đó được mài ra.

Ôn Noãn lẳng lặng nhìn một hồi, cô gọi người giúp việc mang nó vào nhà bếp, có lẽ lúc trời lạnh có thể pha một ly uống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK