Trương Sùng Quang sửng sốt.
Bây giờ… Hoắc Tây nói ly hôn ngay lập tức, chẳng lẽ cô không thế chờ thêm giây nào nữa à?
Cô ghét anh đến thế ư?
Thấy anh vẫn đấu tranh, Lục u không nhịn được nữa: “Lúc mập mờ công khai với người phụ nữ đó, sao anh không sợ? Giờ lại giả vờ chung tình, chính anh không thấy nực cười à?”
Trương Sùng Quang liếc cô ấy.
Thường ngày, Tiểu Lục u vẫn rất tôn trọng anh. Dù sao Trương Sùng Quang cũng là người lớn tuổi nhất trong đám thanh niên, nhưng giờ lửa giận của Lục u đang hừng hực, cô ấy không sợ chút nào.
Trương Sùng Quang nhìn mặt Hoắc Tây, nhưng cô lại nói bằng giọng kiên quyết: “Ngay bây giờ!”
Hoắc Tây nói rồi đi tới chỗ thang máy trước, Lục u vội theo sau.
Chỉ còn Trương Sùng Quang đứng đó, Tống Vận bên cạnh sợ anh không đồng ý ly hôn nên thận trọng nói: “Thật ra hai người đã hết tình cảm rồi, thà rằng…”
Trương Sùng Quang ngước lên, mắt anh đỏ ngầu.
Tống Vận không dám nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, trong văn phòng của cục Dân chính, Hoắc Tây và Trương Sùng Quang ngồi cạnh nhau.
Người hòa giải định khuyên thêm.
Hoắc Tây bình tĩnh nói: “Chúng tôi đã bàn điều kiện xong rồi, chuyển sang bước ký tên xác nhận đi!”
Người hòa giải nhìn Trương Sùng Quang, anh ta nhận ra Tống giám đốc Trương. Anh không chỉ là người có máu mặt ở thành phổ B, mà còn trăng hoa thật, khiến vợ phải bỏ đi vì một ngôi sao nhỏ tầm thường…
Anh ta lắc đầu: Đàn ông giàu đổ đổn thật!
Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây, anh tự biết mình đã mắc phải lỗi lầm không thể tha thứ. Anh đã nói quá nhiều lời tốn thương cô, làm những việc khiến cô đau lòng. Nhưng vào lúc này, anh vẫn mong cô nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ, nghĩ tới con cái đế suy xét thêm về cuộc hôn nhân giữa họ.
Trước mặt bao người, Trương Sùng Quang chật vật nói: “Hoắc Tây, để anh đưa em đi du lịch
nhé! Chẳng phải em muốn du lịch quanh thế giới à? Chúng ta ra ngoài cho khuây khoả!”
Hoắc Tây im lặng một lúc ròi cụp mắt: “Anh nghĩ việc đó vẫn có thể xảy ra à?”
Cô cầm bút, chuấn bị ký tên.
Ngòi bút rung khẽ, chữ trên đơn ly hôn cũng nhoè đi.
Trương Sùng Quang nắm lấy tay cô: “Hoắc Tây!”
Hoắc Tây bỗng hất tay anh ra, mực đen bắn lên áo sơ mi trắng của anh đế lại những vết bẩn không thế giặt sạch… Nhưng không ai chú ý đến những vệt đen đó.
Hoắc Tây nhanh chóng ký tên, sau khi ký xong, cô nhìn mấy giây rồi đẩy sang cho Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang nhìn cô.
Hoắc Tây quay mặt đi, giọng hơi khàn: “Đến lượt anh rồi!”
Trương Sùng Quang rất không muốn ký, nhưng anh đã đồng ý ly hôn, anh nói cô làm gì cũng được… Hoắc Tây của anh bị bệnh, còn anh thì không phải người!
Kể cũng lạ, khi họ sắp ly hôn, những điểm tốt của cô trước kia lại ùa về trong tâm trí.
Những lời phàn nàn, cãi vã như biến mất, chỉ còn sự lưu luyến và những việc anh sẵn sàng đánh đổi cả thế giới để đối lấy sự tha thứ và cái ôm từ cô.
Mắt Trương Sùng Quang nóng lên, anh cúi đầu ký tên.
Sau khi ký xong, họ nhanh chóng nhận được hai tờ giấy chứng nhận ly hôn, họ không còn là vợ chồng nữa…
Hoắc Tây rời đi, không nói thêm gì.
“Hoắc Tây!”
Trương Sùng Quang vô thức muốn nắm tay cô, nhưng anh lập tức nhớ ra họ không còn là vợ chồng nữa. Cô cũng thấy chán ghét anh lắm rồi. Anh hạ tay xuống một cách gượng gạo, nhìn bóng lưng cô, khẽ nói: “Bất kế em tin không, anh không hề yêu người khác, trong tim anh vẫn chỉ có em.”
Hoắc Tây không trả lời anh.
Kế từ tối qua, sau khi anh thốt những câu đó, cô đã thấy nói nhiều với anh cũng chỉ phí công.
Trương Sùng Quang vô cùng hụt hẫng, Lục u chế giễu: “Ly hôn là hời cho anh rồi còn gì! Tôi nghĩ đúng ra phải cho thứ đó của anh nát bét, cùng bốc mùi với người phụ nữ ngoài kia.”
Hoắc Tây vừa ra ngoài đã bị phóng viên ngăn cản, các thiết bị phỏng vấn lũ lượt giơ về phía cô.
[Luật sư Hoắc, xin hỏi cô và Tống giám đốc Trương đã ly hôn rồi à?]
[Hai người kết thúc cuộc hôn nhân này vì Tổng Vận à?]
[Có phải Tổng giám đốc Trương sẽ nhanh chóng tái hôn không?]
Mặt Hoắc Tây tái nhợt.
Cô vẫn im lặng, còn Trương Sùng Quang thì hùng hổ hất những thiết bị phỏng vấn kia ra. Phóng viên chớp thời cơ, hỏi về tai tiếng giữa anh và Tống Vận: “Tổng giám đốc Trương, anh và cô Tống Vận có thân không?”
Trương Sùng Quang lạnh lùng nói: “Đó chỉ là hiếu lầm, tôi và cô Tống chỉ hợp tác trong công việc… Còn sau này sẽ không bao giờ hợp tác nữa.”
Xung quanh xôn xao…
Ai cũng nhận ra Tổng giám đốc Trương đang thế hiện sự chung thuỷ với vợ cũ, nhưng ly hôn xong mới thể hiện, có phải quá muộn rồi không?
Trong góc, mặt Tống Vận tái mét.
Cô ta đã gọi phóng viên đến đế dồn ép họ nói, nhưng cô ta không ngờ Trương Sùng Quang chẳng hề nể mặt chút nào. Anh chối bỏ hẳn sự tồn tại của cô ta, còn vạch rõ ranh giới với cô ta
nữa.
Cô ta không hiểu nổi, rõ ràng Hoắc Tây đã bỏ anh rồi cơ mà!
Nghe thấy Trương Sùng Quang nói thế, Hoắc Tây cảm thấy nực cười. Cô mặc kệ anh, bước lên chiếc xe mà nhà họ Hoắc chuấn bị cho cô, Lục u cũng vào…
Xe nổ máy, lướt qua Trương Sùng Quang.
Một người ở trong xe, một người ở ngoài xe, điều khác biệt là lần này Trương Sùng Quang ở ngoài… Hơn nữa khi đi ngang qua, Hoắc Tây không buồn nhìn anh một cái.
Cuộc hôn nhân giữa họ đã chấm dứt theo cách này.
Giữa họ không có nối câu tạm biệt hay giữ gìn sức khoẻ, chỉ còn sự căm hận và khinh thường của cô đối với anh… Trương Sùng Quang ôm ngực, lùi hai bước.
Thư ký Tần chạy tới.
Khi biết cấp trên đã ly hôn, cô ấy chỉ có thế thở dài, rõ ràng họ là thanh mai trúc mã.
Cô ấy dìu Trương Sùng Quang, nói nhỏ: “Tống giám đổc Trương, anh phải về bệnh viện rồi!”
Trong ba ngày anh nằm viện, Tống Vận vẫn đeo bám anh.
Thư ký Tân mở cửa phòng VIP, bước vào, đặt tài liệu xuống, thoáng chần chừ rồi nói: “Cô Tống vần chờ bên ngoài, cứ đòi gặp anh, Tổng giám đổc Trương… Đế cô ta đợi thế cũng không phải cách.”
Trương Sùng Quang mặc quần áo bệnh nhân, tựa vào đầu giường.
Anh im lặng ngẩn người.
Nghe thấy thế, anh chỉ hờ hững nói: “Cho cô ta vào đi.”
Thư ký Tân rót một cốc nước ấm cho anh, đặt ở tủ đầu giường rồi nói: “Vâng, vậy tôi đi gọi cô ta vào! Nói rõ một số chuyện cũng tốt.”
Cô ấy nói rồi ra ngoài gọi Tống Vận.
Một lúc sau, Tống Vận đẩy cửa bước vào. Khi thấy Trương Sùng Quang, cô ta hơi kích động nhưng giọng điệu lại rất dè dặt: “Trương Sùng Quang, chúng ta…”
Trương Sùng Quang im lặng nhìn cô ta.
Tống Vận nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của anh, vô cùng rung động.
Cô ta không nhịn được mà lại gần, cúi người hôn anh… Không ngờTrương Sùng Quang lại tóm lấy mái tóc đen dài của cô ta, kéo mạnh cô ta
sang bên cạnh. Vâng trán trắng nõn của Tống Vận lập tức đập vào tủ đầu giường, góc nhọn khiến cô ta bị rách da, máu lập tức chảy xuống.
Cô ta quên cả đau, bàng hoàng nhìn anh.
Cô ta không dám tin, người đàn ông dịu dàng với cô ta trước kia lại nỡ đối xử với mình như thế.
Trương Sùng Quang bóp cằm cô ta, giọng lạnh tanh: “Tôi đã nói đừng trêu vào Hoắc Tây rồi! Rõ ràng cô đã nghe nói cô ấy bị bệnh tâm lý, nhưng cô vẫn gọi phóng viên đến cửa cục Dân chính đế kích thích cô ấy…”
Sau cơn sửng sốt, Tống Vận lấm bấm.
“Em không cố ý!”
“Trương Sùng Quang, rõ ràng anh đã chấp nhận em rồi! Anh đã ly hôn với cô ta rồi, tại sao anh không thử làm lại với em, không thử thì sao anh biết là anh sẽ không yêu em chứ?”
Trương Sùng Quang đẩy cô ta ra.
Anh cầm chiếc quần dài bên cạnh lên, lấy một điếu thuốc ra, cúi đầu châm lửa.
Làn khói màu xám bốc lên…
Anh cười khẩy: “Trên đời này lấy đâu ra lắm tình yêu thế?”
Mặt Tống Vận xám ngoét.
Cuối cùng cô ta cũng khẳng định, người đàn ông trước mặt chưa từng yêu, cũng không bao giờ định yêu cô ta… Cho dù một chút thôi cũng không, anh chỉ ở bên cô ta để chọc tức vợ mình, chứ không còn gì khác.
Phát hiện này khiến Tống Vận tái mặt, nhưng cô ta bổng mỉm cười.
Cô ta khẽ hỏi: “Em đã kích thích cô ta à? Trương Sùng Quang, Tổng giám đốc Trương… Chẳng lẽ không phải anh chắc? Ai đã uống say rồi về nhà với em, biết rõ là sai nhưng vẫn cho em đến gần, ai đã cho phép em bầu bạn sau khi cãi nhau với vợ. Anh bảo em sang nhà anh, anh qua đêm ở chỗ em, anh dẫn em đi đánh golf, đến Hong Kong đế du lịch. Anh nhớ không, anh còn hòn em lúc tỉnh táo, còn mơn trớn cơ thế em…”
Nụ cười của Tống Vận trông hơi điên cuồng.
“Hoắc Tây đã xem hết những bức ảnh và video đó!”
“Anh nói xem khi nhìn những thứ đó, cô ta thấy thế nào? Liệu có thấy tởm đến mức buồn nôn không?”
“Một người đàn ông ngoại tình lại giả vờ chung thuỷ trước mặt cô ta, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy lợm giọng rồi!”
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc đó, Tống Vận đã sợ, cô ta biết sự tàn nhẫn của người đàn ông này nhưng cô ta hết sợ ngay, cô ta mất trắng rồi thì còn sợ gì chứ!
Cô ta cười khẩy: “Thật ra em suýt có được anh rồi, phải không?”
Sau khi ra viện, Trương Sùng Quang về biệt thự.
Vẩn là nơi đó nhưng không có sự náo nhiệt lúc bình thường, ban ngày không có mùi thơm của thức ăn, tối đến cũng không có tiếng trẻ con… Căn biệt thự này trống trải một cách đáng sợ.
Sấm tối, Trương Sùng Quang ngồi trên sân thượng.
Người hầu lên gọi anh ăn cơm, sau hai câu gọi, Trương Sùng Quang dập điếu thuốc trên tay, bình tĩnh hỏi: “Mấy hôm ròi mợ không về à?”
Người hầu sửng sốt mấy giây rồi mới đáp: “Không về ạ! Tôi gọi để hỏi thì mợ bảo không về nữa!”
Trương Sùng Quang ngấn người.
Người hầu lại mời anh xuống tầng ăn cơm, anh hờ hững nói: “Tôi không đói, cứ để đó đi!”
Người hầu có vẻ ngập ngừng.
Đám người rời đi, Trương Sùng Quang tiếp tục nhìn ráng mây ở chân trời. Hồi trước, Hoắc Tây thích ngắm hoàng hôn ở đây nhất nên anh đã đặt một chiếc sofa ở đây… Anh nhớ có lần lên ngắm muộn, trời đã tối đen. Anh ôm cô, cảm xúc bỗng dâng trào muốn làm chuyện đó với cô ở đây.
Đêm đó gió mát, mây thưa thớt, mọi thứ nhẹ nhàng đến lạ thường.
Hoắc Tây ngồi trong lòng anh, ôm cổ anh, gọi tên Trương Sùng Quang cả đêm.
Chuyện cũ như mới xảy ra ngày hôm qua, Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn nhẫn cưới trên tay, mắt bổng đỏ hoe.
Hôm sau, tại công ty Luật Anh Kiệt.
Hoắc Tây vừa về đang định ra gian ngoài, trợ lý của cô lại đứng dậy, ngập ngừng nói: “Luật sư Hoắc, cô có khách này!”
Hoắc Tây thản nhiên hỏi: “Ai thế? Khách hàng mới à?”
Trợ lý cắn môi dưới: “Là Tổng giám đốc Trương.”
Trương Sùng Quang?
Hoắc Tây thoáng nghiêm mặt, trợ lý vẫn luôn thận trọng quan sát biếu cảm của cô, lập tức nói luôn: “Nếu cô không muốn gặp, tôi sẽ từ chối.”
Hoắc Tây gọi cô ấy lại: “Bảo anh ta chờ tôi ở phòng tiếp khách nhỏ đi.”
Trợ lý thầm thở phào.
Hoắc Tây về văn phòng, sắp xếp lại thông tin vụ án rồi mới đến phòng tiếp khách để gặp Trương Sùng Quang. Cô biết nếu cô không gặp, Trương Sùng Quang sẽ nghĩ cách đế tìm cô ở những dịp khác.
Cô đẩy cửa phòng tiếp khách ra, Trương Sùng Quang ăn mặc chỉn chu, ngồi trên ghế sofa, nhẫn cưới trên ngón áp út của anh tỏa sáng rực rỡ.
Một túi giấy màu nâu được đặt trên bàn trà.
Hoắc Tây không vào ngay, cô đứng ở cửa, bình thản nói: “Có vẻ Tống giám đốc Trương sống khá tốt, sao… Anh đến qửi thiệp cưới cho tôi à?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK