Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Trương Sùng Quang giận dữ rời đi.
Anh đi đến xe mình, tài xế cầm khăn muốn lau người cho anh, bị anh hất ra.
Tài xế hết cách, đành phải đi vòng ra trước xe lên xe.
Chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh rồi đi qua xe Hoắc Tây, Hoắc Tây yên lặng gấp ô lại rồi lên xe, lúc ngồi vào trong xe cô chợt nghĩ: Thực ra không chỉ Trương Sùng Quang không giống ngày trước, cô cũng khác rồi.
Cả hai giày vò lẫn nhau, tại sao không dứt khoát luôn đi?
Cô chưa nói chuyện muốn ly hôn cho bố mẹ, cô đang đợi Trương Sùng Quang nghĩthông suốt, có lẽ đợi anh hết giận anh sẽ nhận ra, sau khi buông bỏ chấp niệm, anh sẽ vui vẻ hơn.
Hoắc Tây chưa về nhà luôn.
Cô lái xe vào nội thành, chọn một nhà hàng Ý rồi một mình dùng bữa.
Ăn xong cô về nhà, Trương Sùng Quang không có nhà.
Miên Miên nói với cô: “Bố về xong lấy một cái va ly, chọn mấy bộ quần áo rồi ra ngoài rồi, bố
bảo là phải ra nước ngoài công tác, ít nhất phải một tuần.”
Ánh mắt cô bé tràn ngập lưu luyến.
Hoắc Tây nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Chắc bố con có việc gấp, đợi bố về bố sẽ chơi với Miên Miên.”
Miên Miên cắn môi: “Thật ạ?”
Hoắc Tây không nói gì, cô vẫn dịu dàng xoa đầu cô bé, trong mắt cô bé ngập hơi nước… thực ra sống trong một nhà, làm gì có chuyện cô bé không cảm nhận được?
Một tuần sau, Trương Sùng Quang trở lại thành phố B, anh chưa về nhà mà đến thẳng công ty.
Vừa mới đi vào, thư ký Tần đã mang một chồng văn kiện vào đặt lên bàn làm việc: “Tống giám đốc Trương, đây là những văn kiện gấp cần ký.”
Cô ấy nói xong, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Trương Sùng Quang.
Cô ấy phát hiện, tống giám đốc Trương đã gầy đi rất nhiều, người cũng đen đi.
Trương Sùng Quang tựa lưng vào chiếc ghế da thật, im lặng nhìn những văn kiện đó, một lúc sau anh mới khàn giọng hỏi: “Hoắc Tây có gọi
điện đến không?”
Thư ký Tần hơi ngạc nhiên.
Lát sau cô ấy nghĩ ra một chuyện, cô ấy nói: “Gọi điện thì không có, nhưng hình như có một bức thư gửi cho ngài, bức thư đó được gửi tới từ văn phòng luật sư của… luật sư Hoắc.”
Chắc là cô ấy cũng nghĩ ra gì đó, tiếng nói càng ngày càng nhỏ.
Luật sư Hoắc sẽ không muốn ly hôn đấy chứ!
Quả nhiên, nét mặt của cấp trên đặc biệt khó coi, anh rút bức thư đó ra từ chồng văn kiện, mở ra xem, mới lướt qua vài hàng sắc mặt anh càng xấu hơn, gần như là xám xịt.
Thư ký Tân không kìm được nhỏ giọng nói: “Cô Tống Vận kia, tốt nhất là ngài hãy giải thích với luật sư Hoắc một chút, giải thích rõ là tốt thôi! Thực ra dạng phụ nữ giống cô Tống Vận kia có mục tiêu rất rõ ràng, bọn họ chẳng có tình cảm gì đâu… cũng không có liêm sỉ.”
Trương Sùng Quang không nói gì, không biết anh có nghe vào tai hay khồng.
Vì bát cơm, thư ký Tần quyết định nói thẳng ra.
Một lúc sau, Trương Sùng Quang khẽ nói: “Cô ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình!”
Thư ký Tần gật đầu rồi đi ra ngoài, cô ấy còn săn sóc đóng cửa lại.
Trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Trương Sùng Quang, anh xem tờthỏa thuận ly hôn kia hết lần này đến lần khác, Hoắc Tư không hổ là người làm luật sư, bản thỏa thuận được viết cấn thận chặt chẽ.
Tài sản chia rất đơn giản.
Cò có văn phòng luật sư và tập đoàn Tây Á của cô, công ty của anh anh tự cầm.
Toàn bộ bất động sản mà họ mua sau khi kết hôn, cô đều không cần, cô chỉ cần căn nhà bọn họ đang ở hiện giờ… và hai đứa con.
Trương Sùng Quang châm điếu thuốc, nhìn kết cục của bọn họ trong làn khói mỏng manh.
Không, là kết cục mà Hoắc Tây muốn.
Anh sẽ không đồng ý.
Trương Sùng Quang lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Tây, cô bắt máy luôn, giọng nói rất bình thản: “Anh đi công tác về rồi à?”
Thế mà anh còn nghe ra một tia dịu dàng trong giọng nói đó, thật là châm chọc.
Trương Sùng Quang vào thẳng vấn đề: “Anh sẽ không đồng ý ly hôn!”
Hoắc Tây im lặng, sau đó cô ấy hỏi: “Anh
muốn điều kiện gì?”
“Hai đứa trẻ thuộc về anh! Thì anh sẽ ký, còn không thì miễn bàn.”
Anh biết rõ cô không thể từ bỏ con mình, anh lại còn đưa ra điều kiện này, rõ ràng là anh không buông tay! Hoắc Tây thấp giọng nói: “Trương Sùng Quang, anh có thế đưa ra điều kiện khả thi hơn không!”
Trương Sùng Quang cười nhạt: “Cái gì gọi là điều kiện khả thi hả? Hoắc Tây em nói với anh đi? Em để anh rời đi với một con chó… đây chính là điều kiện mà em gọi là khả thi sao? Trong lòng em, anh không khác gì con chó nuôi trong nhà đúng không?”
Hoắc Tây cảm thấy anh đang không bình tĩnh.
Cô nói: “Đợi anh bình tĩnh lại, chúng ta nói tiếp!”
Trước khi cô cúp máy, Trương Sùng Quang dập mấu thuốc lá vào trong gạt tàn.
Nhưng sau đó anh lại châm một điếu nữa.
Lúc này, điện thoại reo lên, anh tưởng là Hoắc Tây gọi nên ấn nghe luôn: “Anh nói cho em biết, anh sẽ không ly hôn! Trừ phi hai con đi theo anh! Bà Trương… em từ bỏ đi!”
Giọng nói trong dự đoán chưa hề vang lên.
Trái lại là một giọng nói nhu nhược có một tia dè dặt vang lên: “Xin lỗi tổng giám đốc Trương, là tôi!”
Trương Sùng Quang nhìn điện thoại.
Là Tổng Vận!
Giọng anh lạnh xuống: “Sao cò Tống lại có sổ điện thoại của tôi?”
Tống Vận nói thật: “Tôi bỏ tiền ra mua!… Tống giám đốc Trương, tôi không có ý đó., tôi… có phải tôi đã làm ảnh hưởng đến gia đình ngài đúng không? Tôi thật sự không cố ý, nếu vì tôi mà làm bà Trương hiểu lầm, vậy tôi bằng lòng cùng ngài đi giải thích với bà Trương.”
Trà ngôn trà ngữ như thế này, làm gì có chuyện Trương Sùng Quang không nghe ra.
Anh nói thẳng với cô ta: “Cô Tống, giữa tôi và cô sẽ không có cái gì hết! Quá khứ không có, hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có! Mời cô sau này đừng gọi vào sổ này nữa, nếu không cô không chỉ không lăn lộn được ở trong cái giới này, mà cả ở thành phố B cô cũng sẽ không lăn lộn được nữa đâu, tôi nói được làm được.”
Nói xong anh cúp máy.
Tống Vận ở đầu dây bên kia run lấy bẩy, cô ta không ngờ Trương Sùng Quang lại đối xử với cô ta như vậy… rõ ràng tối đó anh uống say xong
cũng động tình với cô ta mà, không phải sao?
Trương Sùng Quang ở công ty đến tận khuya, mới lái xe về nhà.
Lúc xuống lầu lấy xe, anh trông thấy Tổng Vận, ban đêm cô ta đang mặc cái áo mỏng chờ chực, Trương Sùng Quang coi như không nhìn thấy, anh mở cửa xe ngồi vào xe luôn.
Tống Vận mấp máy mồi, khẽ gọi: “Tổng giám đốc Trương.”
Nhưng chiếc xe vẫn lăn bánh.
Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ còn lại Tống Vận với ánh mắt không cam lòng…
Khi Trương Sùng Quang về đến biệt thự, người giúp việc trong nhà vẫn chưa ngủ, thấy anh về họ lập tức tiến lên xách hành lý rồi cung kính nói: “Bà chủ về từ sớm rồi, bây giờ đang chăm cô chủ nhỏ và cậu chủ nhỏ! Ngài muốn ăn khuya trước hay là lên lầu tắm rửa?”
Khi nói chuyện, bọn họ đã đi vào phòng khách.
Một tuần rồi Trương Sùng Quang chưa về, lần này về tâm trạng anh có hơi phức tạp.
Tiểu Quang nhảy ra từ chỗ nào không biết, nó thân mật quấn lấy anh, Trương Sùng Quang đưa tay ra xoa đầu nó… đúng lúc này, Hoắc Tây
xuống lầu.
Cô đứng trên cầu thang, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trên người cô vẫn là chiếc váy dài dài tay… Trương Sùng Quang không khỏi nhớ đến thế chất của cô, nếu tạo ra dấu ấn, thì mười ngày nửa tháng mới hết.
Có phải vết tích tối đó lưu lại vẫn còn…
Anh nhìn Hoắc Tây, nhưng lời nói ra lại là trả lời người giúp việc: “Ăn bữa khuya trước đi! Làm hai bát mỳ, tôi ăn cùnq vợ tòi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK