Trương Sùng Quang nói xong có vẻ như chuấn bị ra ngoài.
Tuy mới chỉ nuôi có một thời gian ngắn, nhưng chú chó đốm nhỏ vẫn nhận ra anh, kêu gầm gừ muốn đi theo anh.
Nó nhảy trên người Miên Miên xuống và lủi đến bên cạnh Trương Sùng Quang.
Một tay Trương Sùng Quang bế nó lên và đưa ngón tay vuốt bộ lông của nó, và còn đưa lại Miên Miên.
Ánh mắt của anh mang quá nhiều sự dịu dàng: “Nuôi nó cho tốt nhé.”
Miên Miên nửa hiếu nửa không.
Chỉ là cô bé cũng nói như một chú mèo con: “Cám ơn chú.”
Trương Sùng Quang nhìn khuôn mặt tròn trịa đó mà rất muốn nói với cô bé rằng, anh là bố chứ không phải chú gì đó đâu.
Nhưng hình ảnh Bạch Khởi và Hoắc Tây sánh vai cùng nhau khiến anh đau đớn.
Anh vội bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Xuống lầu, khi định rời khỏi biệt thự, anh nhìn thây trên bầu trời chỉ còn lại một chút bóng tịch
dương.
Chân trời ánh lên ánh sáng vàng.
Đợi đến khi anh dừng bước lại, Trương Sùng Quang cảm thấy nhói đau ở vùng ngực, nhịp tim cũng đập nhanh hơn… Anh mò lấy một điếu thuốc màu trắng, ngón tay run rấy châm nó lên.
Ôn Noãn từ từ bước đến: “Sùng Quang.”
Bà điềm đạm gọi anh, khi thấy rõ sắc mặt của anh thì không khỏi khuyên nhủ: “Không phải lần trước bác sĩ nói là phối của con nên hút thuốc ít lại sao?”
Trương Sùng Quang cười nhạt: “Nhất thời con nhịn không được.”
Nói như vậy nhưng anh vẫn dập tắt điếu thuốc.
Ôn Noãn đắn đo một lúc nhưng vẫn quyết định không nói gì thêm, chỉ căn dặn một vài chuyện trong cuộc sống, nói giống như tất cả các bậc cha mẹ bình thường trên đời.
Khóe mắt Trương Sùng Quang cay cay: “Mẹ, con biết rồi.”
Ôn Noãn nhìn anh, sau cùng vẫn bước lên trước chỉnh sửa lại cố áo cho anh: “Qua mấy ngày nữa đến ăn cơm.”
Trương Sùng Quang đang định nói thì Hoắc Táy đi ra.
ôn Noãn quay đầu lại nhìn thấy con gái, bà đoán bọn họ ắt có chuyện muốn nói.
Thật sự bà cũng không biết thế nào.
Nếu như một mình Hoắc Tây quay lại một mình thì bà và Hoắc Minh còn có thể tính toán, nhưng bây giờ lại về cùng Bạch Khởi, hơn nữa nhìn thái độ hai người mập mờ chứ không giống như trước.
Bọn họ làm người lớn can thiệp vào cũng không hay lắm.
Nhiều năm qua đi, ôn Noãn vẫn có dáng vẻ dịu dàng: “Hai con nói chuyện đi, mẹ đi xem Miên Miên.”
Bãi đậu xe chỉ còn lại hai người bọn họ, bóng chiều tà đã bị chân trời nuốt chửng, tia sáng vàng cuối cùng cũng bị hoàng hôn thâu tóm,
u ám, khiến cho vẻ mặt sâu xa khó hiếu như nhau.
Hoắc Tây nhìn về chân trời xa xăm không lên tiếng trước.
Trương Sùng Quang nhìn cô, trong ánh mắt anh có sự giằng co cũng có sự mơ hồ, anh không sao hiểu được tại sao năm đó cô yêu anh như thế, còn bây giờ lại có thế điềm nhiên như không đi yêu một người đàn ông khác, lại cùng nhau nuôi
dưỡng con của cô và anh.
“Hoắc Tây, rốt cuộc em có trái tim hay không?”
Hoắc Tây thu ánh mắt lại dồn lên khuôn mặt anh.
Trương Sùng Quang lại châm thêm điếu thuốc, sau khi anh cụp mắt xuống hít vài hơi rồi bình tĩnh nhìn về phía cô, giọng nói khàn khàn không ra làm sao cả: “Tôi… có thế… không tính toán những năm vừa qua.”
Anh dùng hết tất cả tự trọng của đàn ông để thốt ra những lời này.
Ba năm trước anh có hôn ước với Hoắc Tây, mấy năm nay cô sớm tối bên nhau với Bạch Khởi, giống như với việc vợ mình theo người khác, anh không muốn suy nghĩ bọn họ có phát sinh quan hệ thân mật hay không, đã xảy ra bao nhiêu lần, chỉ nghĩthôi đã khiến anh không chịu đựng nổi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn phải thỏa hiệp, anh nói với Hoắc Tây là… không tính toán.
Hai bên đều im lặng một khoảng dài.
Cuối cùng thật lâu sau Hoắc Tây mới nói: “Trương Sùng Quang, anh có biết anh đang nói gì không?”
Dĩ nhiên là anh biết.
Hoắc Tây cụp mắt xuống: “Đáng tiếc là tôi
không muốn, quá khứ là quá khứ.”
Cô nói xong thì quay đầu rời đi, nhưng Trương Sùng Quang gọi cô đứng lại.
Anh nói: “Hoắc Tây, vậy chúng ta nói về chuyện quyền nuôi dưỡng Miên Miên đi.”
Hoắc Tây đột ngột xoay người lại.
Trương Sùng Quang đang hút thuốc, đầu ngón tay dài đang kẹp lấy điếu thuốc, anh nheo mắt lại, dáng vẻ rất thu hút người khác.
Nhưng trong mắt cô lại vô cùng đáng ghét.
Hoắc Tây lập lại lời nói của anh: “Anh muốn quyền nuôi dưỡng Miên Miên?”
“Đúng.”
Hoắc Tây cười rất thản nhiên, cô đi lên vài bước đến rất gần anh, gần đến mức hầu như có thế ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cô, khoan khoái và nhẹ nhàng.
Tinh yêu đơn thuần chính là như vậy.
Cô rời đi bao lâu thì cơ thế anh trống rỗng bấy lâu.
Ngay cả tự mình giải quyết dường như cũng không có.
Hoắc Tây không hề hay biết cô áp sát anh, hạ giọng xuống nói rất khẽ: “Sự cống hiến của anh chẳng qua chỉ là vài giây phút đó thôi, anh là
người đau đớn đó sao? Anh là người nữa đêm pha sữa cho nó uống sao? Hay là anh là người mà ôm nó đi bệnh viện trong đêm khi nó ốm?”
“Trương Sùng Quang, không phải anh.”
“Dựa vào cái gì mà anh đòi Miên Miên.”
Khi cô lên án anh, trong giây lát anh muốn phản bác.
Anh muốn nói: [Nếu em không rời đi thì tôi vẫn luôn bên cạnh.]
Nhưng anh nghĩ, nói rồi thì sao, cô sẽ không nghe vì cô hận anh.
Trương Sùng Quang cười rất nhẹ: “Bởi vì tôi là bổ của nó, bởi vì tôi bỉ ổi vô sỉ, bởi vì tôi chính là loại người khỏng biết xấu hố, bỏ ra một đồng lại muốn có được mười đồng, câu trả lời này em hài lòng chứ?”
Hoắc Tây nhìn chằm vào anh.
Trương Sùng Quang thụt lùi vài bước, anh dập điếu thuốc nói có vẻ nhạt: “Em nên biết tôi của ngày hôm nay có thế một phen sống mái với nhà họ Hoắc, tôi cũng không quan tâm em mắng tôi như thế nào, cùng lắm là một kẻ thay lòng đổi dạ, đồ vong ơn, ra tòa đi Hoắc Tây, tôi muốn có Miên Miên, đương nhiên em cũng có thể lựa chọn không thưa kiện, và đưa con bé quay về bên tôi.”
Thậm chí anh còn có suy nghĩthê lương, chỉ cần cô quay về bên mình, thì anh sẽ không nhắc một chữ đến chuyện của Bạch Khởi.
Hoắc Tây cụp mắt xuống mỉm cười: “Được, vậy thì thưa kiện đi.”
Cô nói xong thì bỏ đi.
Đi khoảng vài mét thì giọng nói kéo căng của Trương Sùng Quang vọng lại sau lưng: “Em yêu cậu ta không?”
Hoắc Tây không hề dừng lại mà bỏ đi thẳng.
Trương Sùng Quang đứng trong cảnh chạng vạng nhìn bóng lưng của cô.
Một lúc sau anh bỗng ngẩng đầu lên nhìn tầng ba.
Tâng ba, Bạch Khởi đứng ở ban công, cậu ta mặc chiếc áo sơ mi trắng với xanh nhạt, cùng với chiếc quần bò cũ… Nhìn trẻ trung gọn gàng, lại cũng có chút trưởng thành và quyến rũ.
Niềm tin kiên định ban đầu của Trương Sùng Quang đã có chút lung lay.
ít nhiều gì lúc trước anh cảm thấy Hoắc Tây yêu mình sâu đậm, nên cả đời này sẽ không yêu ai khác.
Cho dù là cô bên cạnh Bạch Khởi cũng xem như là tạm bợ.
Nhưng Bạch Khởi trong cảnh chiều hoàng hôn lại khiến người ta không rời mắt được, lại còn có một loại cảm giác trách trời thương dân,
Đối lập lại là, toàn thân Trương Sùng Quang đều là khí thế tàn bạo, tràn ngập mùi tiền.
Lần đầu tiên anh lại khỏng tự tin như thế.
Nhìn một hồi lâu anh mới mở cửa xe lên xe rồi lái xe rời khỏi…
Hoắc Tây từ từ lên lầu.
Bạch Khởi nghe tiếng bước chân quay đầu lại nhìn cô, Hoắc Tây khẽ nói: “Rất thuận lợi, chỉ cần… chỉ cần tìm một cơ hội thích hợp đế ở một mình.”
Bạch Khởi không lên tiếng, không có người đàn ông nào không buồn cả.
Có lẽ Hoắc Tây cũng không thoải mái nên không nhắc đến chủ đề này nữa, cô quay về phòng ngủ nhìn thấy Miên Miên vẫn ôm lấy chú chó đó, quả thật là yêu không rời tay.
Hỏi mới biết chú chó này tên Tiếu Quang.
Cô nghĩ: [Trương Sùng Quang cố ý nhỉ.]
Trương Sùng Quang không cần kiện cáo Hoắc Tây ngay lập tức, về mặt tranh giành con cái thì trẻ em chưa đủ ba tuổi sẽ ở cùng với bên nữ, anh rất đủ kiên nhẫn để đợi.
Nhưng mọi người đều sống ở thành phố B, tóm lại sẽ thỉnh thoảng đụng mặt nhau.
Có khi ở nhà họ Hoắc, cũng có khi gặp phải nhau ở bên ngoài, Hoắc Tây quay về văn phòng luật làm việc, ít nhiều gì vào lúc xã giao cũng sẽ gặp Trương Sùng Quang… Bên cạnh anh lúc nào cũng có phụ nữ tới lui đi cùng, có thể thấy đều là những nữ minh tinh có giá trị khá cao thuộc hạng hai hạng ba, cũng không biết là vì để chọc giận Hoắc Tây hay là thế nào, tóm lại là khá phô trương.
Hoắc Tây cũng lười để ý đến.
Hôm nay cô đang ký giấy tờ với văn phòng luật, công việc trong ba năm nay cô hầu như không hỏi han gì.
Trở lại công việc rất nhiều.
Thư ký gõ cửa: “Luật sư Hoắc… Tống giám đốc Trương tìm cô.”
Hoắc Tây dừng bút lại, ngước mắt lên: “Trương Sùng Quang?”
Thư ký biết quan hệ giữa bọn họ, hơn nữa, địa vị của Tổng giám đốc Trương như vậy nên cô ấy không dám nói thẳng tên mà chỉ mỉm cười gật đầu
Hoắc Tây lại cúi đầu xuống: “Đế anh ấy vào đi.”
Thư ký đi gọi người thì rất bất ngờ, khi Trương Sùng Quang đi vào không chỉ có một người, mà bên cạnh còn có một nữ minh tinh.
Tuần trước còn đi tiệc xã giao với anh được đăng lên báo, làm ‘âm có vẻ chấn động.
Anh vừa đi vào liền quan sát phản ứng của Hoắc Tây.
Hoắc Tây lại chỉ liếc nhìn bọn họ một cái rồi lại cúi đầu xuống đọc văn kiện, cô hỏi bừa một câu: “Là muốn soạn thảo thỏa thuận hiền hôn nhân sao?”
Nữ minh tinh hơi lo lắng, cô ta muốn gả nhưng Tống giám đốc Trương chẳng hề có ý đó.
Chỉ là cô ta cầm tiền rồi đến để lấy lệ thỏi.
Trương Sùng Quang ngồi trên sofa, thư ký pha cho anh một ly cà phê, sau khi uống một ngụm anh nói: “Không phải, tôi đến đế hỏi quyết định của em.”
Hoắc Tây đặt bản văn kiện xuống, cô nhìn anh, phải một lúc lâu mới nặn ra được một câu: “Tồng giám đổc Trương có thành ý quá, dẫn phụ nữ chạy đến đây đế hỏi tôi có bằng lòng theo anh hay không? Sao, có phải sau khi sinh một đứa con, thì giá trị thân thế của tôi trong mắt anh chính là bị giảm xuống thành ra như vậy, chẳng có ai cần phải không?”
Đương nhiên không phải…
Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây, quả thật là sắp bốc hỏa rồi.
Cô đã từng sinh con, nhưng lại nữ tính hơn so với lúc trước, lúc này mặc đồ công sở nên không nhìn ra được, nhưng mấy lần trước gặp cô đều mặc váy, đường cong mềm mại đâu ra đấy đó quyến rũ chết người.
Anh khao khát cò là…
Giọng anh hơi khàn: “Quyết định của em?”
Hoắc Tây lại bắt đầu đọc văn kiện của mình khẽ nói: “Không phải nói rồi sao, kiện ra tòa đi.”
Thật tế giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại.
So với sự cứng nhắc ngày hôm đó tốt hơn nhiều rồi, tuy là lời từ chối nhưng nghe rất thoải mái.
Thậm chí Trương Sùng Quang còn cảm thấy, giống như là cô đang cám dỗ mình vậy.
Anh nhìn cô chăm chú, còn nữ minh tinh bên cạnh cũng biết điều mà rời đi.
Hoắc Tây ngước mắt lên nhìn cửa đóng, cô cười khẽ: “Trẻ con.”
Có vẻ như hai từ này kéo khoảng cách của bọn họ gần lại.
Trương Sùng Quang đi đến khóa cửa lại, anh chậm rãi dạo bước đi đến trước mặt bàn của cô, nghiêng nửa người xuống, cơ thế cao lớn của anh chắn mọi tầm nhìn của cô.
Hoắc Tây không thế không ngấng mặt lên nhìn anh.
Trương Sùng Quang nghiêng nhẹ nửa phần trên về phía trước, nói giọng khàn khàn không ra làm sao của anh: “Hoắc Tây, sao tôi cảm thấy em đang cám dỗ tôi nhỉ, sao? Bạch Khởi không có chỗ nào dùng được, hoàn toàn không thỏa mãn được em sao?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK