Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tình huống hài hước đó, Hoắc Minh Châu chạy trối chết.
Lục Khiêm không rời đi ngay.
ỏng ngồi trong xe, chậm rãi hút thuốc lá, nhìn bóng hình xinh xắn kia biến mất phía sau cánh cổng lớn khắc hoa vãn đen, hòa vào màn đêm.
Ông khỏng khỏi nhớ tới một người.
Em gái của ông, Lục Tiếu Noãn.
Tiểu Noãn ra đi lúc còn trẻ, trước khi chết cũng không được gặp lại người thân một lần, đây cũng là cái gai trong lòng Lục Khiêm.
Ông đã từng thấy ảnh chụp của ôn Noãn.
Ôn Noãn sinh ra rất giổng người nhà họ Lục, da trẩng, mái tóc dài màu trà.
Nhưng xét về tính cách, Lục Khiêm lại thấy bóng hình của Lục Tiếu Noãn trên người Hoắc Minh Châu.
Không, hình như cò còn ngốc hơn Tiếu Noãn một chút.
Lục Khiêm đưa ngón tay thon dài kẹp thuốc lá rồi lại quên hút, mãi cho đến tàn thuốc rơi xuống quần tây, óng mới lặng lẽ mỉm cười.
Hòm nay ông làm sao vậy, chắng qua chỉ gặp phải một đứa con nít mà thôi.
Sao mà lại, sao mà lại thương cảm đến thế…
ỏng lại ngồi một hồi lâu mới khởi động xe quay về khách sạn, vừa về phòng xép, thư ký Liều lại đang như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại khắp nơi, thấy òng trở về vội vàng ra đón, giả vờ trách cứ: “Sao ngài lại ra ngoài một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì…*
Lục Khiêm ngồi vào sò pha.
Cho dù vào thời điếm đang vô cùng mỏi mệt, ông vẫn thể hiện tư thế anh minh lồi lạc, không hề có dấu hiệu chùn bước.
Thuận tay vớt một cái gối ôm tới, sau đó lại định bỏ xuống nhưng rồi òng bỗng nhiên cầm lấy hít nhẹ.
Trên gối òm có một mùi hương thoang thoảng.
Không phải mùi nước hoa, chỉ đơn thuần là mùi thơm trên người thiếu nữ.
Ngọt ngào như mùi quả cam…
Lục Khiêm hơi nhướng mày, khẽ cười: “Xảy ra chuyện gì được chứ, chẳng qua ra ngoài giải khuây tí thỏi! Cậu cũng khòng biết tòi mệt thế nào đâu, ngày nào cũng phải gặp một đống người, phiền quá đi mất!”
Thư ký Liều rót cho óng một ly trà, thoải mái nghe ông oán giận.
Anh ta biết, chỉ khi ở trước mặt anh ta, ông Lục mới có thế nói mấy lời này.
ở trước mặt người ngoài, ông Lục là người không có điếm nào đế chẽ.
Lục Khiêm nói vài câu, chuấn bị tẩm rửa.
Thư ký Liều giúp ông cất sơmi, đột nhiên hỏi: “Có cần phải mời cò Hồ tới đây làm bạn với ngài không?”
Cò Hồ, Hồ Chí Nhân.
Nghệ sĩ nổi tiếng trong giới diễn viên, nhan sắc và dáng người khá ốn, khá thân với ông Lục, hồi trước mỗi khi òng Lục đến thành phố B, có đòi khỉ sẽ tìm cô ta làm bạn.
Lục Khiêm đi vào phòng tăm, nghe vậy thì suy tư vài giây: “Thói! Tòi không có hứng thú!”
Thư ký Liều đi theo phía sau õng, ôn tồn khuyên nhủ: “Có khi do ngài quá áp lực đấy!”
Nói xong lời này.
Lục Khiêm xoay người, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc: “Là cò ta bâo cậu làm cầu nối sao? Điểm gì cò ta cũng được, chỉ là có hơi tham lam! Đẹp thì đẹp nhưng lúc tỏi bên cạnh cõ ta hệt như khi công tác vậy, rất mệt!”
Thư ký Liều không nói gì nữa.
Quả thật nữdiền viên kia cũng xinh đẹp nối tiếng, chất giọng dịu dàng cũng biết cách nói chuyện, tuy anh ta cảm thấy cò ta không tồi nhưng cũng phải xem ông Lục có ưng hay không. Rõ ràng hiện giờ ông Lục không coi trọng có ta cho lẳm.
Tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tâm…
Thư ký Liều thức thời lui xuống, ôi, đàn ông tuổi đâu bốn mươi luôn có vài việc riêng phái tự mình giải quyết.
Lục Khiêm đúng thật là vậy.
Sau khi cơn sóng tình hạ xuống, ỏng chống một tay lén gạch men sứ trong phòng tắm, cúi đầu rửa sạch toàn bộ cơ thế.
Rõ ràng thân thể vẩn có ham muốn, cũng có phụ nữ đẹp đang chờ õng yêu thương, thế nhưng ỏng lại không có tâm trạng… Vừa rồi trong lúc xúc động, thế nhưng trong đầu õng lại hiện ra dáng vẻ Hoầc Minh Châu quỳ gối trên sô pha.
Cò thật sự quá trong sáng, khòng hề hiếu gì về đàn ông!
Nhà họ Hoầc.
Hoắc Minh Châu ngủ nướng.
Lúc tỉnh lại, anh trai Hoắc Minh của cò ấy đã ngồi nơi mép giường.
Cò ấy dịch qua một chút, tựa đầu lén đùi anh trai, kêu to như một con mèo con: “Anh trai, anh và chị dâu thế nào rồi?”
Hoăc Minh niết mặt cò ấy: “Không phải em vẩn gọi là chị dâu đó sao?”
Thật ra khi mối quan hệ giữa ôn Noãn và Cố Trường Khanh bị lộ, ban đau bố anh không đồng ý, dù sao mối quan hệ này cũng quá tê’ nhị, làm một người bố, bất còng với đứa nào cũng không ổn.
Dứt khoát chia cả đòi!
Thế nhưng cậu ruột của ôn Noãn là Lục Khiêm lại tới nhà làm ‘âm một trận, kích thích cái tính bướng bỉnh của Hoẩc Chấn Đòng, ha hả, chỉ có nhà họ Lục là lớn nhất sáng nhất ở cái hành tinh này đúng không?
Nhà họ Hoắc chúng tôi nhất định phải cưới Ôn Noãn cho bằng được!
Trong lòng Hoắc Minh nhớ mong ôn Noãn, không muốn đế cô và Chu Mộ Ngôn làm chung, còn có Khương Duệ cũng ở thành phố H.
Thế nhưng Minh Châu cũng rất quan trọng với anh.
Anh vuốt mái tóc dài của có ấy, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự đã hạ quyết tâm rồi sao?”
Hoắc Minh Châu ngoan ngoãn dán vào anh, nhẹ nhàng ừ một tiếng…
Hoẳc Minh còn định nói thêm nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, Lâm Láng đã gọi điện thoại cho anh, chuyến xây ra vào ngày hôm qua anh cũng đã biết. Anh nghĩ, lấy thân phận và địa vị của Lục Khiêm, chắc cũng chỉ xem Minh Châu như tụi nít ranh chưa đủ lông đủ cánh.
Vị kia, cực kỳ nhã nhặn!
Lại nói, có thêm chuyện này cũng khiến Minh Châu bận bịu hơn, cò ấy cũng khôi phục nhanh hơn một chút.
Tình cảm của hai anh em rất tốt, Hoắc Minh án cơm trưa cùng cỏ ấy rồi mới đi tới ván phòng.
Hoẳc Minh Châu sống đến năm hai mươi bảy tuổi vẫn chưa từng đi làm bao giờ.
Buối chiều cò lắc lư ở trong nhà, cuối cùng quá nhàm chán nên đành lái xe ra ngoài, chạy lung tung một hồi cuối cùng lại chạy tới dưới Tâu khách sạn Lục Khiêm đang ở…
Sao lại chạy tới đây?
Hoắc Minh Châu ngẩn ra, khuôn mặt có hơi nóng.
Tối hõm qua người ta còn nói là cô gái nhỏ không phù hợp với chú ấy! Chậc, ai thèm hợp với chú, cô chỉ nể cái thân phận cậu ruột của ôn Noãn mà thòi…
Chắng qua ông ấy trông cũng hơi đẹp mắt một xíu.
Đúng lúc này, một chiếc Audi màu đen từ từ chạy ra, biến số xe XX8888.
Là xe của Lục Khiêm.
Hoắc Minh Châu nhẹ nhàng chớp mẳt, sau đó cò cứ thế chạy theo sau…
Bên trong xe Audi.
Thư ký Liễu ngồi ở phía trước, anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, nhẹ giọng nói: “Là xe của cô Hoắc.”
Lục Khiêm đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe vậy thì nhẹ nhàng hé mắt ra: “Không cần xen vào cỏ ấy!”
ước chừng một giờ, xe chạy đến một khu nghĩa trang còng cộng.
Hai ngày trước, ông đã đã tới đây một lần. Nhưng hòm nay là ngày giỗ của ôn Bá Ngón, nên ông định tới thắp hương. Tận sâu trong lòng Lục Khiêm vò cùng cảm kích ôn Bá Ngôn, õng không chỉ đơn giản chấp nhận Tiếu Noãn, chăm sóc cho Tiếu Noãn tí mỉ cấn thận, còn xem Ôn Noãn như con gái ruột.
Lục Khiêm rót cho ôn Bá Ngôn một chén rượu, mang theo một bó hoa bách hợp cho Lục Tiếu Noãn.
Thời tiết nóng bức.
Ông lẳng lặng đứng thẳng, dù cho chiếc áo sơ mi trăng trên người đã ướt đầm, ỏng vẩn không cử động dù chỉ một chút.
Thư ký Liễu bung dù cho ông, yên lặng ở bên làm bạn.
Hoắc Minh Châu cũng chạy theo tới đế xem náo nhiệt, ban đầu cò chỉ đứng nhìn lén, sau đó vì mang giày cao gót có hơi mệt mỏi, cô dứt khoát ngồi xốm, tựa như một chú cún con.
Cò chưa từng thấy một người đàn òng nào đau lòng đến mức như vậy.
Vẩn chưa rơi lệ nhưng bầu không khí thương cảm ấy lại khiến người ta tan nát cõi lòng.
Thật lâu sau, Lục Khiêm bổng nhiên mở miệng: “Sao lại trốn ở đó? Lại đây!”
Đang gọi cò hả?
Hoắc Minh Châu rất ngốc, cò đứng dậy từ từ dịch qua, nhỏ giọng gọi một tiếng chú Lục, sau đó cánh tay của cô đã bị một cánh tay chắc khỏe nầm lấy, kéo nhẹ tới bên người õng.
Đứng gần như vậy, cò mới phát hiện Lục
Khiêm rất cao.
Cò không đi giày cao gót chỉ cao 168cm nhưng lúc đứng ở bẽn cạnh õng lại chỉ cao tới phần tai, òng cũng phải cao hơn 185cm.
Lục Khiêm khẽ vuốt tấm hình trén bia mộ.
Trên ảnh chụp là Lục Tiếu Noãn lúc tuổi trẻ còn ngây ngô, nụ cười vò lo vò nghĩ.
Lục Khiêm cười dịu dàng: “Bá Ngôn, Tiếu Mạn, đây là nhóc con nhà họ Hoắc, em gái của Hoắc Minh, nếu hai người vẩn còn ở đây, hẳn là có thế thấy thòng gia của ôn Noãn! Yên tám, tòi sẽ trấn giữ cửa ải thay ón Noãn!”
Nói xong õng đứng dậy, đè nhẹ đâu của Hoắc Minh Châu: “Chào hỏi nào!”
Hoắc Minh Châu ngây ra, một lúc lâu sau cô mới lắp bắp nói: “Chào chú chào dì, cháu không cố ý quấy fây… Cái đó, anh trai cháu sẽ đối xử với chị dâu thật tốt, nếu không tốt bố cháu sẽ đánh anh ấy.”
Lục Khiêm cười nhẹ.
Vốn dĩ tâm trạng ông có phần âm u nhưng nay bổng dưng tươi sáng hơn vài phần.
Hoắc Minh Châu nghiêng đau nhìn ông, nhỏ giọng hỏi: “Chú Lục, chú đồng ý cho anh cháu và ỏn Noãn ở bên nhau rồi sao?”
Lục Khiêm đi ra ngoài: “Tòi có nói sao?”
“Chú có nói! Không được nuốt lời!”
Cò đi theo phía sau òng, cầm lòng không đậu õm lấy cánh tay của ông, còn nhẹ nhàng đuna đưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK