Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chín giờ tối, cuối cùng Tiểu Hoắc Tây cũng chịu ra ngoài.
Cô bé ăn hai bát cơm.
Hôm nay ôn Noãn rất chiều chuộng cô bé, cô tắm cho cô bé, sấy tóc và kể chuyện trước khi đi ngủ cho cô bé, Tiểu Hoắc Táy biết cô sẽ ở lại qua đêm thì vui vẻ ngủ thiếp đi.
òn Noãn tắt đèn ngủ rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
Cô muốn nói chuyện với Hoắc Minh nên đi vòng quanh và tìm thấy anh trong phòng sách, anh đang ngồi trong căn phòng tối tăm, không hút thuốc mà chỉ ngồi yên lặng.
“Hoắc Minh!” ôn Noãn gọi tên anh.
Dường như anh kinh ngạc, sau đó đứng dậy đi về phía cô, tay đóng cửa lại: “Con bé ngủ rồi?”
Ôn Noãn gật đầu, cô đang định nói với anh thì bị anh ôm vào lòng.
Hoắc Minh đẩy cô lên khung cửa.
Anh đấy hơi mạnh khiến lưng ôn Noãn bị đập đau chút, nhưng cô nhận ra tâm trạng anh không ốn, vì vậy cô đè nén, khẽ nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Anh ậm ừ lơ đãng.
Sau đó, anh cúi xuống chậm rãi và vùi mặt vào cổ cô… Một lúc lâu sau, ôn Noãn cảm thấy hơi ấm ướt khó chịu.
Nhưng cô không đấy anh ra!
Lúc này, cô mới nhận ra anh không phải bất khả chiến bại.
Chuyến đi đến Anh lần đó không chỉ cô mà cả anh cũng phải trả cái giá khôn lường.
Có lẽ vì cô cũng cảm thấy như vậy, hoặc vì họ cùng nuôi một đứa trẻ nên lúc này trái tim cô có phần mềm mại, cô nhẹ nhàng đặt tay lên gáy anh, vuốt ve nhẹ nhàng.
Cơ thế Hoắc Minh cứng đờ.
Anh ngước mắt nhìn cô trong bóng tối, đôi mắt đen như mực.
Trong ánh sáng mờ ảo không ai nhìn rõ ai, nhưng bầu không khí này là tuyệt nhất, cuối cùng anh không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cô.
Cái chạm nhẹ đó thật ngây ngô.
Sau khi chạm vào, hơi thở của anh nóng hơn.
Ôn Noãn áp lưng vào cửa, cô bất lực nhìn anh, đáng ra cô đến đây để nói chuyện của Tiểu Hoắc Tây…
Hoắc Minh lại chạm vào môi cô.
Đôi môi mang theo mùi thuốc lá bao bọc lấy môi cô, dần dần tiến sâu vào…
Anh vẫn ham muốn cao như vậy!
Nhưng lúc này anh không nỡ làm điều đó, anh hôn cô thật cẩn thận và trân trọng, thăm dò cô vừa sâu vừa nông để cô cảm thấy thoải mái…
Nhịp tim của anh như sắp rời khỏi lồng ngực.
Sự ngây ngô chỉ khao khát được hôn tưởng như đã mất từ lâu lại xuất hiện…
Anh hôn cô rất lâu.
Có lẽ nửa tiếng, hoặc có lẽ là hai, ba tiếng.
Anh chỉ đè cô lên khung cửa và dùng nhiều cách khác nhau làm hài lòng cô…
Đến khi kết thúc.
Anh khàn giọng nói: “Muộn rồi, đi tắm rồi đi ngủ đi, anh lấy quân áo cho em!”
Ôn Noãn vẫn dán lên khung cửa.
Cô không thể cưỡng lại sự dịu dàng không gượng ép đó, đến giờ chân cô vẫn còn mềm nhũn, nếu không phải anh đặt một tay lên eo cô, cô đã ngã xuống đất rồi…
Hoắc Minh khẽ vuốt eo cô, khẽ nói: “Nếu muốn thì lên phòng ngủ chính đi!”
ốn Noãn đương nhiên từ chối.
Cô nhẹ nhàng nói: “Em ngủ với Hoắc Tây,
anh lấy quần áo cho em!”
Hoắc Minh bật đèn phòng sách lên và vuốt ve cánh tay cô: “Giặt đồ ở chỗ anh cũng được! Quần áo của em ở trong phòng thay đồ, anh phải xử lý vài chuyện trong phòng sách!”
Cuối cùng, ôn Noãn lấy quần áo và tắm trong phòng dành cho khách.
Cô ngủ cùng Hoắc Tây một đêm.
Ngày hôm sau, bầu không khí giữa họ hoàn toàn khác.
Hoắc Minh đối xử với cô dịu dàng hơn và mập mờ hơn nhiều.
Ôn Noãn cố gắng phớt lờ anh.
Cô dậy sớm làm bữa sáng cho Tiểu Hoắc Tây, sau đó gọi cô bé dậy, Tiểu Hoắc Tây rất vui vẻ, mềm mại ỷ lại cô…
Hoắc Minh lạnh nhạt nói: “Việc của mình thì tự làm!”
Ôn Noãn định nói.
Anh nhìn cô chăm chú và cười nhẹ: “Mẹ hiền chiều hư con!”
Lúc này, ôn Noãn thấy bóng dáng của Hoắc Chấn Đông từ trên người anh, cô than thở trong lòng, có lẽ do lớn tuổi nên tràn ngập hương vị tình cha!
Nhưng cô không sợ anh, cô muốn dành tất cả sự dịu dàng trong lòng cho Tiểu Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây vốn hơi sợ bố và bắt đầu tự xúc cơm, nhưng bây giờ bỗng nhiên mẹ cắt trứng cho cô bé, còn đút cho cô bé ăn khoai tây nghiền!
Tiểu Hoắc Tây buông thìa xuống ngay lập tức.
Không chỉ vậy, cô bé còn trèo lên đùi ôn Noãn, muốn ngồi ăn trong lòng cô!
Hoắc Minh nhàn nhạt liếc cô bé một cái.
Anh đã dạy Hoắc Tây có nguyên tắc riêng: cưng thì cưng nhưng phải tự lập.
Tiếu Hoắc Tây căng thẳng, cô bé miễn cưỡng leo xuống chậm rãi, ngồi xuống bắt đầu tự xúc cơm, ăn hết một nửa thì Hoắc Minh không cau mày nữa.
Ôn Noãn không khỏi nói: “Con bé còn nhỏ mà!”
Hoắc Minh uống cà phê đen, trầm giọng nói: “Đôi khi con bé còn ngoan hơn em!”
Ôn Noãn im lặng.
Hoắc Minh nhìn vẻ mặt của cô, anh sợ cô tức giận, dù sao tối hôm qua họ mới hôn nhau rất thân mật, quan hệ đã tiến thêm một bước lớn, vì vậy anh không muốn xảy ra tranh cãi về vấn đề dạy dỗ con cái ngay lúc này.
Anh nói rất nhẹ nhàng: “Một đứa trẻ cần có người đồng hành, em không thể làm hết mọi việc cho đứa trẻ được!”
Anh còn nhắc đến một bài học tiêu cực: “Nhìn Minh châu là biết!”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô nhìn Hoắc Minh, có lẽ anh cũng nghĩ đến đứa em gái lười nhác kia, vẻ mặt anh u ám không rõ ràng.
Thấy sắc mặt ôn Noãn, anh hạ giọng: “Con bé không sao, chỉ là đang trốn thôi!”
Anh đã từng đi tìm cố Trường Khanh.
Nói chuyện một hồi, anh xác định Minh Châu bỏ nhà không liên quan đến cố Trường Khanh!
Ôn Noãn rất thích Hoắc Minh Châu, cô nhẹ nhàng nói: “Sau này em nhờ người tìm con bé!”
Hoắc Minh cười nhẹ.
Họ đã trở nên hòa hợp rất nhiều, cho nên khi đến phòng khám gặp bác sĩ tâm lý, buối giao tiếp cũng suôn sẻ.
Bác sĩ tâm lý đã cho Tiểu Hoắc Tây làm một bài kiểm tra.
Sau đó, Tiểu Hoắc Táy được đưa sang phòng chơi bên cạnh cùng một chuyên gia.
Bác sĩ đánh giá hồi lâu rồi thấp giọng nói: “Sự bất thường gần đáy của cô bé có lẽ liên quan đến việc bà Hoắc đột ngột trở về… Trẻ con rất nhạy cảm, đặc biệt là việc bổ mẹ ly hôn sẽ có ảnh hưởng tâm lý nhất định với cô bé!”
Khóe mắt ôn Noãn ươn ướt.
Hoắc Minh ôm chặt vai cô, anh hiểu, không người phụ nữ nào có thế mạnh mẽ trong chuyện như vậy.
Bác sĩ nhìn hai người và đưa ra lời khuyên chân thành: “Nếu hai người không có bạn đời thì tốt nhất hãy cố gắng quay lại, cha mẹ sống chung với nhau sẽ tạo thành chỗ dựa lớn cho tâm lý của Hoắc Tây, thậm chí còn có thể khỏi bệnh hoàn toàn!”
Hoắc Minh gật đầu: “Chúng tôi sẽ xem xét!”
Bác sĩ nói thêm với ôn Noãn, cuối cùng đưa hồ sơ bệnh án cho cô.
Ôn Noãn ngồi đó lật xem từng trang đến mức cảm xúc gần như sụp đố.
Khi Hoắc Tây hai tuối gần như tuần nào cũng đến đây.
Khí đó, thậm chí ngay ngày hôm sau cô bé mắc chứng tự kỷ…
ôn Noãn khép lại bệnh án.
Cô không thể kìm nén cảm xúc, lúc này cô mới biết vì sao Hoắc Minh không nói cho cô biết, có lẽ nếu để Hoắc Tây cho cô, chưa chắc cô có thế chăm sóc tốt cho con bé…
Cô khóc, dạo này cô cứ khóc hoài.
Hoắc Minh ôm cô, khẽ nói: “Con bé đã khá hơn nhiều rồi, bác sĩ nói con bé vẩn còn cơ hội bình phục.”
Ôn Noãn dựa vào vai anh.
Cô thì thầm: “Hoắc Minh, em nghĩ kỹ rồi!”
Tim anh đập mạnh, anh kìm nén sự phấn khích trong lòng và hỏi: “Em nghĩ kỳ cái gì?”
Ôn Noãn đứng thẳng lưng, khóe mắt ướt át nhìn anh: “Tạm thời chúng ta giả làm vợ chồng son đi!”
Hoắc Minh:…
Anh không thể tin mà hỏi lại: “Em bảo em nghĩ kỹ rồi là như vậy sao? ôn Noãn, em nghĩ lại nụ hôn tối qua đi, em thấy chúng ta cần phải giả vờ sao? Chúng ta… Chẳng lẽ em không muốn có anh sao?”
Nếu không phải phải đến chữa bệnh cho con, lời nói của anh sẽ không dè dặt như vậy sao!
Ôn Noãn có cân nhắc của bản thân.
Chuyện xảy ra tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, cô thừa nhận, nụ hôn đó thực sự khiến cô động lòng.
Nhưng sự hấp dẫn giữa họ phần lớn là do Hoắc Tây và vì cả hai đều cần sự an ủi, dưới cảm xúc như vậy rất dễ nảy sinh tình cảm.
Cô đã từng phạm sai lầm nên cô không muốn qua quýt như vậy nữa.
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, tạm thời em chỉ có thể cho anh như vậy thôi! Nếu anh không muốn…”
“Anh đồng ý!”
Anh nhẹ giọng lặp lại: “Anh đồng ý!”
Sao anh không muốn được, cuối cùng cô mới mở lòng và sẵn lòng tiến thêm một bước với anh thay vì thân ai nấy lo như trước…
Kết thúc khám và chữa bệnh.
Hoắc Minh có một cuộc họp quan trọng, lên xe anh nhìn vào kính chiếu hậu nói với ôn Noãn: “Em và Hoắc Tây cùng đến công ty anh đi!”
Ôn Noãn do dự một chút.
Tiểu Hoắc Tây háo hức nhìn cô: “Bánh quế ở công ty bố cực ngon!”
Ôn Noãn lập tức đồng ý.
Hoắc Minh đạp nhẹ chân ga, cười khẽ: “Hoắc Tây, mặt con còn to hơn mông bố!”
Tiểu Hoắc Tây thoải mái dựa vào người ôn Noãn, hơi hất mái tóc xoăn nâu lên: “Bố ơi, tại sao bố không so sánh mặt với mặt mà lại so sánh với mông?”
Hoắc Minh:…
Ôn Noãn:…
Thật lâu sau, Hoắc Minh nhẹ giọng nói: “Vậy nên đừng quá lo lắng! Con bé rất thông minh và đáng yêu!”
Hoắc Minh vừa lái xe vừa nói chuyện với ôn Noãn về Tiếu Hoắc Tây, giống như một cặp vợ chồng bình thường.
Ôn Noãn vẫn chưa quen lắm.
Hoắc Minh dừng xe, anh tháo dây an toàn, nhẹ nhàng nói: “Thứ bảy theo anh về nhà!”
Ôn Noãn không từ chối nữa.
Đế đóng giả vợ chồng với Hoắc Minh, trong mọi trường hợp, cô phải lấy danh nghĩa là vợ anh… Cô không biết mình có đưa ra quyết định vội vàng hay không, nhưng cô không hối hận.
Hoắc Minh dẫn hai người đến công ty.
Toàn bộ tập đoàn Tây Á đều bùng nổ.
Bà Hoắc đã trở lại, hình như có ý định quay lại với nhau!
Hoắc Minh dẫn hai người một lớn một nhỏ lên tầng cao nhất, thư ký Trường đã đợi sẵn trước cửa thang máy, cô ấy tươi cười đến mức mặt cứng đờ: Tống Giám đốc hình như sắp theo đuổi vợthành công! Chẳng qua…
Thư ký Trương đi đến, mỉm cười và nói: “Cô Chu Chi Vận đã đến công ty và đang đợi ngài ký hợp đồng!”
Hoắc Minh nhíu mày: “Phó Giám đốc không phụ trách đại diện ký à?”
Thư ký Trương ho nhẹ: “Cô Chu rất kiên trì!”
Ôn Noãn không ngốc!
Cô đoán cô Chu này chính là ngôi sao nữ được truyền thông săn đón lần trước và là người đứng cùng Hoắc Minh ở lễ ăn mừng, rõ ràng Hoắc Minh rất đào hoa.
Hoắc Minh nhìn ôn Noãn là biết cô đang nghĩ gì!
Anh nói với thư ký Trương: “Mời cô Chu đến đây! Mang thêm đồ ăn nhẹ vào.”
Thư ký Trương mỉm cười rời đi.
Hoắc Minh ôm Tiểu Hoắc Tây lên ghế sô pha, rồi cười nhạt với ôn Noãn: “Anh không biết cô ta! Nếu em không vui thì anh sẽ cho em xem… Anh cũng sẽ chứng minh bản thân trong sạch!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK