Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn chưa bao giờ nghĩ đến, Hoắc Minh sẽ hòn cò trước mặt nhiều người, hơn nữa trong sự kiện này.
Cô mở to mắt.
Hoắc Minh cũng vậy, anh nhìn vào mẳt cò, trầm giọng nói: “Nhắm mắt lại!”
Anh ngậm lấy mòi của cò, hòn triền miên.
Thân thế ôn Noãn không nhịn được run rấy: “Hoâc Minh, nhiều người đang nhìn đấy!”
Trong mằt của anh dường như có thể thấy được dục vọng ham muốn: “Thì cứ để mọi người nhìn!”
Bốn phía yên tĩnh.
Là một nụ hòn sâu!
ớ buổi lễ kỷ niệm tròn một năm của tập đoàn Tây Á, Hoắc Minh vặy mà hôn sâu vợ của mình, còn ai dám nói anh cấm dục, còn ai dám nói anh không có hứng thú với phụ nữ…
Nhân viên tập đoàn Tây Á tỏ ý: Lập tức mang giường lớn đến cho Tống Giám đốc.
Người nhà họ Hoắc cũng im lặng theo dõi.
Mât bà Hoắc đong đầy giọt nước mắt hạnh phúc, nhẹ nhàng che mắt Tiếu Hoắc Tây lại.
Hoắc Chấn Đông cầm ly rượu, trong lòng thầm mắng: Thâng Minh này làm trò mất mặt quá!
Hồi lâu sau, Hoắc Minh vẫn chưa thoả mãn.
Ôn Noãn không muốn trêu đùa với anh nữa, cò nhẹ nhàng vuốt nút áo sơ mi, nói nhỏ: “Hòn thêm nữa, ngày mai sẽ lên trang đầu báo giải trí… Vê nhà rồi tiếp tục, được không anh?”
Hoắc Minh cười rất khẽ, buông có ra.
Quan hệ của bọn họ có tiến triển nén hiển nhiên anh rất vui, khi xã giao với đồng nghiệp anh cũng thỉnh thoảng nhìn ôn Noãn… Ánh mắt nóng bỏng khiến tất cả người phụ nữ ở đây đều mềm nhũn… Còn ôn Noãn, ít hay nhiều cũng có một chút!
Ngay khi hai bên đều đang rung động, thư ký Trương đột nhiên bước đến, nói nhỏ vài câu.
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh tức khắc đưa ly rượu cho thư ký Trương, nói khẽ: “Tôi đi xem một chút!”
Nói xong anh liền rời đi.
ón Noãn đang nói chuyện với người khác, ánh mẩt vò tình nhìn thấy, thế là đến bên cạnh thư ký Trương: “Anh ấy… đi đâu vậy?”
Thư ký Trương hơi do dự, không có che dấu: “Là cô Kiều! Cô ta uy hiếp nói nếu Tống Giám đốc không xuất hiện, cò ta sẽ nhảy xuống từ trên khách sạn Tây Á! Lỡ như hôm nay mà xảy ra chuyện gì sẽ mang phiền phức lớn đến cho tập đoàn Tây Á.”
ôn Noãn nhẹ gật đau.
Cò có thế hiếu được, dù sao trước kia Hoẳc Minh và Kiều An từng có một quãng thời gian bên nhau, nếu có chuyện gì xảy ra các phóng viên có thế viết như vậy.
Không phải cò không hề quan tâm, nhưng cô đã quyết định bắt đầu lại với Hoắc Minh.
Anh nói với cò rầng sau này chỉ có một mình cò, cô tin anh.
Cho nên ôn Noãn không dự định qua đó, không chỉ tin tưởng, còn tin bản thân mình, ôn Noãn có sự tự tin này, cò có thể thu hút ánh mằt của Hoắc Minh lên người mình.
Ôn Noãn đang muốn tiếp tục trò chuyện.
Thư ký của cỏ bước đến: “Tổng Giám đốc Ôn, điện thoại của cỏ!”
Hoẩc Minh gặp Kiều An ở một phòng làm việc trên tầng cao nhất.
ở đây còn có hai nhân viên đang làm việc.
Vì đêm nay, Kiều An cố ý mặc một chiếc váy dự tiệc màu đỏ rực, đáng tiếc cuộc sống riêng của cỏ ta hỗn loạn, còn có vài vết hòn trén người, kết hợp với chiếc váy màu đỏ ngược lại làm nối bật nét đẹp của người Vân Nam.
Hoẩc Minh đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, mặc dù anh đã qua ba mươi, nhưng vần đẹp trai bức người.
Kiều An nhìn anh chăm chú.
Cò ta nhớ đến tấm hình quảng cáo kia, anh có vợ ở bên, anh mỉm cười thỏa mãn.
Anh còn hỏn ôn Noãn trước mặt mọi người!
Nước mắt Kiều An tròi đi đường viền mắt, có ta khóc lóc: “Minh, em không tin anh sẽ quên khoảng thời gian khó quên của chúng ta, em càng không tin anh sẽ yêu ôn Noãn!”
Hoắc Minh châm điếu thuốc.
Thuốc lá kẹp ở giữa những ngón tay thon dài của anh, không động đậy, cũng đã là một bức tranh trông rất đẹp.
Mặt anh không chút câm xúc nhìn Kiều An: “Nếu như không phái cô náo loạn kiếm đường chết, muốn nhảy lầu từ Tây Á, tôi sẽ không gặp mặt cô! Kiều An… tòi không muốn nói quá khứ của chúng ta ai đúng ai sai, tôi chỉ muốn nói, sau này đừng dây dưa không rõ nữa!”
Đôi môi Kiều An run rẩy: “Em nháy từ đây xuống, anh cũng không quan tâm sao?”
Cò ta điên cuồng: “Anh sẽ không bỏ mặc em! Anh yêu em!”
Giọng Hoầc Minh vỏ cùng lạnh nhạt: “Kiều An, tôi tính sẽ luôn hết lòng quan tâm giúp đỡ cỏ! Nếu như… cò cố chấp muốn nhảy xuống từ nơi này, như vậy nhân viên bảo vệ ở đây trong vòng một phút sẽ mang xác của cô tới một hẻm nhỏ tăm tối, chờ người trong nhà đến nhận, về phần máu trên đất, cũng sẽ được rửa sạch rất
nhanh!”
Anh nói đến đây, giọng điệu vẩn bình tĩnh.
Trong mắt của anh, không chút lưu luyến với quá khứ!
Hoắc Minh đưa tay, nhẹ nhàng hút một hơi thuốc.
ở khoảnh khắc này anh hiểu rõ, anh thích một người con gái như ôn Noãn, mãi mãi không bao giờ vì tình cảm, vì người đàn ông mà tốn thương bân thân, tổn thương người khác.
Cho dù có lúc anh tức đến mức ngứa miệng, nhưng chính là anh không nhịn được đuổi theo có.
Khi bước sang cái tuổi ba mươi, anh khẳng định Ôn Noãn chính là người phụ nữ sẽ cùng anh đi hết quãng đời.
Kiều An cười.
Giọng cò ta nhẹ nhàng: “Minh, tất câ mọi thứ của anh vẩn luôn hấp dẩn em! Làm sao bây giờ, em không muốn tặng anh cho ai khác chút nào!
Ôn Noãn sẽ lập tức đến đây và nhìn thấy chúng ta lại gặp nhau, anh nói cái này có kích thích cô ta không chứ? Hay cỏ ta vẫn sẽ lại diu dàng ngoan ngoãn rúc trong lòng anh, đế anh hòn?”
Hoắc Minh ngồi không nhúc nhích, vẻ mặt khấn trương.
Lúc này, cửa lớn phòng làm việc bị đẩy ra, Ôn Noãn đứng trước cửa.
Kiều An cười rạng rỡ hơn: “ôn Noãn, lại gặp nhau rồi!”
Ôn Noãn chậm rãi bước đến.
Cò đi đến trước mặt Kiều An, lời nói nhẹ như mây bay: “Đúng, lại gặp nhau rồi! cỏ Kiều gọi điện thoại cho tôi muốn bảo tôi chứng kiến chuyện gì?”
Kiều An khẽ giật mình.
Sau đó cõ ta hơi hất cằm lên nói: “Tỏi chỉ là muốn nói cho có biết, Minh vĩnh viền sẽ không bao giờ bỏ mặc tôi! Chúng tòi gặp nhau, tòi khõng tin trong lòng cô không có chút cảm giác nào!”
Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt: “Là của tòi, anh ấy chổ nào cũng nhớ đến tôi! Không phải của tỏi, lúc cô sống ở Anh Quốc anh ấy sẽ đi tìm có!”
Kiều An đứng hình.
Cò ta không ngờ thế mà ôn Noãn không đế bụng.
Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh, nhẹ nhàng nói: “Kiều An, cò luôn cảm thấy hai người chính là nhớ mãi không quên! Thế nhưng Hoắc Minh trải qua những việc kia với tòi, đã sớm thay thế quá khứ của cả hai! Anh ấy chưa chắc mãi mãi là của tỏi, nhưng… đã sớm không thuộc về cô!”
Sắc mặt Kiều An trắng bệch.
Cò ta thua, cò ta thua hoàn toàn… Không còn ai quan tâm đến sự tồn tại của cò ta.
Hoâc Minh gọi nhân viên kéo cô ta rời đi, chờ đến khi phòng làm việc yên tĩnh, anh mới chậm rãi đi ra từ phía sau bàn làm việc, bước đến bẽn cạnh ôn Noãn.
Anh nhẹ nhàng òm cò, giọng khẽ run: “Bà Hoằc, câm ơn em!”
Ôn Noãn dựa vào đầu vai anh.
Cái ôm này diu dàng quá mức, họ cũng không muốn làm gì khác…
Lúc lâu sau, cò mới trầm giọng nói: “Em coi như không tin vào tình cảm của anh dành cho em, nhưng em tin tình yêu anh dành cho Hoằc Tây, không phải một người như Kiều An có thế so sánh được…”
Mặt của cò sát vào cổ anh, cảm thấy ấm áp.
Hoắc Minh vẩn luôn có sức quyến rũ tuyệt vời, hấp dẩn người phụ nữ.
Thế nhưng ôn Noãn chưa nói với anh, thật ra cò vẫn thích bố cúa Hoắc Tây nhất… Cô dán vào bên tai anh lấm bấm: “Bây giờ chúng ta không làm chứng nhận, Hoâc Minh à, anh có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm hay không?”
Hoăc Minh bị tấn còng mà cả người nóng lén.
Anh không hề biết, ôn Noãn có thế trêu chọc anh như vậy.
Bản nãng của đàn ỏng giúp anh đánh trả lại rất nhanh, anh đặt thân thế cỏ trên người mình, giọng khàn khàn không còn rõ: “Vậy thì không trở về nhà, ở lại khách sạn nhé?”
Thân thế ôn Noãn mềm nhũn: “Em muốn về nhà, muốn lên giường với anh.”
Hoắc Minh gặm nhẹ phần thịt mềm sau tai cỏ, nói lời không trong sạch tán tỉnh cò: “Em học những thứ này ở đâu ra…Hả? Ngoại trừ anh ra, còn có người đàn õng nào dạy em những cái này?”
Anh thực sự nhịn không được, âu yếm òm cò đặt lên bàn làm việc.
Nghiêng người, hòn cò.
Hoắc Minh đã rất động tình, ôn Noãn lại rất ăn ý với anh, bầu không khí thật sự rất tốt… Hòn hồi lâu, anh dựa vào đầu vai cò, nhẹ nhàng thở dốc: “Thật muốn ở chồ này, làm đến khi em khóc.”
ôn Noãn mặt đỏ tim đập.
Vuốt ve an ủi một hồi lâu, cô chỉnh áo sơ mi cho anh, lúc cài kỹ khuy áo, ngón tay thon dài của cò ở chồ ấy, không di chuyến.
Hoắc Minh chàm chú nhìn cò, hồi lâu, nhẹ nhàng năm chặt đau ngón tay của cỏ, giọng khàn khàn không rõ: “ôn Noãn, em phái về!”
Sau bữa tiệc.
Hoẩc Minh và ôn Noãn không tham gia, họ trốn trong phòng làm việc của anh, nói
chuyện yêu đương.
Kết thúc bữa tiệc, anh cũng không để tài xê’ lái xe đưa về.
Anh xa cách cò quá lâu, ngay cả thời gian trên xe, anh cũng muốn nói chuyện riêng với cò.
Tiếu Hoắc Tây ngoan ngoãn ngồi ghế trẻ em.
Có lẽ quá mệt mỏi, trong chốc lát liền ngủ say.
Hoắc Minh dừng xe ở đầu đường, anh nghiêng đầu nhìn ôn Noãn ngồi ghế sau, trầm giọng nói: “Lên phía trước ngồi.”
Ôn Noãn do dự.
Cò còn đang mặc đầm dạ hội!
Ánh măt Hoăc Minh sâu thăm thắm, nhiệt độ kia như có thể làm tan chảy người phụ nữ, thấy cỏ không nhúc nhích, anh nói: “Đưa tay cho anh!”
ôn Noãn vươn tay, anh nắm chặt rồi nhẹ nhàng kéo cô, cô liền ngồi bẽn cạnh anh.
Hoắc Minh thắt dây an toàn cho có, ngón tay thon dài khẽ khàng chạm vài nơi, ôn Noãn run nhẹ một cái, anh giương mắt nhìn cô, sau đó cười: “Có cảm giác thế nào?”
Mặt Ôn Noãn quay sang một bên, định phủ nhận nhưng lại không muốn phủ nhận.
Đêm khuya dần.
Xe RV đắt tiền màu đen chậm rãi lái vào biệt thự, cuối cùng xe dừng lại trên bãi, Hoắc Minh mở dây an toàn, nghiêng người nói nhỏ: “Anh dỗ Hoắc Tây đi ngủ, em ở phòng ngủ chính chờ anh nhé?
Thân thế ỏn Noãn có chút mềm nhũn.
Hoẳc Minh bước đến, nhẹ nhàng hòn sâu một lúc, dùng ngón tay khẽ nhéo khuôn mặt mềm mại của cò: “Em lên trước đi!”
ôn Noãn lên Tâu, đấy cửa phòng ngủ chính ra.
Khi vửa mở cửa, cò hơi ngạc nhiên.
Cả phòng ngủ bày hoa hồng đỏ khắp nơi, còn có rất nhiều hộp quà, xem ra đều là đưa cho cô.
Phụ nữ đều thích được cưng chiều, ôn Noãn đương nhiên cũng vậy.
Cô cởi giày cao gót ra, ngồi lẽn trẽn tấm thảm lõng dê màu trắng, bẳt đầu mở những món quà kia.
Đa số là trang sức.
Còn có những váy dựtiệc mùa này của các thương hiệu sang trọng.
Thậm chí còn có giày cao gót, cao mười phân làm nổi bật đường cong của bẳp chân.
Cò ở bên anh rất lâu, hiến nhiên biết tâm tư đen tối của anh, không khỏi đỏ mặt.
cửa phòng ngủ mờ ra, phát ra tiếng cọt kẹt.
Hoăc Minh đứng trước cửa ra vào, anh vẫn mặc bộ tây trang sang trọng màu đen, đường nét khuôn mặt dưới ánh đèn càng nối bật đẹp mắt.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa, bước đến phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ của cò: “Em thích không?”
Hiến nhiên ôn Noãn rất thích.
Cò nhẹ nhàng quay người, chủ động ôm lấy cổ anh, hôn anh, khi hôn quấn quýt triền miên, cô lấm bẩm: “Em thích lằm! Nhưng em thích anh hơn!”
Anh cười rất nhẹ, dán vào tai cò chân thành nói: “ỏn Noãn, đã ba năm rồi chúng ta không làm chuyện đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK