Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang nhìn thấy chiếc áo sơ mi kia, lòng cũng hơi run sợ.
Cậu mãi không trả lời.
Hoắc Tây hạ mắt xuống, ánh mắt rơi vào vết màu đỏ nhạt đã phai, cuối cùng không hỏi thêm nữa chỉ nhẹ nhàng nói: “Nó dơ rồi! Bỏ thôi!”
“Được!” Trương Sùng Quang hơi mỉm cười.
Hoắc Tây nhẹ nhàng ném vào trong thùng rác, tiếp tục làm chuyện khác, giống như chủ đề vừa mới nói chỉ là một chuyện nhỏ không đáng chú ý.
Trương Sùng Quang yên lặng nhìn cô chăm chú.
Một hồi lâu, cậu tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Nghỉ ngơi đi! Em mang thai cũng đừng bận rộn quá!”
Hoắc Tây không giãy dụa, đế cậu tuỳ ý ôm vào phòng ngủ.
Cậu đặt cô lên giường, dường như là muốn hôn cô, thế nhưng rốt cuộc cũng không có hôn xuống.
Hoắc Tây nhìn thẳng vào cậu.
Trương Sùng Quang chạm nhẹ vào khuôn
mặt của cô, giọng khàn khàn: “Ngủ sớm một chút!”
“Anh thì sao?”
“Anh còn có chút việc!”
Lúc lâu sau, Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Gần đây anh rất bận sắp xếp chuyện trước hôn lề sao?
Trương Sùng Quang không trả lời, vẫn sờ vào sợi tóc của cô.
Hoắc Tây nhẹ nói: “Anh bận gì thì làm đi!”
Cô kéo chăn ra nằm vào, sau đó mặt quay về hướng bên kia giường: “Trương Sùng Quang, anh tắt đèn đi, có chút chói mắt.”
Trương Sùng Quang nghiêng người qua tắt đèn.
Cậu nhìn gò má của cô, gọi cô: “Hoắc Tây”
Hoắc Tây ừ nhẹ.
Sau một hồi im lặng, Trương Sùng Quang chậm rãi đứng lên, bước ra khỏi phòng ngủ.
Phòng ngủ tối om, Hoắc Tây mở to mắt.
Cô không ngủ được, cô đếm từng phút từng giây đế trôi qua đêm này, Trương Sùng Quang ở trong phòng sách hút bao nhiêu thuốc lá, cô ở trên giường mở to mắt đếm bấy nhiêu giây…
Khi trời tờ mờ sáng cô mới thiếp đi, nhưng sau khi tỉnh dậy, cậu đã không có ở đây.
Hoắc Tây ngơ ngác ngồi ở trên giường.
Cô có thế ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng, cũng có thế ngửi thấy mùi máu tanh của tối hôm qua.
Đó là quá khứ của Trương Sùng Quang, có lẽ cũng là tương lai.
Hoắc Tây không cảm xúc cầm điện thoại, bấm số của cậu, điện thoại vang lên tầm ba mươi giây mới được nhận, giọng Trương Sùng Quang hết sức dịu dàng: “Em dậy rồi sao?”
Hoắc Tây lạnh nhạt nói: “Anh đến công ty sớm như vậy sao?”
Bên kia chậm rãi nói: “Không hẳn! Không phải em có hẹn với người khác bàn chuyện làm ăn sao?… Nhớ ăn bữa sáng! Anh cúp máy trước.”
Hoắc Tây im lặng cúp máy.
Tay nhẹ nhàng buông xuống, cô ngơ ngác hơn nửa ngày, chờ đến khi cô phản ứng lại, dưới mặt đều là nước mắt, chạm vào nước mắt lạnh buốt.
Trước khi Hoắc Tây gọi điện thoại cho Lâm Tòng, cô thật sự do dự.
Cô biết ý đồ của Lâm Tòng.
Nhưng cô vẫn tiếp tục, bởi vì cô để ý và không thế nào chấp nhận được.
Khi Lâm Tòng nhận điện thoại, dường như biết cô muốn hỏi cái gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Em đoán ra được rồi sao?”
Nói xong, anh ta cười rất dịu dàng.
“Hoắc Tây, bây giờ em đã thấy được bản chất xấu xa của đàn ông. Em chán ghét anh, tiếc rằng Trương Sùng Quang em thích cũng không khác gì anh cả! Không, anh khác anh ta, nếu như anh có em chắc chắn sẽ không quan tâm người khác nữa…”
Hoắc Tây lạnh lùng cắt ngang anh ta: “Thấm Thanh Liên ở bệnh viện nào?”
Lâm Tòng mỉa mai: “Dùng tiền thuê thám tử tư, em cũng không nỡ bỏ ra sao?”
“Tôi không muốn tiêu tiền thế này! Không phải anh đang chờ điện thoại của tôi sao?”
Lâm Tòng gật đầu đồng ý: “Nói phải! Được… Thẩm Thanh Liên đang ở phòng VIP riêng của bệnh viện Vu n, Trương Sùng Quang chi trả.”
Hoắc Tây trực tiếp cúp máy.
Cô vén chăn lên, lẳng lặng đi rửa mặt rồi ăn xong bữa sáng.
Cô như mọi ngày, thay quần áo lái xe ra ngoài, chỉ là xe đang lái đến bệnh viện Vu n.
Xe cộ tấp nập, radio trên xe đang kế về câu chuyện tri âm.
Hoắc Tây không nghe lọt một câu.
Nửa tiếng sau, xe lái đến bệnh viện, vào bãi đỗ xe, cô nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen kia của Trương Sùng Quang.
Cô thậm chí không cần đến khoa nội trú, liền có thể thấy được chồng tương lai của cô đang dây dưa với Thẩm Thanh Liên.
Cách nhau một tấm kính thuỷ tinh.
Cô nhìn thấy Thấm Thanh Liên ngồi ở ghế lái phụ bên Trương Sùng Quang, vẻ mặt hốc hác tiều tụy, dáng vẻ cô đơn không ai nương tựa ngồi sát vào trong ngực của Trương Sùng Quang, người đàn ông dường như định đấy cô ta ra, nhưng cuối cùng không nỡ.
Đôi nam nữ kia lẳng lặng ôm nhau.
Giống như người yêu đang trong tình yêu cháy bỏng.
Hoắc Tây nhìn xuống, cô nhìn bàn tay nắm vô lăng của mình, nắm chặt đến mức trắng bệch.
Cho dù đã đoán được, nhưng khoảnh khắc này cô vẫn thấy cực kỳ khó chịu.
Thậm chí cô buồn nôn muốn ói.
Tối hôm qua cô cũng hỏi bản thân đòi hỏi
nhiều sao?
Nhưng thật ra là không nhiều, chẳng qua là một tình yêu trong sạch, một người đàn ông chân chính thuộc về mình, nhưng Trương Sùng Quang cậu không làm được.
Vào lúc Thấm Thanh Liên mất đi Lâm Tòng, mất đi tất cả, thì Trương Sùng Quang nhớ ra mình chính là mối tình đầu của Thẩm Thanh Liên.
Cậu thương xót và chăm sóc cho cò ta.
Cậu đã quên, cậu vì mối tình đầu Thẩm Thanh Liên mà phản bội Hoắc Tây.
Hoắc Tây cười rất thoải mái.
Cười nhạo chính mình, nhưng thật ra do tự mình tìm đến.
Sau hai mươi năm cô yêu Trương Sùng Quang, vào thời khắc này cô chợt thấy, tất cả vẻ rộng lượng bên ngoài của mình đều có thể buông bỏ, không đáng giá.
Họ đã đính hôn, có con.
Nhưng vẫn không thể trói buộc được cậu.
Hoắc Tây không làm phiền đến đỏi tình nhân kia, cô chỉ bình tĩnh khởi động xe, bình tĩnh lái xe rời đi.
Xe của cô hoạt động rất tốt, tiếng xe lúc khởi động rất êm tai.
Thậm chí xe đi lướt qua xe của Trương Sùng Quang.
Nhưng cánh tay của người phụ nữ chặn tầm mắt của cậu, Hoắc Tây cứ vậy bước ra khỏi thế giới của cậu, lái xe rời đi, khi cô liếc nhìn lần cuối, khoé mắt của Hoắc Tây ngấn nước –
Phản chiếu dáng vẻ của Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây rời đi.
Cô trở về nhà, không thu dọn hành lý, chỉ cầm hộ chiếu và giấy tờ.
Cô có hộ chiếu của nhiều nước, có thể bay bất cứ lúc nào.
Chiều hôm đó cô bay đến Bắc Mỹ, ở sân bay cô chỉ gọi điện báo bình an, sau đó liền nói với Hoắc Minh: “Bố, hôn lề của con và Trương Sùng Quang, bố huỷ bỏ đi!”
Hoắc Minh hoảng sợ.
Ông vội vàng tra hỏi, Hoắc Tây chỉ nói qua loa: “Không hợp nhau! Bố, sắp bay rồi! Con cúp máy đây!”
Cô nhanh chóng cúp máy, đi vào lối đi.
Hoắc Minh nhìn điện thoại sửng sốt nửa ngày, sau đó ông gọi điện ngay cho Trương Sùng Quang, vừa kết nối liền gào lên: “Sùng Quang tụi bây làm cái gì thế! Tại sao Hoắc Tây muốn huỷ bỏ
hôn lễ? Cậu đã làm cái gì hả… ra ngoài kiếm phụ nữ sao?”
Trương Sùng Quang sửng sốt, cậu không nghĩ ngợi đã nói không có.
Chỉ là sau khi nói xong, cậu liền nhìn áo khoác kia trên xe của mình, Thẩm Thanh Liên vô tình để lại.
Hoắc Tây… nhìn thấy rồi…
Trương Sùng Quang bắt đầu hoảng loạn, giọng cậu căng lên: “Bố, bố hãy giữ Hoắc Tây lại!”
Hoắc Minh lạnh lùng nói: “Con bé đã bay đi mất rồi! Tôi cũng không biết con bé đã đi đâu!”
Điện thoại trong tay của Trương Sùng Quang từ từ trượt xuống.
Vỡ thành hai mảnh…
Cậu điên cuồng lái xe trở về nhà, dường như phá cửa, trong căn nhà mọi thứ vần như cũ, thậm chí cậu còn chuấn bị bữa sáng vì cô, cô chỉ ăn một nửa, sữa bò cũng còn chưa đến nửa ly, đây là thói quen của cô từ trước đến giờ.
Cậu chạy vào phòng ngủ, phòng thay đồ.
Đồ đạc của cô vẫn còn.
Chỉ cầm theo giấy tờ và hộ chiếu.
Trên tủ đầu giường, một vật nhỏ loé sáng, chính là chiếc nhẫn kim cương cậu đưa cho cô.
Trương Sùng Quang sắp điên rồi.
Cậu điên cuồng gọi điện thoại cho cô, nhưng mỗi lần gọi bên kia cũng truyền đến tiếng tắt máy, cậu lại gọi điện cho thư ký của cô, hỏi cô đi đâu.
Thư ký nói cô mua vé máy bay đi một chuyến đến Bắc Mỹ.
Còn cụ thế đi đâu, thật sự không biết.
Trương Sùng Quang nhanh chóng mua cùng chuyến bay, chỉ là muộn hơn Hoắc Tây mười tiếng, ở sân bay cậu gọi điện thoại cho Hoắc Minh nói chuyện nửa tiếng, cậu không giấu diếm, kể chuyện của Thấm Thanh Liên.
Hoắc Minh nghe xong, yên lặng không nói gì.
Ông nhẹ nhàng cúp máy.
ở sân bay, Trương Sùng Quang chán nản ngồi trên ghế, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại có lẽ chờ Hoắc Tây gọi điện cho cậu, cho dù mắng cậu, hay là muốn chia tay với cậu, cũng được.
Nhưng đều không có.
Cô cứ như vậy, không để lại một lời nào, cứ như vậy rời đi.
Cô chỉ nói với bố của cô, huỷ bỏ hòn ước.
Một chữ cũng không muốn nói với cậu.
Trương Sùng Quang hơi ngẩng đầu lên, áp
hơi nóng của món đồ xuống, cậu không có tình cảm với Thẩm Thanh Liên, đúng như dự đoán của Lâm Tòng, cậu chỉ không muốn nhìn thấy một người phụ nữ bị mất đi tử cung, lại mất cả mạng sống.
Trong khoảng thời gian ngắn cậu giúp đỡ Thẩm Thanh Liên, an ủi cô ta.
Sự giúp đỡ và an ủi này khiến cậu đã mất đi Hoắc Tây, bây giờ trở về nhớ rằng đêm hôm đó cô đã phát hiện ra.
Nếu như lúc đó cậu thành thật, có phải là cậu sẽ còn một cơ hội hay không?
Nhiều đêm trong suốt ba năm qua, Trương Sùng Quang cũng không chỉ hỏi bản thân một lần về vấn đề này, đêm hôm đó, cậu nên nói cho Hoắc Tây…
Trương Sùng đuổi theo đến Bắc Mỹ.
Cậu lấy được tin tức của Hoắc Tây, một tuần sau cô bay đến nước Pháp, cậu đuổi theo đến nước Pháp.
Cứ như vậy, trong vòng nửa năm sau,
Hoắc Tây thường xuyên bay đến bay lui, Trương Sùng Quang đều sẽ chậm nửa bước, cậu vẫn đuổi không kịp cô, luôn chậm nửa bước.
Nửa năm sau, Hoắc Tây không bay nữa, cô ở lại Anh Quốc.
Chỉ là tìm không thấy người.
Trương Sùng Quang có việc trong nước, cậu trở lại thành phố B xử lý việc công ty, khi chuẩn bị bay sang Anh Quốc, Hoắc Tây đã mang thai được tám tháng rưỡi.
Trước hôm bay đêm, cậu ở trong căn hộ kia của Hoắc Táy.
Vốn dĩ không ngủ được, hơn nửa năm qua, Trương Sùng Quang chỉ có thế ngủ khoảng chừng ba tiếng mỗi ngày.
Uổng thuốc ngủ đều vô dụng.
Cậu ngồi trên giường, cạnh giường đặt một chiếc hộp, là áo cưới lúc trước gia đình chọn cho cô.
Hôn lễ của bọn họ không huỷ bỏ.
Ngày hôm đó, Trương Sùng Quang gấp gáp bay từ nước ngoài về, một mình câu đứng trong nhà thờ hoàn thành hôn lễ của bọn họ. Khi chim bồ câu trắng bay đến, cậu ngẩng đầu lên, rơi nước mắt.
Hoắc Tây…
Cậu không biết cô ở đâu, cậu đã lâu không được nghe cô nói chuyện.
Thậm chí cậu không biết, cậu truy tìm thật lâu, mong một ngày có thể gặp được cô, nhưng cô lại rời đi dứt khoát đến thế, không cần cậu nữa,
đến cả nhà cũng không cần!
Trương Sùng Quang khẽ vuốt ve áo cưới.
Cậu nhớ cô, dường như cũng chuyển thành oán giận, đến cả lời giải thích cô cũng không nghe mà đã rời đi.
Bây giờ cô có tốt hay không, còn con như thế nào?
Có phải cô dự định cả đời này sẽ không tha thứ cho cậu không?
Điện thoại di động trong túi áo vang lên, Trương Sùng Quang không muốn nhận, thế nhưng khi điện thoại kia tiếp tục vang lên khống ngừng, giống như cậu không nhận sẽ không bỏ qua.
Cuối cùng Trương Sùng Quang vẫn nhận.
Người bên kia do dự hòi lâu, mới nói: “ông Trương, tôi là nhân viên công tác của kho máu XXL. Một tuần trước, cô Hoắc chuyển tất cả máu trong kho máu, vận chuyến hàng không đến Anh Quốc.”
Chuyển tất cả máu trong kho máu sao?
Trương Sùng Quang giống như là bị điên, cậu hỏi chuyến đến chỗ nào của Anh Quốc.
Nhưng đối phương không biết, chỉ nói là chuyển đến sân bay, phía bên kia nhận.
Trương Sùng Quang cúp máy, liền chạy đến sân bay.
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất gọi máy bay qua bay đến Anh Quốc, cậu thuê tất cả màn hình lớn và truyền thông tìm kiếm Hoắc Tây, cậu dùng rất nhiều tiền, nhưng Hoắc Tây như đã biến mất khỏi thế giới này.
Một tuần sau, buổi tối Trương Sùng Quang nhận được điện thoại của Hoắc Minh.
Cuộc gọi rất ngắn gọn, chỉ nói cho cậu biết, Hoắc Tây sinh bé gái.
Họ Hoắc, tên là Hoắc Miên Miên.
Trương Sùng Quang sửng sốt, cậu cầm di động trong gió đêm, dường như máu chảy ngược toàn thân.
Hồi lâu sau, cậu mới run rẩy hỏi: “Bố ơi, Hoắc Tây đang ở đâu?”
Hoắc Minh lắc đầu.
Giọng ông đè rất thấp: “Tôi không biết! Sùng Quang quay về đi! Trở về cuộc sống bình thường, cho Hoắc Táy một cuộc sống, cũng như cho chính mình một cuộc sống khác!”
Trương Sùng Quang cầm máy, không lên tiếng.
Rất cố chấp!
Hoắc Minh chỉ có thở dài, ông rất khó chịu nói: “Tôi hiếu tính tình của con bé!”
Trên thực tế, Hoắc Tây đã tha thứ Sùng Quang mọi chuyện.
Cô vổn dĩ là một người không cho phép dù chỉ một hạt cát *, lại hết lần này đến lần khác phá lệ vì cậu!
*không cho phép dù chỉ một hạt cát: chỉ những người cầu toàn, có thái độ và tiêu chuấn khắt khe đối với mọi việc.
Cúp máy, Trương Sùng Quang ngồi bên bờ sông, yên lặng hút thuốc.
Cậu ngắm nhìn bầu trời.
Bầu trời đầy sao ở Anh Quốc về đêm rất sáng, ngôi sao sáng lấp lánh, cậu lại đau lòng suy nghĩ, cậu có con gái, gọi là Miên Miên… Hoắc Miên Miên!
Lúc sinh Miên Miên, Hoắc Tây có đau không?
Cô chẳng có người thân nào bên cạnh, có phải cô rất cô đơn và sợ hãi hay không?
Cậu nhớ đến lời Hoắc Minh!
Ông bảo cậu cho mình một cuộc sổng mới, cũng là cho Hoắc Tây một cuộc sống mới, thế nhưng nếu buông tay rồi, cậu còn có thể sống sao?
Trương Sùng Quang không biết.
Cậu ở lại Anh Quốc đến Tết Nguyên Đán năm sau, tháng hai trở lại thành phố B.
Cậu cho rằng, chỉ cần cậu quay về không tìm kiếm nữa, Hoắc Tây sẽ trở về.
Cậu chờ, chờ cô quay về, chờ cô đổi ý.
Thế nhưng cậu đợi từng ngày, từng tháng, từng năm. Hoắc Tây vẫn chưa trở về… Cậu tình cờ nghe thấy tin tức của cô.
Là ảnh chụp của Miên Miên, cậu cũng nhìn thấy Lục Huân ở chỗ đó.
Lục Huân lén cho cậu xem, giấu Lục Thước.
Là một cô gái nhỏ rất đáng yêu, lớn lên giống Hoắc Tây, tóc màu trà có chút xoăn tự nhiên…
Cô gái nhỏ hai tuổi nhìn ống kính, cười thật vui vẻ.
Hai mắt Trương Sùng Quang đều đỏ, nhẹ nhàng vuốt ảnh chụp, giọng khàn khàn hỏi: “Có thể cho anh tấm ảnh chụp này không?”
Lục Huân gật đầu.
Trương Sùng Quang cầm ảnh chụp, đặt trong lòng bàn tay nhìn thật lâu…
Lục Huân nhìn cậu, chỉ cảm thấy cậu trở nên nghiêm túc hơn.
Mấy năm qua, Trương Sùng Quang gầy đi rất
nhiều, cũng ít nói hơn.
Mỗi tuần cậu đều về gặp Hoắc Minh và ôn Noãn, nhưng mỗi lần đến đều đưa đồ rồi về ngay, không ở lại lâu, nhưng hôm nay là sinh nhật của Ôn Noãn nên cậu ngồi một lát.
Lục Huân nhìn thấy thì thương xót, lén lút cho ảnh chụp.
Lúc này, Lục Thước từ trên lầu đi xuống, đúng lúc trông thấy ảnh chụp trong tay Trương Sùng Quang, cậu ấy nhìn cô vợ nhỏ của mình, Lục Huân lập tức chột dạ vô cùng…
Nhưng Trương Sùng Quang lại nhẹ nhàng cất tấm ảnh đi, nói nhỏ: “Cảm ơn em!”
Cậu rời đi.
Lục Thước nhìn hướng cậu đi, một lúc lâu sau mới hỏi Lục Huân: “Anh ấy không hỏi gì sao?”
“Không có! cho dù có, em cũng không dám nói!”
Nhiều năm trôi qua, Lục Huân vẫn giống như cô vợ nhỏ, bị Lục Thước quản thúc.
Chuyện ảnh chụp, Lục Thước cũng không nói nhiều.
Lục Huân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến về nhà, Lục Thước ngồi vào xe, mới ung dung từ tốn nói: “Thực ra anh ta có thể gặp
chị ấy ngay thôi! Cuối tuần Hoắc Tây sẽ về nước/
i bụm miệng, sắc mặt hơi trắng bệch.
Trương Sùng Quang căng thẳng: “Thật sự chỉ do ăn trúng đau bụng sao? Anh dần em đi bệnh viện kiểm tra?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK