Nhưng cô nghĩ lời Khương Lan Thính nói có một câu đúng, cô cũng không muốn cuộc hôn nhân chỉ có một lần trong đời là cuộc hôn nhân tạm bợ, cô nghĩ nếu thật sự nói lần kết hôn này là vì danh tiếng, vậy hẳn là cô đang lừa dối chính mình.
Cô cũng không để ý danh tiếng như vậy.
Hẳn vẫn là vì người kia chính là Khương Lan Thính, bởi vì đó là anh cho nên cô mới đồng ý kết hôn.
Cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ cho đến khi trong lòng ê ẩm.
Tới lúc chạng vạng, cô không ở trong nhà chờ đợi như đúng hẹn mà thay quần áo, lái xe thể thao chạy tới tập đoàn Khương Thị, chiếc Cullinan màu đỏ của cô dừng ở dưới lầu vô cùng phô trương nhưng vốn Hoắc Kiều cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.
Cô chỉ không ngờ được sẽ gặp được Tôn Tư Nam, bạn trai cũ từng xem mắt với cô.
Mối tình bị Khương Lan Thính phá hư ấy.
Hoắc Kiều vốn nghĩ nếu gặp mặt thì nên chào hỏi một tiếng nhưng cô còn chưa kéo cửa sổ xe xuống đã nghe thấy giọng nói của Anna, thư ký của Khương Lan Thính: “Tôn Tư Nam, anh buông tôi ra!”
Anna?
Dường như Hoắc Kiều đã hiểu được một chút, cô cũng không ngu, chỉ nhìn một chút đã đoán ra được chuyện lúc trước Khương Lan Thính phái Anna tới qua lại với Tôn Tư Nam, cho nên mới có tiết mục anh đuổi em chạy ở trước mắt cô như thế này.
Hoắc Kiều nghiến răng: Khương Lan Thính cũng thâm độc thật sự!
Đúng lúc này Khương Lan Thính đi xuống lầu, anh nhận ra chiếc xe của Hoắc Kiều, nhất thời ngơ ngẩn.
Bên kia, Tôn Tư Nam túm chặt Anna rồi kéo lên xe.
Lúc này Hoắc Kiều xuống xe, cô dựa vào thân xe, cặp chân dài bắt chéo, nụ cười nhẹ nhàng treo trên mặt: “Cậu Khương có thủ đoạn hay thật!”
Khương Lan Thính nhìn về phía bên kia, anh nói: “Anh không bảo Anna qua lại với Tôn Tư Nam.”
Hoắc Kiều: “Vậy anh bảo cô ấy làm cái gì?”
Hoắc Kiều cũng không ngốc, nếu Khương Lan Thính không làm bất kỳ cái gì, Anna sẽ có liên quan tới Tôn Tư Nam sao…
Khương Lan Thính than nhẹ.
Anh lựa chọn thẳng thắn để nhận khoan hồng: “Được rồi, anh nói nhưng có thể ăn cơm trước hay không?”
Người đàn ông giả ngốc, tỏ vẻ yếu đuối: “Mở họp cả ngày, anh hơi đói bụng rồi!”
Hoắc Kiều vẫn dựa vào xe, một lát sau mới hỏi: “Anh muốn ăn ở đâu?”
Khương Lan Thính tiến lên phía trước vài bước, dựa vào người cô, hạ giọng: “Anh rất muốn tới nhà hàng nhưng anh lại sợ em tưới nước canh lên đầu anh, cho nên… Đi tới chỗ của anh đi! Tuy rằng rất mệt nhưng nhưng anh vẫn nguyện ý làm cơm cho em ăn!”
Hoắc Kiều không mở miệng, chỉ nhìn anh.
Khương Lan Thính rất ít khi hành động theo cảm xúc nhưng vào lúc này anh vẫn nhịn không được mà hành động theo cảm xúc của mình, anh nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt cô, nói: “Trước kia anh nghĩ kết hôn chỉ là kết hôn, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ yêu chiều một người phụ nữ nào cả, nhưng mà Hoắc Kiều à, anh có hơi suy nghĩ đến việc yêu chiều em rồi, yêu chiều em như công chúa nhỏ… Biến em thành kiểu người lúc nào cũng muốn làm nũng với anh ấy.”
Hoắc Kiều chỉ cười nhẹ: “Nghe cũng rất cảm động đó.”
Cô mở cửa chiếc Cullinan của mình ra: “Lên xe đi cậu Khương!”
“Gọi anh là Lan Thính!”
Khương Lan Thính nhìn cô với ánh mắt sáng quắc, ánh mắt mang theo một chút sức mạnh của đàn ông nhưng không khiến người ta chán ghét, ngược lại còn thêm một chút tình ý quyến rũ.
Hoắc Kiều nhìn anh: “Được voi đòi tiên hả cậu Khương!”
Hiếm khi anh mới nói mấy lời này với cô: “Lúc em ngủ với anh sao không thấy em ghét bỏ anh được nước làm tới?”
Dù cho Hoắc Kiều da mặt có dày hơn nữa thì cô vẫn là con gái.
Khuôn mặt trở nên đỏ bừng, một lúc lâu sau, cô ngồi vào trong xe: “Anh có lên xe không? Không lên xe thì em đi đây!”
Khương Lan Thính lập tức ngồi vào trong xe, vừa đeo đai an toàn vừa nói: “Hiếm khi em tới đây đón anh, sao có thể không lên xe chứ?”
Dứt lời, giọng nói của anh cũng trở nên thấp hèn: “Chẳng những muốn lên xe, còn muốn nằm trên nữa.”