Không phải anh muốn thấy cô đánh đàn dương cầm sao?
Ôn Noãn nói nhỏ: “Để dành hôm nào đi riêng không tốt hơn sao?”
Hoắc Minh hỏi lại: “Bà Hoắc, chờ đến lúc được hẹn hò với em chắc anh phải chờ đến lễ tình nhân sang năm mất”
rồi.”
Sau đó anh học cô thấp giọng nói: “Anh đợi không nổi nữa
Cuối cùng vẫn đi ăn nhà hàng Pháp.
Cuối tuần rất đông người.
Tiểu Hoắc Tây dẫn theo Trương Sùng Quang, Hoắc Minh ôm Doãn Tư.
Ôn Noãn rất nhàn nhã, gọi người phục vụ đến sắp xếp chỗ ngồi đẹp rồi lại gọi món sau! Cô ngước mắt lên đúng lúc thấy Hoắc Minh đang cởi áo khoác, anh vốn đã đẹp trai rồi, chất lượng áo cũng tốt, lúc này anh đang mặc một chiếc áo lông McQueen màu xám nhạt, nhìn rất trẻ trung tuấn tú.
Hoắc Minh nói nhỏ: “Khả năng sau này chúng ta sẽ dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài hẹn hò thường xuyên đấy, em làm quen dần đi là vừa!”
Ôn Noãn nhìn anh.
Bỗng nhiên cô thấy anh thật đáng thương.
Trong ký ức mấy năm qua, anh từ một người đàn ông độc thân kim cương trở thành bố của ba đứa trẻ.
Tốt nhất là cô đừng mang thai nữa!
Dù Ôn Noãn đã sinh hai đứa nhưng cô vẫn được chăm sóc rất tốt, khi cô đánh đàn dương cầm...
Vẻ ngoài xinh đẹp của cô,
Chiếc váy dài quyến rũ, nhìn cô chỉ mới 26 tuổi thôi.
Cô chỉ đánh ba bài rồi chuẩn bị về chỗ ngồi.
Bỗng nhiên, mắt cô chớp lên.
Cô gặp được người quen, Cố Hi Quang.
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi một mình ở chỗ tốt nhất, uống rượu vang đỏ đắt nhất trong nhà hàng, trên bàn ăn có thêm một bông hồng màu trắng, vừa nhìn đã biết là cậu ta yêu cầu bên ngoài.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt của cậu ta cực kỳ giống Cố Trường Khanh.
Cổ Trường Khanh lúc còn trẻ.
Bước chân của Ôn Noãn hơi dừng lại, cô cười với cậu ta: “Cậu không ăn với bạn bè sao?”
Cố Hi Quang đứng dậy mời cô ngồi.
Ôn Noãn không ngại nói chuyện phiếm vài câu với cậu ta nên gọi phục vụ lấy thêm một cốc nước.
Cố Hi Quang chỉ nhìn cô, nói khẽ: “Rất lâu trước đây, tôi đã được nghe một người chủ của tôi kể về cô.”
Ôn Noãn thật sự rất bất ngờ.
Cô đang muốn hỏi, nhưng rất nhanh sau đó cô đã hiểu ra.
Cố Hi Quang, Cố Trường Khanh... Người chú kia là Cố Trường Khanh sao!
Ôn Noãn không biết nên nói gì mới đúng.
Cô không nghĩ đến, Cố Hi Quang và Cố Trường Khanh lại có quan hệ ruột thịt với nhau, thảo nào đều mang họ Cố, thảo nào dáng dấp cũng giống nhau vài phần... Cô ít nhiều vẫn có sự thương cảm.
Cố Hi Quang lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
Cậu ta cũng không nói cho cô biết, khi người chú ấy nói đến chuyện cũ năm xưa, cậu ta cũng tò mò đến đây xem cô đánh đàn dương cầm. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cậu ta đã hiểu vì sao chú lại không quên được cô...
Sau này, cậu ta đã đến rất nhiều lần nữa nhưng Ôn Noãn chưa từng để ý đến cậu ta dù chỉ một lần.
Lại tiếp sau nữa, cậu ta gia nhập làng giải trí, diễn một bộ phim của cô.
Tình yêu của Cố Hi Quang 24 tuổi đối với Ôn Noãn không thể diễn tả thành lời.
Ôn Noãn chỉ ngồi một lát, lúc cô trở về sắc mặt rất tệ.
Hoắc Minh cũng nhìn thấy.
Anh đẩy một phần đồ ngọt đến trước mặt Ôn Noãn, trực tiếp dịu dàng nói: “Hai người đã nói chuyện gì, thấy hợp nhau quá nhỉ!”
Ôn Noãn ăn từ từ.
Một lúc sau, cô mới nói: “Cố Hi Quang là cháu của Cố Trường Khanh.
Hoắc Minh cũng bất ngờ.
Là một người đàn ông, anh có thể nhạy bén nhận ra được tình cảm khác lạ mà Cố Hi Quang dành cho Ôn Noãn, nhưng nghĩ đến tuổi tác và thân phận của đối thương, anh cảm thấy mình nên rộng lượng một chút...
24 tuổi, lông còn chưa mọc hết, không cần sợ hãi.
Nhưng tóm lại anh vẫn ăn giấm.
Sau khi bọn họ rời khỏi nhà hàng được một lúc, Cổ Hi Quang cũng đi ra theo.
Cậu ta mở cửa xe cho Ôn Noãn, nói khẽ một câu: “Tổng Giám đốc Ôn, ngủ ngon.
"
Dù Ôn Noãn chỉ mới 30 tuổi nhưng khi cô nhìn Cô Hi Quang lại có một cảm giác là bậc trưởng bối rất kì cục, cô cười nhạt một tiếng: “Ngủ ngon.”
Hai chữ này đã chọc đến Hoắc Minh.
Nhưng trên xe vẫn còn mấy đứa trẻ nên anh không tiện nổi giận với cô, anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trở về biệt thự.
Sau khi đã dỗ con xong, anh trở về phòng ngủ, Ôn Noãn đã tắm rửa xong và đang bôi đồ dưỡng da.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Anh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng ném cô lên giường, Ôn Noãn muốn quay đầu nhìn anh nhưng anh không đồng ý, dùng tư thế này chiếm lấy cô...
Ôn Noãn cắn môi chịu đựng.
Tóm lại, cô đã không bằng lúc trước.
Nhưng cô cũng không hoàn toàn mất đi cảm giác.
Lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng đồng ý sờ mặt của cô, hôn cô từ phía trước, liêm sạch nước mắt trên mặt cô... Ôn Noãn đưa tay, khẽ vuốt qua khuôn mặt anh tuấn của anh.
Các đường nét của anh đã được tháng năm trau chuốt cho càng quyến rũ trưởng thành hơn, đi ra ngoài không biết có bao nhiêu người thích.
Khi Ôn Noãn nói ra,