Đêm dài đằng đẵng.
Đây coi như lần đầu họ ở chung một phòng kể từ khi cả hai cãi vã.
Họ hô hấp thôi cũng đều là tội!
An Nhiên nằm nghiêng, trong lòng là cơ thể nhỏ bé của Lâm Hi. Đêm khuya quá yên tĩnh như thể nghe thấy được tiếng tuyết rơi ở bên ngoài từng chút, từng chút một… Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô mới chìm vào giấc ngủ.
Nơi cách nhau không đến hai mét, Hoắc Doãn Tư nằm im ở đó.
Đuôi mắt anh ấy có thể thấy được An Nhiên. Cô ngủ cùng Lâm Hi nhưng phần lớn đều nhường hết giường cho cậu nhóc. Lưng cô lộ hẳn ra ngoài chăn trông thật mảnh khảnh, vòng eo nhỏ nhắn đến mức một bàn tay anh ấy có thể nắm được hết.
Hoắc Doãn Tư cũng là người đàn ông bình thường.
Ban nãy anh ấy mới tiếp xúc một chút với An Nhiên, lúc này những cảnh tượng 18+ vụn vặt đang lướt qua trong đầu khiến anh ấy không được tự nhiên mà trở mình… che giấu sự quẫn bách của chính mình.
Sô pha quá hẹp khiến anh ấy ngủ không thoải mái.
Ban đêm, anh còn kiểm tra Lâm Hi một lần, phát hiện An Nhiên cũng tỉnh giấc.
Nhưng cả hai chỉ nhìn thẳng vào nhau mà không nói gì.
Sáng sớm, Lâm Hi đã dậy từ lâu.
Cậu nhóc đã đỡ hơn rất nhiều, cậu bé tay chân nhẹ nhàng bò xuống giường rồi chạy đến sô pha, đặt mông lên người bố… Hoắc Doãn Tư hừ khẽ rồi mở mắt.
“Bố!”
Lâm Hi gọi anh ấy đầy thân thiết, còn ôm cổ bố cọ qua cọ lại, rõ ràng vô cùng vui vẻ.
Tuy rằng trong phòng bệnh ấm áp, nhưng Lâm Hi chỉ mặc đồng phục bệnh nhân mỏng manh. Hoắc Doãn Tư bắt được cánh tay nhỏ của cậu bé, kéo con trai vào lòng. Hai người cùng đắp chiếc áo khoác lông cừu.
Lâm Hi còn tỏ ra khá ghét bỏ: “Trên quần áo của bố có mùi rượu.”
Hoắc Doãn Tư gối một tay ra sau đầu, tay còn lại vuốt ve cơ thể nhỏ bé vừa ấm áp vừa mềm mại cùng chiếc đầu to của con trai, trông rất đáng yêu.
Anh ấy nói rất đỗi dịu dàng: “Bố còn phải đi bàn chuyện làm ăn.”
Lâm Hi nằm bò cả lên người anh ấy rồi ngẫm nghĩ: “Có phải có các chị gái xinh đẹp ngồi trên đùi như trên tivi không?”
Hoắc Doãn Tư nhíu mày: Cái quần què gì thế?
Đúng lúc An Nhiên cũng tỉnh dậy, nghe thấy lời này.
Hoắc Doãn Tư thu lại ánh mắt, nhéo mặt Lâm Hi: “Trên tivi chỉ là diễn thôi.”
Lâm Hi rất vui vẻ nhưng trong chốc lát khuôn mặt nhỏ lại ỉu xìu: “Con quên mất, bố có bạn gái rồi.”
Hoắc Doãn Tư:…
Lâm Hi kề mặt lên cổ bố, y như áo bông nhỏ mềm mại nói: “Mẹ nói rồi, con không cần gọi mẹ mới. Chờ mẹ tìm được bạn trai, con cũng không cần gọi bố mà chỉ gọi chú thôi.”
Lời này nói ra cực kỳ thấu hiểu lòng người.
Hoắc Doãn Tư lại nhìn về phía An Nhiên, ánh mắt hơi sâu thẳm, nhưng giọng điệu nói chuyện lại bâng quơ: “Ồ, mẹ có bạn trai rồi à?”
Lâm Hi thở dài: “Thể nào chả có! Mẹ xinh đẹp như vậy cơ mà! Bà nội Lâm cũng nói phụ nữ bây giờ đừng ngốc quá, sao cứ phải sống góa bụa vì đàn ông cả đời chứ… Bố, cái gì là sống góa bụa vậy?”
An Nhiên không còn mặt mũi nào nghe tiếp nữa.
Cô cất giọng hờ hững để che giấu: “Dì Lâm nói bậy đấy.”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô chăm chú với ánh mắt đầy nam tính và thâm thúy, một lúc lâu sau anh ấy mới hừ khẽ: “Nếu Tổng giám đốc An cô đơn khó nhịn, anh có thể giúp!”
“Không cần đâu!” An Nhiên nghiêm mặt, dỗi trở về.
Tiểu Lâm Hi lấy chân nhỏ cọ bố mình: “Bố muốn giúp đỡ cái gì ạ?”
Sao có thể trao đổi đi sâu những lời này với con trẻ chứ?
Cũng may y tá tới đây đo nhiệt độ cơ thể, Tiểu Lâm Hi không muốn rời xa bố cứ bám lấy như chú gấu không đuôi.
Y tá cho đo nhiệt độ cho cậu bé không khỏi tới sát Hoắc Doãn Tư, mặt cũng hơi nong nóng.
An Nhiên tranh thủ đi rửa mặt.
Khi cô đang lau mặt, Hoắc Doãn Tư đi vào, khẽ khép cửa lại.
An Nhiên trông thấy động tác của anh ấy qua gương bèn thấp giọng hỏi vặn: “Anh có ý gì thế?”
Hoắc Doãn Tư nhìn thẳng vào cô qua tấm gương.
Một lát sau, anh ấy khẽ hỏi: “Em chuẩn bị tìm người à?”
An Nhiên nghĩ đến sự quyết liệt của họ cũng như Tôn Điềm bên cạnh anh ấy nên không định giải thích: “Ù, chuẩn bị tìm người! Sao thế, việc này cũng ảnh hưởng đến Tổng giám đốc Hoắc à?”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô chăm chú vài giây.
Anh ấy chậm rãi bước tới rồi mở vòi nước ra để nước chảy ở mức lớn nhất.
Ngay sau đó, An Nhiên đã bị anh ấy đè lên vách tường.
Sau lưng bị đau, trước mặt là cơ thể rắn chắc của Hoắc Doãn Tư… Anh ấy nhéo cằm cô rồi ép cô hôn mình giống như tối qua. Hoắc Tư Doãn hôn rất sâu, đồng thời bàn tay còn sờ mò cơ thể cô.
Bên ngoài còn có Lâm Hi và y tá, An Nhiên không dám lớn tiếng phản kháng.
Cô hết đá rồi lại cắn Hoắc Doãn Tư, nhưng không may mảy lay chuyển được đối phương.
Ngay khi cô tưởng rằng anh sắp thực hiện được, Hoắc Doãn Tư lại buông cô ra. Anh ấy lùi về sau mấy bước rồi bắt đầu sửa sang lại quần áo với bộ dạng ung dung, vừa ngắm dáng vẻ chật vật của cô.
An Nhiên chống tay trên vách tường.
Ngực cô phập phồng kịch liệt, không kìm được mắng anh ấy: “Hoắc Doãn Tư, anh là đồ khốn nạn!”
Vẻ mặt anh vẫn biếng nhác, kiêu ngạo, chỉ nhìn thoáng qua cô rồi cất giọng khàn khàn: “Làm Tổng giám đốc An bị nghẹn đến nông nỗi này, thật sự rất xin lỗi.”
Ngoài miệng An Nhiên cũng không chịu thua: “Ha ha, hình như cũng không mắc mớ gì tới Tổng giám đốc Hoắc nhỉ.”
“Mạnh miệng thì có ích gì!”
Anh ấy liếc cô một cái rồi mở cửa đi ra ngoài.