Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dụ có thể vĩnh viễn cũng không biết được sự tồn tại của hai mẹ con cô có ý nghĩa như thế nào đối với anh, bởi vì nếu không có cô, có lẽ anh đã mất đi dũng khí để bắt đầu lại, có lẽ anh sẽ sống mơ màng tại một xó xỉnh nào đó.

Hiện tại anh đã có vợ có con, anh không thể cứ chán nản mãi như thế được, anh nhất định sẽ cho bọn họ cuộc sống tốt nhất.

Tần Dụ không trả lời anh, chỉ cười nhẹ.

Chương Bách Ngôn đóng cửa xe, sau khi nhìn lại căn biệt thự qua gương chiếu hậu lần cuối, anh bắt đầu nổ máy chạy đi. Anh mua căn biệt thự này vào thời điểm anh đang đứng trên đỉnh cao nhất của thành phố B, còn bây giờ… Anh sắp phải rời đi rồi.

Nhưng anh đã thề với lòng mình, một ngày nào đó anh sẽ đưa Tần Dụ quay trở lại đây.

Nhà mới có thang máy để đi lên, đây chính là tiêu chí đầu tiên của Chương Bách Ngôn khi chọn nhà. Tần Dụ hiện đang mang thai, sau này cô còn phải sinh con và nuôi con, anh không thể để cô phải chịu thêm bất cứ cực khổ nào nữa.

Đẩy cửa bước vào, căn hộ của bọn họ chỉ rộng 75m2, phải nói là rất nhỏ. Tất nhiên là nó không thể nào so sánh với căn nhà trước đây.

Nhưng so với tưởng tượng của Tần Dụ thì tốt hơn rất nhiều. Phòng bếp, nội thất, phòng tắm ở đây đều còn rất mới.

Đi vào phòng ngủ, Tần Dụ lần lượt treo quần áo của cô và Chương Bách Ngôn vào trong tủ quần áo.

Trong khi cô đang làm những việc này, thì Chương Bách Ngôn đổ đầy nước vào xô và dùng cây lau sàn lau khắp nơi, đến khi chắc chắn rằng nó đã sạch sẽ thì anh mới dừng lại.

Bận rộn một lúc, Chương Bách Ngôn muốn nấu cho cô một bữa ăn ngon nhưng trong tủ lạnh nhà bọn họ lại không có nguyên liệu.

Anh muốn lái xe đi mua, nhưng Tần Dụ cản lại, cô vội cầm lấy ví tiền của mình, nói: "Em thấy có một siêu thị đối diện với lối vào của khu dân cư, chúng ta qua đó mua đi, em đi chung với anh."

Chương Bách Ngôn sợ cô mệt nên hơi do dự, nhưng cô khăng khăng nói muốn đi mua sắm cùng anh, cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, hai người bọn họ đi cùng nhau.

Cây xanh lâm râm.

Họ sánh bước bên nhau, đi được một lúc thì Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng ôm eo cô để cho cô tiết kiệm sức lực.

Anh luôn cảm thấy có lỗi nhưng Tần Dụ chỉ nhẹ nhàng cười: "Em không để ý. Thật ra, mọi đôi vợ chồng bình thường đều sống như vậy. Người khác có thể sống, thì chúng ta cũng có thể!"

Chương Bách Ngôn nghe cô nói vậy thì cũng không nói gì thêm.

Anh đưa cô đi mua rau, thịt, sữa,... Tuy hiện tại nguồn tài chính của bọn họ không còn tốt như trước nhưng dinh dưỡng của bà bầu thì anh không thể chủ quan được. Ngoài những thứ đó ra, bọn họ còn mua thêm một số nhu yếu phẩm hàng ngày, chẳng hạn như chăn ga gối đệm. Tần Dụ chọn một chiếc giường hoa, ga trải giường và khăn trải giường.

Chương Bách Ngôn không khỏi nhíu mày nhìn nó, nói: "Nó có quá thô kệch không nhỉ?"

Tần Dụ yêu thích không buông tay: "Em cảm thấy như thế rất được rồi.”

Nói xong cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trong lòng Chương Bách Ngôn rung động, anh hơi cúi xuống, dịu dàng hôn lên khóe miệng cô: “Em thích thì tốt!”

Giọng nói của Tần Dụ cũng rất nhẹ nhàng: “Em vẫn còn muốn mua vài thứ nữa! Yên tâm, em sẽ tiết kiệm, không tiêu tiền bừa bãi đâu.”

Chương Bách Ngôn nghe cô nói vậy thì khẽ ôm vai cô, nói cô thật ngốc.

Sau khi mua sắm được hai tiếng, bọn họ cùng nhau quay trở về.

Chương Bách Ngôn xách đồ đi vào, bảo Tần Dụ nghỉ ngơi trước, khéo léo thu dọn đồ đạc, nói: “Em đi ngủ một lát đi, anh nấu cơm cho em, sau đó anh phải ra ngoài giải quyết một số việc. Buổi chiều, em có thể đi dạo ở công viên gần đây hay nằm ở nhà đọc sách cũng được. Tối anh sẽ trở về ăn cơm với em.”

Tần Dụ đang thay giày nghe thấy anh nói vậy cũng dừng một chút: "Để em nấu ăn!"

Chương Bách Ngôn lúc này đã mang rau và thịt vào bếp. Một lúc sau, giọng nói của anh mới vang lên: “Ở nhà anh sẽ làm. Nếu những lúc anh không ở nhà, khi nào em đói chỉ cần đến tủ lạnh lấy ra hâm nóng lại là có thể ăn.”

Nói xong, anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tần Dụ, anh giữ em lại không phải để em chịu khổ cùng anh.”

Anh đã nói rồi anh muốn làm một người chồng, một người bố tốt.

Những ngày anh không có tiền này, anh nhất định phải nỗ lực hơn những người đàn ông khác, bởi vì Tần Dụ rất tốt, cô xứng đáng được anh trân trọng như vậy.

Tần Dụ nghe xong hai mắt không khỏi nóng lên.

Cô quay lại phòng ngủ, trải ga trải giường, dọn dẹp lại mấy thứ xung quanh.

Cô đặt một chiếc bình nhỏ ở đầu giường, lúc này trong lọ vẫn trống rỗng, nhưng cô lại cho nước vào, bởi Chương Bách Ngôn đã từng nói sau này anh nhất định sẽ hái hoa hồng cho cô.

Trong căn phòng nhỏ, vừa yên bình lại vừa tĩnh lặng.

Một lúc sau, trong bếp truyền đến tiếng nấu ăn, tiếng cá cho vào nồi lách tách, Chương Bách Ngôn sợ đánh thức cô dậy nên đi tới đóng cửa lại cho cô, không có tiếng động bên ngoài, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Tần Dụ không hề ngủ.

Cô lặng lẽ nằm trên giường nghe tiếng chồng nấu ăn, mặc dù có chút ồn ào, nhưng cô lại cảm thấy âm thanh đó vô cùng dễ nghe. Ngay cả Chương Bách Ngôn cũng không biết rằng, không chỉ có cô cho anh một mái ấm mà chính anh cũng đang cho cô một ngôi nhà.

Cô không muốn nghĩ về tương lai, chỉ muốn bảo vệ tốt ngôi nhà này của mình ở hiện tại. Biết đâu sau này tương lai bọn họ sẽ nở hoa.

Cô dần dần chìm vào giấc ngủ...

Một giờ sau, Chương Bách Ngôn bước vào phòng định gọi cô ra ăn, nhưng khi anh mở cửa ra thì thấy vợ mình đang nằm nghiêng...

Ngay cả tấm chăn bông dày kia cũng không che kín được cái bụng đang mang thai 6 tháng của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK