Cô đi dọc hành lang, phía sau vang lên giọng của Hoắc Minh: “Anh sẽ không buông tay!”
“Tùy anh!”
Ôn Noãn nói xong liền dựa vào tường vài giây.
Chẳng qua chỉ là một Đinh Tranh, chẳng qua chỉ là lật lại chút quá khứ, Hoắc Minh đã không chịu nổi, anh nói cô không yêu anh, nhưng không phải anh chỉ thích một Ôn Noãn thuộc về anh trọn vẹn kia hay sao!
Cô cười tự giễu.
Đến bãi đậu xe, cô ngồi lên xe.
Không ngồi ghế lái mà ngồi bên cạnh Hoắc Tây, dọc đường cô nhẹ nhàng nói chuyện với Hoắc Tây, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với Hoắc Minh về chuyện đứa nhỏ.
Người lớn có ý che giấu, tạm thời trẻ con không nhìn ra.
Hoắc Tây xuống xe đi học.
Hoắc Minh và Ôn Noãn đứng cạnh nhau, nhìn bé con, hồi lâu Hoắc Minh trở lại cạnh xe, mở cửa ghế lái, ra hiệu cho Ôn Noãn lên xe.
Ôn Noãn ngồi vào trong xe, nhẹ giọng nói: “Cho tôi xuống ngã tư phía trước, tôi đi taxi.”
Hoắc Minh nhìn tình hình giao thông phía trước, châm một điếu thuốc.
“Đi đâu, anh đưa em đi!”
Ôn Noãn nói địa điểm cho anh, Hoắc Minh không nói gì, lái xe qua.
Khi cô xuống xe đã nói cảm ơn anh.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cười nhạo một tiếng: “Ôn Noãn, chúng ta là vợ chồng, khi nào chở em một đoạn đường cũng cần nói cảm ơn! Xa cách như vậy?”
Ôn Noãn ngồi trở lại chỗ ngồi, cô nén lửa giận.
“Hoắc Minh, nếu như anh muốn duy trì cuộc hôn nhân này, như vậy chúng ta nói chuyện không cần phải châm chọc! Tất nhiên, nếu như anh không có ý này, anh có thể phát tiết những chuyện không vừa ý trong lòng.”
Chiếc xe rơi vào im lặng.
Hồi lâu Hoắc Minh mới đạp nhẹ chân ga.
Có lẽ Ôn Noãn đã nói đúng, họ sẽ sống vui vẻ hơn nếu không trói buộc lẫn nhau. Cùng nhau nuôi con, gặp người trẻ xinh đẹp...
Hoắc Minh không muốn suy nghĩ nữa, nhẹ nhàng vỗ vào vô lăng.
Tiếng còi ô tô vang lên chói tai.
Anh đưa Ôn Noãn tới tòa nhà tiêu khiển, Ôn Noãn xuống xe, anh lái xe đi.
Tóm lại là tức giận.
Ôn Noãn lặng lẽ đứng hồi lâu, sau đó mới đi vào!
...
Buổi chiều là Ôn Noãn đón con.
Khi nấu bữa tối, người giúp việc đi tới nói: “Bà chủ, ông chủ gọi điện thoại nói buổi tối không về ăn cơm.”
Ôn Noãn đang nhào bột.
Nghe vậy, cô dừng lại hỏi: “Có nói mấy giờ trở về không?”
Người giúp việc lắc đầu.
Ôn Noãn nhẹ giọng bảo bà ấy đi xuống, hơi thất thần rồi tiếp tục nhào bột, Hoắc Tây muốn ăn bánh ngọt, cô đồng ý nướng một chiếc bánh ngọt nhỏ xinh cho cô bé.
Ôn Noãn nghĩ: Chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút nữa thôi!
Một mình cô chăm sóc Hoắc Tây và Doãn Tư, sau khi ăn xong cô dạy Hoắc Tây đánh đàn dương cầm, Tiểu Doãn Tư đã biết đi, vịn đàn dương cầm lắc đầu...
Tiểu Hoắc Tây đàn một lúc rồi đi tới ôm em trai.
Chờ tới khi Hoắc Tây và Doãn Tư ngủ, đã mười giờ tối, Hoắc Minh cũng chưa về.
Ôn Noãn tắm xong, lặng lẽ nằm trên giường.
Sau khi họ phục hôn, hiếm khi anh đi xã giao muộn như vậy, đây là di chứng của cãi nhau sao?
...