Khi nhận điện thoại, dù anh không ra ngoài tránh đi, nhưng vẫn đến bên khung cửa sổ để nói chuyện.
Bóng lưng anh thon dài, thân hình cân đối hoàn hảo.
Lục U im lặng quan sát một lát, rồi cô đứng dậy ra ngoài, để không gian lại cho Diệp Bạch… Sau khi ra ngoài đóng cửa lại, cô mới ngẫm nghĩ, thật ra không phải là cô đã trưởng thành hơn, mà là cô không còn yêu một người mãnh liệt đến mức không hề giữ lại chút gì cho mình như khi trẻ nữa, hóa ra tình yêu thật sự có thể nhạt đi.
Diệp Bạch nói chuyện với bên kia khoảng chừng năm phút đồng hồ.
Bệnh tình của Gina ngày càng nặng thêm, bố của Gina hy vọng Diệp Bạch có thể đến thăm cô ta, về tình về lý, Diệp Bạch đều nên qua thăm.
Diệp Bạch cúp điện thoại, xoay người lại.
Lục U vốn đang ngồi trên ghế sô pha đã không còn ở đó nữa, chỉ còn lại chiếc áo choàng của cô.
Diệp Bạch bước tới nhẹ nhàng vuốt ve.
Trên đó còn đọng lại hơi ấm tình tứ của bọn họ, nhưng cảm giác lại cô đơn xiết bao.
Diệp Bạch tìm thấy Lục U đang ở trong phòng khách của phòng ngủ, rèm cửa được kéo lại, bên trong chỉ có ánh sáng tù mù… Lục U đang dựa lưng vào ghế sô pha đọc một cuốn tiểu thuyết, khi đến gần, anh mới nhìn rõ đó là cuốn "Thiên đường đã mất".
Diệp Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của cô.
Ánh mắt Lục U vẫn dán vào trang sách, giọng nói nhỏ nhẹ: "Anh phải sang đó, đúng không?"
Diệp Bạch không phủ nhận.
Chuyện như vậy, anh nhất định phải thẳng thắn với cô, anh đắn đo hồi lâu mới nói: "Vì bố cô ấy yêu cầu nên anh phải đi! Lục U… em có thể hiểu cho anh được không?"
Lục U nhìn chằm chằm vào cuốn sách.
Nhưng cô chẳng đọc nổi một chữ nào, cô nghe Diệp Bạch hỏi mình rằng có thể hiểu cho anh được không, nhưng làm sao cô có thể thấu hiểu chuyện này được chứ?
Không một người phụ nữ nào có thể hiểu cho chuyện này.
Mà nếu đã là một người phụ nữ yêu anh, sẽ càng không thể nào hiểu được.
Làm sao có người phụ nữ nào sẽ hy vọng người đàn ông của mình bước đến bên cạnh một người phụ nữ khác, dù cho có bất kỳ lý do nào đi chăng nữa…
Hồi lâu sau, Lục U nhẹ nhàng khép sách lại.
Cô nhìn sang Diệp Bạch, nhẹ giọng yêu cầu: "Tôi và Lục Hồi có thể đi cùng anh, anh có thể giới thiệu với bố Gina rằng tôi là vợ anh."
Ánh mắt Diệp Bạch có hơi âm trầm.
Anh không nói được hay không được, nhưng Lục U đã nhìn ra đáp án.
Sẽ rất bất tiện…
Cô và Lục Hồi đi theo sẽ rất bất tiện cho Diệp Bạch, cũng không tiện cho cô công chúa nhỏ Gina kia thổ lộ tình cảm với anh. Đột nhiên, Lục U cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn… Nhưng từ đầu đến cuối, cảm xúc của cô vẫn rất vững vàng.
Cô không hề cãi nhau với Diệp Bạch, cũng không nói chia tay với anh.
Cô chỉ cười nhạt một cái.
Thậm chí, giọng điệu của cô cũng thật dịu dàng, cô nói: "Bên kia chắc đang vội lắm! Nếu muốn đi thì anh mau về thu dọn hành lý đi! Nếu không có ai chăm Đa Đa thì anh có thể gửi qua chỗ tôi."
Diệp Bạch nhìn cô.
Lục U quả thật đã khác xưa, cô trưởng thành rộng lượng, nhưng không phải là dáng vẻ trong trí nhớ của anh.
Giọng anh khàn đi: "Anh chỉ đi vài ngày thôi, anh sẽ về!"
Lục U ừ một tiếng: "Tôi biết rồi!"
Cô đứng dậy, ngón tay thon dài trắng nõn giúp anh sửa sang lại nút áo, cuối cùng nhìn anh chăm chú: "Diệp Bạch, đi đường bình an."
…
Vài phút sau, Lục U đứng trên ban công, nhìn Diệp Bạch ngồi vào xe.
Anh hạ cửa kính xe xuống, ngẩng lên nhìn cô.
Lục U nở nụ cười dịu dàng mà hời hợt với anh.
Diệp Bạch sẽ không bao giờ biết được điều cô sợ nhất là gì, không phải là việc anh thay lòng đổi dạ thích một người khác… mà là tin tức về cái chết của anh.
Vì đã trải qua nỗi đau như vậy, nên cô mới có thể mỉm cười nhìn anh rời đi.
Đi đến bên cạnh người phụ nữ khác.
Diệp Bạch không biết lúc anh lên máy bay, Lục U cũng có mặt ở sân bay, chính mắt cô nhìn thấy chuyến bay cất cánh… Cô thức hơn mười tiếng đồng hồ, chỉ để chờ máy bay hạ cánh bình an.