Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt tóc Ôn Noãn, giọng khàn nói: "Thật xin lỗi, tôi có chút công việc phải xử lý." Sau khi nói xong, anh đứng dậy đi vào phòng sách.
Hành động của anh quá đột ngột, Ôn Noãn không thể không suy nghĩ!
Dù cô không muốn nghĩ theo hướng xấu nhưng cô rõ ràng cảm giác được Hoắc Minh bất thường.
Người trong lòng anh đã quay trở lại.
Cô vừa mới nhắc đến con gái của Kiều Cảnh Niên... Kiều An!
Ôn Noãn bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Kiều An... là người trong lòng của Hoắc Minh!
Tuy cô đã gặp Kiều Cảnh Niên nhiều lần, Hoắc Minh còn vừa điện thoại với Kiều Cảnh Niên vừa làm chuyện đó với cô, thậm chí anh còn trêu chọc cô ... nhưng anh chưa bao giờ nói cho cô biết quá khứ của anh chính là Kiều An!
Không ai nói cho cô.
Tất cả mọi người biết, chỉ có Ôn Noãn cô không biết.
Đêm đầu thu, có chút lạnh...
Ôn Noãn ngồi một mình trên sô pha trong phòng khách, giữa cô và Hoắc Minh chỉ cách nhau một bức tường, nhưng bây giờ lại như cách xa cả thế giới!
Cô ít nhiều gì cũng đã động lòng.
Nhánh hoa hồng trên gối vào buổi sáng.
Morning Dew bé nhỏ kia.
Còn có những đêm triền miên...
Ôn Noãn khẽ nở nụ cười, vốn dĩ những điều này đều không tính là gì!
Hai chữ "Kiều An" có thể thay thế mọi thứ giữa cô và Hoắc Minh...
Ôn Noãn biết tự lượng sức mình nên sẽ không đi nói chuyện với anh.
Bởi vì họ không là gì cả!
Dù cô có ngu ngốc, cô cũng biết được thái độ của Hoắc Minh vừa rồi, bom siêu cấp đó vẫn có sức ảnh hưởng đặc biệt đối với anh, Ôn Noãn không muốn tự rước lấy nhục nhã!
Anh muốn ở một mình, cô sẽ để anh có không gian.
Nhưng cô vẫn làm cho anh bữa khuya và đặt vào hộp giữ nhiệt trên bàn ăn để anh khi rời khỏi phòng sách thì có thể nhìn thấy.
Ôn Noãn lặng lẽ ngồi trong phòng khách, kiểm tra báo cáo tài chính của phòng nhạc, rồi tắm và chăm sóc da...Mối tình đổ vỡ bốn năm với Cố Trường Khanh đã nói cho cô biết nếu tiếc nuối đàn ông sẽ không có kết cục tốt!
Đêm khuya.
Hoắc Minh ngồi trong phòng sách.
Trên bàn gỗ thô, gạt tàn thuốc đã đầy, trong phòng sách cũng đầy khói thuốc. Hút hết điếu thuốc cuối cùng, anh vò nát bao bì rồi ném vào thùng rác.
Mắt đã hơi cay, nhắc anh thời gian đã muộn..
Hoắc Minh đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Trong phòng khách tối tăm, Ôn Noãn chỉ để lại một đèn ngủ nhỏ, dưới ánh đèn, anh có thể dễ dàng nhìn thấy đồ ăn khuya trên bàn.
Mở ra, là lê hầm đường phèn!
Có tác dụng dưỡng phổi!
Hoắc Minh ngồi xuống, ăn mấy miếng sau đó đi vào phòng ngủ chính.
Ôn Noãn đã ngủ rồi.
Cô quay người sang một bên, mặc bộ đồ ngủ bằng cotton màu trắng tinh khiết kín đáo. Hoắc Minh không biết mình đã nhìn thấy ở đâu một đoạn văn, kiểu đồ ngủ của phụ nữ đại diện cho việc đêm nay cô ấy có muốn 'làm' hay không, rõ ràng là tối nay Ôn Noãn không muốn 'làm' chuyện đó.
Hoắc Minh đoán cô đã biết điều gì đó.
Vì vậy, sau khi tắm xong anh ôm cô từ phía sau.
Ôn Noãn không muốn tỉnh dậy, anh quyết tâm muốn đánh thức cô . . .
"Hoắc Minh!"
Ôn Noãn lặng lẽ thở dài, xoay người đối mặt với anh, nhỏ giọng nói: "Tôi có chút mệt, không muốn 'làm'!"
Hoắc Minh cũng không có ý như vậy.
Anh chỉ muốn nói chuyện với Ôn Noãn, anh ấn vào trán cô, thổ lộ: "Tôi với Kiều An đã qua mấy năm rồi! Cô ấy là con gái của chú Kiều."
Ôn Noãn hơi giật mình.
Cô áp vào lòng anh tại chỗ anh không thấy được, nhẹ nhàng hỏi: “Anh có muốn quay lại với cô ấy không?”
"Không có"
Giọng của Hoắc Minh rõ lạnh lùng:" Cô ấy đã đính hôn!"
Ôn Noãn không hỏi nữa.