Giọng điệu của cò có ý làm nũng.
Lục Khiêm vừa ký tên vừa bất đâc đĩ mà nói: “Xem hết mấy cái này là xong rồi!”
Minh Châu vòng đến sau lưng ông.
Ông cho rằng Minh Châu đang định quấy rối ông nhưng cò lại nhẹ nhàng mát xa cố cho òng, còn nhẹ nhàng hỏi: “Anh có mệt không, nếu anh mệt thì chúng ta không đi dạo phố nữa, về nhà án cơm.”
Lòng Lục Khiêm nhũn ra.
Ông nhìn cò.
Rõ ràng đến tận bây giờ, ông cũng không thế cho cỏ cái gì, còn khiến cò phải nhận biết bao là đau khố.
Nhưng cô vân đối xử với ông tốt đến thế.
Ông quay ra sau giữ chặt lấy tay cò, cực kỳ dịu dàng hỏi: “Em đau lòng sao?”
Minh Châu ừ một tiếng.
Cò ghé thân mình mềm mại lại sát gần bên ỏng, khuôn mặt dán vào bèn gáy, ngửi mùi hương thanh mát thoải mái dề chịu ấy, giọng nói cò mềm mại dịu hiền: “Em muốn anh được thoải mái một chút.”
Lục Khiêm sờ tay cò: “Minh Châu, anh không mệt.”
Lúc trước có lẽ mệt nhưng bây giờ có cỏ ờ bẽn người, thật sự không còn mệt nữa.
Cửa bị mờ ra, thư ký Liễu bưng một tách trà nhân sâm vào trong, thấy khung cánh ấm áp thế này lại không biết nên vào hay nên ra, dứt khoát nở nụ cười, đóng cửa lại rồi trêu chọc: “Nhất định là cỏ Minh Châu đang đau lòng thay ngài. Tỏi thấy ly trà này đế cho ngài uống bồi bố thân thế là thích hợp nhất rồi.”
Lục Khiêm nhấp mòi cười.
Õng chỉ sang một bên, nói: “Đặt đó đi! Cậu cứ tan tầm trước!”
Thư ký Liều tất nhiên nghe theo.
Cửa khép lại, Minh Châu vẫn chưa thể rời khỏi lưng của người đàn òng, bới vì ông cứ túm lấy tay cò mãi. Cò đấm nhẹ vào vai ông một cái: “Thả em ra, đế người khác nhìn thấy không tốt!”
Lục Khiêm lại kéo cò ngồi lên trên đùi, đưa ly trà nhân sâm cho cô.
“Bố âm!”
Minh Châu không chịu uống, cô cũng chưa tới tuổi.
Lục Khiêm xoa môi cò, dịu dàng mà nói: “Môi đã tróc cả ra rồi! Trong cơ thế không đủ nước, ngoan, uống một chút!”
Cò gái tré tuổi tựa như trái đào mật tươi ngon mọng nước.
Đàn ông “yêu” nhiều đôi khi cũng sẽ mất nước.
Đây là vì tốt cho cô!
Tuy rằng Minh Châu cái biết cái khồng nhưng cò vẫn biết đây không phải lời hay.
Cò vần không chịu uổng, lại ăn vạ trên đùi ông, Lục Khiêm cũng chiều chuộng cò.
Cứ thế hoàn thành xong công việc, ông dùng một tay ôm cò, một tay bưng trà nhân sâm đút cho cò. Đàn ông có rất nhiều cách đế đối phó với một người phụ nữ, Minh Châu sao mà chịu nói, ngoan ngoãn uống hết nửa ly sau đó lại làm nũng bât ông uống.
Lục Khiêm cũng không phụ lòng thư ký Liễu.
Một ngụm là hết.
Ồng cầm lấy chiếc áo khoác treo trên lưng ghế: “Đi thôi! Dât em đi ăn cơm, đi dạo phố.”
“Còn có xem phim nữa!”
Minh Châu nhân cơ hội ỏm lấy cánh tay ông.
Lục Khiêm rũ mắt lẳng lặng nhìn cò, ván nũng nịu y như trước đây, chỉ khác một chồ.
Về sau, cô sẽ lấy thân phận người vợ ở bên cạnh làm bạn với ông.
Lục Khiêm là phái hành động, rất ít khi nói lời ngon tiêng ngọt. Cũng bởi vì thế, những lúc tự nhiên động lòng cũng chỉ nhẹ nhàng nâm lấy đầu ngón tay của cò.
Dưới lâu, một chiếc màu đen Land Rover đang đò.
Minh Châu nhìn ỏng: “ớ thành phố c anh lái xe này sao!”
Lục Khiêm mờ cửa xe thay cò, cười: “Mới đổi! Không phải còn có Thước Thước sao, chiếc này rộng rãi hơn”
Minh Châu ngồi vào vị trí ghế phụ.
Lúc thát đai an toàn, cò thấy trên xe có hộp khán giấy, còn có thâm lòng đỏ các kiểu, đều là màu hồng nhạt cò thích, ghế sau còn có đồ chơi cho con nít.
Thậm chí, còn có một lọ nước hoa.
Minh Châu c’âm lấy xịt một cái: “Không sợ người khác cảm thấy không
nghiêm túc sao!”
Lục Khiêm cười khẽ: “Xe nhà, sẽ không chở người khác!”
Không có gì phải nói nữa, Minh Châu cám thấy vô cùng ngọt ngào.
Tới gần Tết m Lịch.
Thành phố c tuy không phồn hoa bang thành phố B nhưng cũng có khung cánh náo nhiệt kiếu khác.
Người đến người đi khăp mọi nơi, lại tới giờ ăn cơm, mùi đồ ăn tỏa ra khắp muôn phương.
Lục Khiêm dừng xe, nghiêng đầu hỏi: “Muốn ăn gì?”
Minh Châu trong giây lát thật nghĩ khòng ra.
Số Tân cò ăn cơm ở ngoài cùng ông chỉ cần một cái bàn tay đã có thê đếm hết, phần lớn đều án ờ quán cơm gia truyền kia.
Cò khẽ cân mòi: “Muốn án đồ Thái Lan!”
Lục Khiêm véo nhẹ mặt cô: “Được thòi, chúng ta sẽ đi ăn đồ ăn Thái Lan.”
Minh Châu vội vã muốn xuống xe, òng
giữ cò lại: “Mặc thèm áo khoác vào.”
Cô không chịu, còn nói vài bước nữa là vào thang máy, tóm lại là vẫn thích xinh đẹp hơn.
Lục Khiêm chỉ đành cầm giúp cò.
Vừa xuống xe đã thấy cò đi phía trước, quáng trường treo rất nhiều đèn đế tạo không khí náo nhiệt, trong màn đêm ánh đèn sáng lên giống như một dải ngân hà nhó
Minh Châu của ông còn lóa mât hơn cá dải ngân hà kia.
Lục Khiêm gọi cò lại: “Minh Châu.”
Minh Châu xoay người, nhỏ giọng oán giận: “Chú Lục, anh đi chậm muốn chết!”
Lục Khiêm bước nhanh vài bước, khoác áo lên vai cò sau đó òm cò vào trong ngực, cúi đâu hón cô, òng không chỉ lướt qua hôn nhẹ mà đó là một nụ hỏn sâu.
Cò cám nhặn được mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Ông dụ dồ cô hôn ông, Minh Châu có hơi ngượng ngùng, đặt tay trước ngực ông đấy nhẹ.
ỡm ờ.
Lục Khiêm kéo áo khoác của cò cao
lên, che luôn mặt cò.
Đến lúc kết thúc, trái tim Minh Châu đập thình thịch, vóc người của ông cao lớn, vừa lúc để cò ghé vào cổ ông, nhỏ giọng oán giặn: “Chắc chân có người nhìn thấy.”
Lục Khiêm cười nhẹ một tiếng.
ỏng sờ mặt cò, hạ giọng nói: “Minh Châu, anh chưa bao giờ bạo dạn như vậy!”
Nơi này là thành phố c.
Người đến người đi, thậm chí còn cỏ bạn bè thân thích hoặc là cấp dưới, lúc nào cũng cỏ khá năng vò tình gặp được.
Nhưng khi ông nghe thấy cô gọi chú Lục, thật sự không nhịn được.
Đại khái Minh Châu cũng đoán được nguyên nhân, giọng nói cúa cò nhó nhẹ như chú mèo con: “Sau này không gọi chú là chú Lục nữa, chỉ gọi Lục Khiêm thòi.”
Lục Khiêm mặc áo khoác vào cho cỏ, ánh mât trớ nên thâm thúy.
Minh Châu bất mãn: “Đến nhà hàng rồi lại phải cới ra.”
“Mặc vào cho đàng hoàng! Nếu muốn cởi quán áo như vặy thì chờ tới khi v’ẽ nhà, em muốn cới cái nào cũng được.” Lục Khiêm trầm giọng nói, quản lý cô vò cùng
nghiêm khác.
Minh Châu không lên tiếng nữa, khuôn mặt ửng đỏ.
Ông chắng biết xấu hố tẹo nào!
Lục Khiêm thấy cò giận dỗi đi phía trước, duòi tay kéo cò lại, đế cò òm lấy ông.
Minh Châu vẳn muốn làm mình làm mấy một tí nhưng lại không nỡ buông ra.
Cũng may đã tới nhà hàng, ông cũng kiềm chế.
Nhưng Minh Châu cũng phát hiện ra, từ lúc Lục Khiêm ngồi xuống, toàn bộ phụ nữ bên trong nhà hàng đều đang nhìn òng.
Cỏ nhìn chăm chú vào người đàn ông ngồi đối diện.
Khuôn mặt trâng trẻo nhã nhặn, vóc người cao ráo, dáng người chuấn, cũng rất biết ăn mặc.
Quả thật rất thu hút!
Minh Châu có hơi chua chát.
Lục Khiêm chia thức ăn cho cò, nhẹ giọng nói: “Có cái gì đẹp mà nhìn! Dùng bữa!”
Minh Châu ừ một tiếng.
Lục Khiêm sờ đ‘âu cò: “Ăn nhanh lên, một lát nữa đi xem trang sức, trước kia tôi không có thời gian đi cùng em, cũng chưa từng mua cho em mấy thứ như vậy.”
Chiếc nhẳn cầu hôn duy nhất báng kim cương mà cô cũng không nỡ đeo.
Phỏng chừng định đế dành tới lúc kết hòn mới dùng.
Lục Khiêm vừa bực mình vừa buồn cười, thế nào, cò cám thấy chú Lục của cò rất nghèo sao?
Minh Châu có rất nhiều trang sức nhưng có người phụ nữ nào mà không muốn người đàn ông mình yêu tặng cho đâu. Cò cúi đ’âu gáp miếng cà ri tòm, không lên tiếng.
Lục Khiêm đoán được tâm tư cúa cô.
Ông lột vỏ tòm cho cô, bỏ vào trong chén nhỏ.
Mấy người phụ nữ phóng ánh mắt hâm mộ tới từ bốn phía.
Lục Khiêm lại múc cho cò một chén súp Tom Yum: “Uống thêm cái này đi! Phù hợp với phụ nữ!”
Minh Châu uống vò cùng căng đầy.
Thế nhưng cò lại trờ nên hẹp hòi, kêu
lên: “Lúc trước châc tới đây ăn với cỏ Hồ, cô Trương không ít Tân nhỉ, bằng không sao mà biết cấn thận như vậy!”
Ánh mât của Lục Khiêm trớ nên khó lường.
Một lát sau, ông thấp giọng nói: “Khó có khi chúng ta cùng nhau ăn cơm riêng, đừng khó chịu ớ đây, nhé?”
Ông dỗ dành.
Minh Châu cũng thích kiểu này, ngay từ đầu cô đã rất nghe lời ông.
Cò ngoan ngoãn ừ một tiếng, không náo loạn với ỏng nữa.
Lục Khiêm nhìn cò rũ mât ngoan ngoãn, dáng vé vò cùng dê nuôi, trong lòng trờ nên ấm áp. Cuộc sống tốt đẹp thế này, bọn họ còn có thế nâm tay nhau thèm vài thập niên.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi dạo phố, cô dựa hết cá người vào lòng ông.
Lục Khiêm chưa bao giờ gặp ai dính người như thế này.
Nhưng ông thích.
Ông đưa có đến cửa tiệm trang sức, Giám đốc đã chờ từ sớm, chuấn bị xong mọi trang sức châu báu trong tiệm ra: “ồng
Lục, đây là bộ sưu tập trang sức được truyền từ đời này sang đời khác! Hầu như là không trưng bày!”
Giám đốc nói xong nhìn vê phía bạn gái của Lục Khiêm.
Óng ta còn nghĩ cô gái nào mà may mân đến thế, được ông Lục yêu chiều hết mực.
Vừa nhìn thì ngẩn ra.
Phải nói như thế nào đày, dùng hỏa nhãn kim tinh của ông ta thì chỉ cần nhìn đã biết đây là con gái gia đình giàu có.
Vẻ mặt bình lặng theo năm tháng.
Minh Châu xem nám bộ trang sức, từ hồng ngọc cho tới ngọc bích rồi kim cương, phỉ thúy.
Mồi một bộ không dưới năm mươi triệu.
Cò chọn lựa cẩn thận, cuối cùng chọn một bộ kim cương.
Lục Khiêm nhẹ giọng hỏi: “Tiết kiệm tiền cho tòi sao? Tôi biết ôn Noãn mới tặng em một bộ hồng ngọc, vậy lây thêm một bộ ngọc lục bảo đi, tuối của em vần còn hơi trẻ để mang phỉ thúy.”
Vì thế lại cầm lấy hai bộ.
Cà thẻ đen xong, Giám đốc tự mình khóa bộ trang sức vào trong tủ sât, phái xe chuyên dụng đưa đến nhà họ Lục.
Lục Khiêm dảt Minh Châu tiếp tục đi dạo.
Đã sãp tới Tết, Minh Châu muốn mua quần áo Tết cho bà cụ và Thước Thước, Lục Khiêm nhìn dáng vé chuyên chú cúa cò, tiến đến trước mặt cò: “Anh không có phân sao? Anh cũng muốn mua thêm hai cái áo sơ mi, dây lưng cũng nên đối một cái khác.”
Khuôn mặt Minh Châu ửng đỏ: “Đợi lát nữa em chọn cho anh.”
Sau đó, lúc tới cửa hàng đồ nam, rõ ràng là tới để mua đồ cho ỏng nhưng ông lại như người không liên quan, ngồi trên sò pha đọc tạp chí uống trà, Minh Châu cám thấy òng cũng biết sai bảo người khác quá cơ!
Nhưng dù sao đi chăng nữa, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ đi dạo phố.
Ánh mât của cô không tồi, chọn vài chiếc áo sơ mi kết hợp với quân tây cho ông.
Lúc chọn dây lưng lại gặp phải người không muốn gặp.
Lam Tử Mi.
Đối phương cũng đang chọn phụ kiện đàn ông.
Trong giây phút ánh mắt của hai người phụ nữ đụng vào nhau, cả hai đều rất bất ngờ, sau đó Lam Tử Mỉ liền c‘âm cà vạt nói với người hướng dẳn: “Lấy cái này đi! Gói lại dùm tôi.”
Ánh mat của Minh Châu dừng lại trên tay cò ta.
Cô ta mang bao tay da màu đen.
Lam Tử Mi nhìn sang bên cạnh lại thấy Lục Khiêm ngồi đó uống trà xem tạp chí, trong lòng không khỏi đau xót.
Cò ta và òng cũng từng có thời niên thiếu ngọt ngào nhưng khi đó ông cũng không săn sóc như bây giờ.
Lam Tử Mi đi tới, nhẹ gọi một tiếng: “Lục Khiêm.”
Lục Khiêm thấy cô ta thì rất bẩt ngờ.
Óng quay sang nhìn Minh Châu theo bản năng.
Minh Châu là một người lòng dạ hẹp hòi rất dé ghen, nhưng ở ngoài cỏ lại không thế thế hiện, vì vậy cô trá lại cái dây lưng vừa mới chọn xong.
Không mua! Cho ỏng đeo cái cũ!
Lục Khiêm nhìn dáng vé trẻ con của cò, vừa bực mình vừa buồn cười nhưng trước mát còn có một người cần phải tống cố đi.
Lục Khiêm là người có thân phận địa vị, không thê’ không màng mặt mũi.
Ồng cười nhẹ: “Trùng hợp ghê!”
Khách sáo xa lạ như vậy cũng không phải là điều mà Lam Tử Mi muốn nhưng cò ta vần bình tĩnh.
Lúc này người hướng dân đã gói cà vạt xong, cô ta đi thanh toán tiền.
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chằm chằm cúa Minh Cháu, cò ta đi đến trước mặt Lục Khiêm dùng ngữ điều tràn đầy tình cảm nói: “Năm sau tỏi sẽ phái tới thành phố T! Chiếc cà vạt này xem như là quà năm mới đi!”
Lục Khiêm cũng không có ý định đưa tay ra nhận.
Lam Tứ Mi mím cười chua xót: “Ngay cả một món quà mà anh cũng không muốn nhặn sao?”
Lục Khiêm khỏng thế không tỏ thái độ.
õng trầm giọng nói: “Kỹ sư Lam, cô cám thấy có phù hợp không? Tòi đã có vợ.”
Lam Tử Mi xoay người, nhìn con nhóc trẻ màng kia.
Cò ta quay đ’âu lại nói với Lục Khiêm: “Ngài rất yêu cỏ ta sao?”
Lục Khiêm nhẹ giọng ừ một tiếng.
Lam Tử Mi rũ mât, sau đó cò ta nâng cánh tay phái lên, nhìn bàn tay đang mang bao tay ấy.
Nở nụ cười tự diều.
Cô ta đi ra ngoài, cái cà vạt kia bị ném vào thùng rác.
Lục Khiêm định châm thuốc lá.
Ông cũng không đê ý tới người phụ nữ này, thế nhưng bất kỳ ai gặp phải chuyện này cũng không thê’ có tâm trạng tốt thật. Cố tình bực mình lại không thê’ xá, bời vì đây là viên đạn ỏng đã bân ra trong quá khứ!
Lại nhìn cô bé kia, đòi mat hồng hồng, quá thật đang tức giận.
Lục Khiêm đi qua đó, than nhẹ một tiếng: “Tức giặn hả?”
Minh Châu ừ một tiếng như săp khóc tới nơi.
Cò dùng sức kéo cái dây lưng kia xuống, đi tới bàn tính tiền, còn bực bội không thèm dùng thẻ của óng.
Lục Khiêm chọc cô vui vé: “Anh đây không phải nhờ họa được phúc sao, còn biết tiết kiệm tiền, có thêm một chuyên viên chăm sóc gia đình rồi!”
“Ai muốn chăm sóc cho chú chứ!” Cô giận dồi nói.
Lục Khiêm biết cò uất ức, cũng phải, ngày hẹn hò vui vé bị người không liên quan chen chân vào.
Ông nhẹ giọng nói: “Tức thì cứ tức, không được khóc, nhiều người đang nhìn đấy!”
Minh Châu trá tiên xong, lập tức đi ra ngoài trước.
Lục Khiêm thu dọn phần còn lại, cầm đồ rồi đi theo ra ngoài.
Cò đã đứng ớ trước cửa thang máy, Lục Khiêm chọc cỏ vài câu mà cỏ ván không chịu nói chuyện, vào trong xe rồi van tiếp tục không nói gì, ông biết cỏ rất để ý đành nói: “Anh đã điều cò ta tới thành phố T”
Minh Châu im lặng một lát, hỏi lại: “Mẩy năm nay vì sao cò ta van có thể ờ lại
bên cạnh chú?”
Lời này hỏi kẹt Lục Khiêm.
Đúng vậy, vì sao Lam Tử Mi vẩn có thế ở lại nơi này làm việc vậy?
Một phần là vì khi đó òng cảm thấy ông và Minh Châu khó có thể dài lâu, một phân khác chính là nế tình cũ, không đành lòng khiến Lam Tứ Mi cùng đường.
Ông không yêu cô ta, chí cho cò ta một con đường sống thôi!
Cho đến bây giờ nó lại lại thành lý do khiến ông và Minh Châu mâu thuẫn.
Lục Khiêm không mạnh miệng.
Ông sờ nhẹ mái tóc của cò, xin lỗi cò: “Là anh không tốt.”
Minh Châu có chút nghẹn ngào.
Cò biết ngay lúc đó ông lựa chọn như vậy là không sai, lúc ấy bọn họ chia tay, vốn dĩ đã cho rằng đời này sẽ không còn liên quan tới nhau nữa, ông cũng không cần tiếp tục để ý tới cám nhặn của cỏ cho nên giữ một người làm việc bên cạnh cũng không có gì là không ốn.
Thế nhưng bọn họ đã làm lành.
Sự tồn tại của Lam Tử Mi lại trở nên đột ngột.
Cò không thế không tức giận.
Thê nhưng cỏ lại là kẻ không có khí phách, quay mặt sang một bên, con mât đò hồng. Cò nói: “Đèm nay em không muốn đế ý tới chú đâu!”
Lục Khiêm đương nhiên sẽ không đế mặc cò tức giận đến ngày.
Nếu như vậy quá thật ông cũng quá thất trách.
Ông chậm rãi thât đai an toàn, dịu dàng hỏi cò: “Sáng mai sẽ chịu để ý tới anh à?”
Cò hừ nhẹ một tiếng.
Lục Khiêm lại sờ đầu cò, không nói gì thèm, lái xe về nhà họ Lục.
Nhà họ Lục đã giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng ngập tràn mọi nơi.
Là thành quả của bà cụ.
Lúc này bà cụ vắn chưa ngú, dắt cháu nội đi dán câu đối xuân.
Minh Châu xuống xe, cô vốn định đi thâng v’ê phòng riêng nhưng dù có có tùy hứng tới mức nào cũng không thế lướt qua bà cụ đế rời đi, vì thế đi tới, yên lặng giúp đỡ bà cụ dán câu đối xuân.
Bà cụ tinh mắt.
Bà thấy cô gái nhỏ đỏ cá mat, còn có dáng vẻ con trai xách túi một cách xấu hố là biết hai người vừa cãi nhau.
Bà cụ giả vờ không biết.
Bà đeo kính viền thị lèn, cười tủm tỉm rồi nói: “Đế bà xem quần áo đón Tết cúa Thước Thước nhà chúng ta nào’ Minh Châu, xách vào phòng, chúng ta cùng xem.”
Lục Khiêm nghe là biết bà cụ muốn đế Minh Châu qua đêm ở bên kia.
Ông chỉ lặng lẽ cười cười: “Ngày mai rồi thử! Minh Châu không thoái mái trong người, con đưa cò ấy về phòng trước.”
Bà cụ Lục rất bất ngờ: Đây là đang tới tháng hả?
Lục Khiêm mơ hồ đáp dạ.
Minh Châu xấu hố đỏ cá mặt, căn bản cò không hề đến tháng được khỏng, mây lời mê sảng này mà ông cũng dám nói.
Lục Khiêm ném hai cái túi cho con trai.
“Của con và bà nội!”
Nói xong thì ôm Minh Châu quay về phòng ông, muốn giao lưu một hồi với cô, dù thế nào đi chăng nữa, vụ mâu thuẫn do
Lam Tử Mi gây ra không thế biến thành mối thù qua đêm…
Bèn này, bà cụ rất thương con dâu nhỏ.
Đang tới tháng, trong mùa đỏng mà còn phái chạy ra ngoài, phái đi pha chút trà gừng uống xong cơ thế mới thoải mái!
Bà cụ đi vào phòng bếp pha trà.
Bên kia, Lục Khiêm kéo Minh Châu về phòng ngủ.
Cửa đỏng lại rồi mà cỏ ván không chịu đi vào, dựa vào ván cửa uất ức đến mức hai mat đỏ bừng: “Em qua chỏ bà ngủ.”
Lục Khiêm sờ mặt cò: “Không thích ở đây sao? Tối hỏm qua em đã rất hưng phấn, khònq qiốnq trước đâv.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK