Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

* “Tiểu biệt thắng tán hôn”: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau sẽ mang lại cảm xúc mạnh hơn cả đêm tân hôn.
Lời nói của anh khiến tim ôn Noãn đập loạn xạ.
Cô có cảm giác anh đã khôi phục trí nhớ nhưng anh nhất quyết không nói, muốn tạo cho cô một bất ngờ.
Nam nữ trưởng thành khá thích kiếu mập mờ này.
Dù Ôn Noãn đã kết hôn với anh mấy năm, cho dù hiện giờ đang mang thai nhưng cô vẫn thích sự lãng mạn và mập mờ, ai có thể cưỡng lại được cảm giác này!
Đêm khuya thích hợp nằm nói chuyện.
Cô không khỏi nói tới chuyện lớn cả đời của Minh Châu.
Ôn Noãn tựa vào vai Hoắc Minh, thì thầm: “Tết Nguyên Đán em lại lớn thêm một tuổi! Hoắc Minh, anh có biết không, em luỏn mong cậu em có thế hạnh phúc, nhưng như vậy thì quá bất công với Minh Cháu.”
Trong bóng tối, Hoắc Minh khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô.
Anh không nói gì cả.
Với tư cách là một người anh trai, anh cảm thấy bố mình nói đúng: Nếu Lục Khiêm không thể mang lại hạnh phúc cho Minh Châu thì những người khác cũng vậy!
Một tuần sau, bà cố gọi điện cho cô.
Giọng nói của bà ta rất thấp nhưng nghe được ra có vẻ không bình tĩnh: “ôn Noãn, ca phẫu thuật của Hi Quang đã thành công! cảm ơn cháu, cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc.”
Ôn Noãn đang ở nhà pha trà hoa quả.
Mấy đứa trẻ dề thương vây quanh người cô.
Vào một ngày tuyết rơi, trường mẫu giáo vừa mới nghỉ lễ, Minh Châu cũng đưa Thước Thước tới.
Lúc này Tiểu Thước Thước đang ôm chân Ôn Noãn, cẩn thận sờ bụng cô.
Cậu bé cũng muốn có em gái.
Ôn Noãn cúi đầu nhìn cậu bé, sau đó dịu dàng chạm vào đầu bé con, nhỏ giọng nói với bà Cố: “Hi Quang đã cứu cháu, đây là việc cháu nên làm. Sau này sẽ còn nhiều cuộc phẫu thuật nữa, phiền bác chăm sóc.”
Bà Cố hơi nghẹn ngào.
Tinh cảm của bà ta dành cho ôn Noãn rất phức tạp.
Cuối cùng bà ta thấp giọng nói: “Cảm ơn cháu đã để cô Hồ nhắc nhở bác về chuyện của Đinh Tranh!”
Ôn Noãn mỉm cười.
Sau khi cúp điện thoại, cô tập trung pha trà hoa quả cho bọn trẻ.
Tiểu Thước Thước mềm mại hỏi: “Cục cưng ra đời liệu có xinh đẹp như Hoắc Tây không ạ?”
Khuôn mặt ôn Noãn dịu dàng.
Cô ngồi trên ghế sô pha, xoa tóc Tiếu Thước Thước, nói: “Cũng có thể giống mẹ cháu!”
Khuôn mặt Hoắc Tây và Doãn Tư đều giống cô.
Cô nghĩ đứa con thứ ba dù sao cũng phải thừa hưởng gen của nhà họ Hoắc mới đúng.
Tiếu Thước Thước: Mẹ cậu bé cũng rất đẹp.
Ôn Noãn hôn cậu bé, cảm thấy thỏa mãn, xem ra đứa trẻ này dù lớn lên thế nào cũng có gen tốt, nhưng cô không muốn nói chuyện này với Hoắc Minh, tránh để anh lại kiêu ngạo.
Mấy đứa trẻ ra ngoài làm người tuyết.
Ôn Noãn đang mang thai, khó chăm sóc nên nhờ người giúp việc chơi cùng chúng, cười đùa
vui vẻ uống trà gừng.
Giáng Sinh, bầu trời trong xanh.
Hoắc Minh đang đi công tác, nói tối hôm đó sẽ về.
Ôn Noãn mang thai bốn tháng, vốn không muốn ra ngoài, nhưng thấy gần đây tâm tình Minh Châu không tốt, liền đồng ý lời mời của Bạch Vi, cùng đi dự tiệc tối.
Tiệc tối do bà chủ nhà họ Tư mạnh vì gạo, bạo vì tiền* kia tố chức, là một vũ hội mặt nạ.
*Mạnh vì gạo, bạo vì tiền: ý chỉ phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả.
Có rất nhiều nhân vật nổi tiếng.
Ôn Noãn và mấy người quen biết ngồi ở sô pha trong góc, tận hưởng không khí mùa đông.
Bộ phim cô đầu tư đã thu về hai tỷ phòng vé.
Cuối cùng cô Hồ cũng trở mình vươn lên.
Mấy nhân vật phụ cũng có tên tuối, vì thế rất nhiều tiếu thịt tươi trẻ tuối đến đây trò chuyện, mong ôn Noãn cho bọn họ một cơ hội, ôn Noãn đến đây vui chơi nên có hơi miễn cưỡng.
Hơn nữa, trong hoàn cảnh này, cô lại nghĩ đến người khác.
Dường như cũng là tiệc rượu như vậy, cố
Trường Khanh ngồi ở bên cạnh cô, nói gì đó với cô.
Ôn Noãn nghĩ, nếu cổ Trường Khanh còn ở đây, cô sẽ không bao giờ nghĩ đến hắn.
Nhưng hắn đã ra đi rồi.
Thỉnh thoảng nghĩ tới, sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối…
Minh Châu nhìn vẻ mặt của cô, đoán được cô đang nhớ tới cố Trường Khanh, không khỏi có chút buồn bã.
Lúc này, bà chủ nhà họ Tư đi tới.
Cô ấy là một người phụ nữ rất cao quý, nghe nói rất có năng lực, hiến nhiên là muốn kết bạn với Ôn Noãn.
Lúc này cô ấy đi tới thì thầm vào tai ôn Noãn: “Tôi không mời Đỉnh Tranh, nhưng cô ta đang ở bên ngoài, muốn gặp cô. ôn Noãn, cô có muốn gặp cô ta không?”
Đinh Tranh…
Khóe miệng ôn Noãn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Cô khâm phục Đinh Tranh từ tận đáy lòng, cô ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy nhưng vẫn có thể tự tin xuất hiện.
Năng lượng ghê gớm thật!
Nếu là người khác, có thế phải làm Đinh Tranh xấu hổ.
Nhưng ôn Noãn không thích như vậy.
Cô không cho Đinh Tranh cơ hội gặp mặt, thì thầm với bà Tư: “Cũng không phải là bạn bè quan trọng, nếu đã không có thiệp mời thì không cần ngoại lệ!”
Bà Tư có đầu óc sáng suốt.
Sau đó, cô ấy bảo thân tín đuối người đi.
Người thân tín này đã quen nhìn sắc mặt của người khác, khi đi tới bên ngoài phòng tiệc liền nói thẳng với Đinh Tranh: “Bà chủ chúng tôi nói, không có thiệp mời thì không thể phá lệ! Cô Đinh muốn gặp bà Hoắc thì tự hẹn gặp vào thời gian khác đi!”
Đinh Tranh mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ lấp lánh, cầm một chiếc túi xách tua rua.
Cô ta vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn nói mấy câu thôi.”
Người này đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, cuối cùng mỉm cười: “Mấy câu cũng không được! Tổng Giám đốc Đinh, cô chắc chắn đã làm mất lòng bà Hoắc rồi! Tôi thấy cô ấy khá hiền hòa, không dễ gây sứt mẻ tình cảm với người khác.”
Sắc mặt Đinh Tranh khó coi.
Sau khi người này rời đi, cô ta dựa vào tường
cấn thận suy nghĩ: Chẳng lẽ ôn Noãn đã biết được điều gì đó?
Không, không thế!
Cô ta làm không chê vào đâu được, không một ai có thể biết.
Hơn nữa cốc nước cố Trường Khanh uổng cũng là để giúp vui, chính hắn luấn quấn trong lòng nhất định phải đi, không thế trách cô ta!
Đinh Tranh không muốn cúi đầu trước ôn Noãn.
Nhưng sự thật là ôn Noãn không xuất hiện đã trị cô ta đến ủ rũ chán nản.
Mấy dự án trong tay cô ta đều thất bại.
Thậm chí càng quá đáng hơn nữa!
Đêm đông, gió lạnh thổi mạnh, Đinh Tranh vẫn đứng chờ ở ngoài khách sạn…
Cô ta đang đợi một người.
Khoảng mười giờ tối, một chiếc Maybach màu đen từ từ đậu trước cửa khách sạn, một người bước xuống xe.
Là Hoắc Minh vừa đi công tác về.
Anh hứa sẽ đón Giáng Sinh với ôn Noãn nên vội vã từ sân bay đến đón cô ngay khi xuống máy bay.
Chuyến bay kéo dài 10 tiếng không hề khiến
người đàn ỏng mệt mỏi chút nào.
Ngược lại, nhìn anh tuấn tú và tràn trề sức sống.
Đinh Tranh từng có rất nhiều đàn ông, cô ta rất hiểu đàn ông.
Nhìn Hoắc Minh là có thế thấy được, anh được phụ nữ chăm sóc rất tốt, không chỉ về tinh thân mà còn về thế chất.
Ôn Noãn đã cho anh rất nhiều…
Đinh Tranh vô cùng ghen tị.
Nhưng trừ ghen tị, cô ta còn có việc quan trọng hơn, chính là cầu xin sự thương xót.
Cô ta nghĩ, dù sao đàn ông không thể cưỡng lại được phụ nữ xinh đẹp.
Cho dù Hoắc Minh có yêu ôn Noãn lần nữa, chỉ cần cô ta lộ ra tư thế cầu xin, anh cũng sẽ mủi lòng và thả cho cô ta một con đường, thậm chí còn có thể châm ngòi mối quan hệ của bọn họ.
Đinh Tranh chào hỏi: “Anh Hoắc.”
Hoắc Minh đã phát hiện ra cô ta từ sớm, lúc này cô ta gọi anh, anh dừng lại.
Lấy một điếu thuốc ra, cúi đầu xuống và châm lửa.
“Tổng Giám đốc Đinh tìm tôi có chuyện gì?”
Anh khách sáo và xa cách, nhưng Đinh Tranh cũng không để ý, trên mặt lộ ra biếu tình nhu nhược động lòng người, nhẹ nhàng nói: “Gọi tôi là Đinh Tranh đi! Dù sao tôi và ôn Noãn cũng là bạn học cũ.”
Trong màn đêm, Hoắc Minh cười như không cười.
Đinh Tranh tiếp tục nói: “Hoắc Minh, hình như Ôn Noãn hiếu lầm tôi!”
Hoắc Minh cau mày.
Anh nói thẳng: “Chỉ có ôn Noãn mới có thế gọi tôi là Hoắc Minh! Tổng Giám đốc Đinh, xin tự trọng!”
Đinh Tranh có hơi bẽ mặt.
Nhưng cô ta vẫn luôn mặt dày, gượng cười nói: ‘Tinh cảm hai người tốt quá! Tổng Giám đốc Hoắc, tôi muốn xin anh một chuyện… ôn Noãn có thế có chút hiếu lầm về tôi, ngay cả khi tôi ra ngoài bình thường cũng có người theo dõi! Tôi thấy rất bất tiện!”
Ánh mắt Hoắc Minh thẳng băng.
Ánh mắt của người đàn ông thành thục khiến đôi chân của Đinh Tranh mềm nhũn.
Lúc này, Hoắc Minh cười nhẹ nói: “ôn Noãn tệ đến vậy sao?”
Đinh Tranh không hiểu ý anh.
Hoắc Minh nghiêm túc nói: “Tổng Giám đốc Đinh, chuyện này không phải chuyện của tôi! Nếu tôi giải quyết thì ôn Noãn sẽ không vui, sẽ phá hủy tình cảm vợ chồng chúng tôi.”
Đinh Tranh sững sờ.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Tổng Giám đốc Đinh phải tự hỏi bản thân đã làm gì, lúc nửa đêm nằm mơ, chẳng lẽ chưa từng mơ thấy cố Trường Khanh sao?”
Nằm mơ lúc nửa đêm…
Sắc mặt Đinh Tranh tái nhợt.
Hoắc Minh nhìn biếu cảm của cô ta, cười lạnh.
Anh vứt điếu thuốc đang cầm giữa các ngón tay, giẫm tắt rồi nói với giọng bình tĩnh: “Tổng Giám đốc Đinh, òn Noãn đã đi qua cửa âm phủ một lần, chân tướng sự việc vẫn chưa được làm sáng tỏ! Bây giờ tôi có câu muốn nói với Tổng Giám đốc Đinh, nếu ôn Noãn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ xử lý không phân biệt! Cô tự lo thân mình cho tốt.”
Anh nói mơ hồ, Đinh Tranh không hiểu anh có ý gì.
Chỉ có một điều, cô ta không dám chạm vào òn Noãn nữa.
Hoắc Minh rời đi…
Đinh Tranh vẫn đứng đó, chỉ mặc váy dạ hội, run rấy vì lạnh.
ước chừng mười phút sau, ôn Noãn theo Hoắc Minh ra khỏi cửa khách sạn.
Trông bọn họ thật tình cảm.
Chiếc áo khoác lông cừu Hoắc Minh vừa mặc đang khoác lên vai ôn Noãn, cài cúc kín mít…
Anh thậm chí còn ôm eo vợ.
Đinh Tranh nghĩ, chắc là tiếu biệt thắng tân hôn rồi!
Lúc Ôn Noãn chuấn bị lên xe, Đinh Tranh gọi tên cô từ xa: “ôn Noãn!”
Ôn Noãn quay người lại.
Lúc này Đinh Tranh thực sự rất sợ hãi.
Trước đây cô ta bốc đồng muốn giết ôn Noãn, nhưng ôn Noãn đại nạn không chết, cô ta đã tốn rất nhiều công sức để dọn dẹp.
Hiện giờ nhà Hoắc lại đối xử với cô ta như vậy.
Cô ta muốn nịnh nọt òn Noãn.
Ôn Noãn không lập tức lên xe, cô nhìn Đinh Tranh đi tới, muốn biết cô ta định nói gì.
Gió đêm lạnh buốt.
ôn Noãn dựa vào vai Hoắc Minh, lạnh lùng nhìn người phụ nữ tẻ nhạt kia.
Khi Đinh Tranh đến trước mặt cô, cô ta hạ thấp tư thế:
“Ôn Noãn, chúng ta hòa giải đi!”
Cô ta nói nhẹ nhàng bâng quơ, ôn Noãn ghê tởm, hay cho một lời hòa giải.
Nhưng ôn Noãn cũng không lộ sắc mặt.
Cô bình tĩnh cười: “Đinh Tranh, chúng ta chưa từng có mâu thuẫn, sao có thể nói chuyện hòa giải?”
Sắc mặt Đinh Tranh trở nên rất khó coi: “Cô không tha thứ cho tôi sao?”
Ôn Noãn nhìn cô ta chăm chú.
Trên khuôn mặt này, trong đôi mắt này, cô như nhìn thấy được tội ác cô ta đã làm!
Cố Trường Khanh, cố Hi Quang, Bạch Vi… và Ôn Noãn cô, đều vì người này mà sa vào đau khổ, người này có thể làm bất cứ điều gì đế đạt được mục đích của mình.
Bây giờ cô ta lại muốn xóa bỏ mọi thứ bằng một lời hòa giải.
Nếu không thể bắt được bằng chứng của cô ta…
Ôn Noãn đột nhiên cười nhẹ: “Để tôi suy nghĩ
một chút! Thật ra, Đinh Tranh, cô nói đúng, thêm một kẻ thù không bằng thêm một người bạn.”
Đinh Tranh khá bất ngờ.
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy eo Hoắc Minh, cười như không cười nói: “Tuy nhiên, cô không được cướp chồng của tôi!”
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng như sương.
“Nếu không tôi sẽ tức giận!”
Đinh Tranh ngưỡng mộ người đàn ông như Hoắc Minh, nhưng trong lòng cũng biết anh không hề thích cô ta.
Cô ta cũng không có suy nghĩ này.
Bây giờ ồn Noãn – người phụ nữ tốt bụng đến ngu xuấn này sẵn sàng hòa giải với cô ta, cô ta không sợ sẽ không có cơ hội lợi dụng cô, đến khi cô ta sử dụng các mối quan hệ của ôn Noãn đế đạt đến đỉnh cao, những mâu thuần nhỏ trong quá khứ không là gì cả.
Lên xe.
Trong xe ấm áp, ôn Noãn chầm chậm cởi áo khoác ra.
Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ bụng cô, dịu dàng nói: “Sao lại ép mình đối phó với cô ta?”
ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Một lúc sau, cô mới nhỏ giọng nói: “Đêm đó em nghe thấy anh gọi điện, rất khó lấy được bằng chứng!”
Hoắc Minh lại sờ bụng cô.
“Vụ án cuối cùng sẽ được giải quyết!”
Ôn Noãn nhìn ánh đèn rực rỡ trước xe, suy tư nghĩ: “Em chỉ sợ ngộ nhỡ!”
Nếu pháp luật không thể trừng phạt Đinh Tranh, cô sẽ dùng biện pháp khác!
Cô và Hoắc Minh có cùng suy nghĩ, anh có thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Anh vừa lái xe vừa thảo luận với cô.
Khi xe dừng lại, ôn Noãn kinh ngạc nhìn ra ngoài: “Sao lại đến đây?”
Vậy mà là căn hộ bọn họ từng ở trước đây.
Cô vừa mừng rỡ vừa bất ngờ.
Hoắc Minh cởi dây an toàn, nghiêng người hòn cô.
Giọng anh nóng hổi, như ngậm một ngụm cát nóng: “Không phải chúng ta đã đồng ý đón Giáng sinh ở đây sao? Anh đã sắp xếp cho bọn trẻ ở nhà rồi, bố mẹ đã đón chúng sớm, chúng ta có thể ở đây suốt một đêm.”
Ôn Noãn và anh đã là vợ chồng từ rất lâu rồi.
Cô biết chính xác anh đang nghĩ gì.
Cô là một người phụ nữ trưởng thành, thực ra cô cũng muốn nhưng lại lo lắng cho đứa trẻ.
Hơn nữa, anh còn có một số chuyện vẫn chưa giải thích với cò.
Nghĩ đến đây, trên mặt cô lộ ra vẻ yếu ớt và động tình.
Hoắc Minh ôm lấy mặt cô, thăm dò tiến vào trong môi cô, hôn cô thật sâu và nhẹ nhàng.
Từ trước đến nay anh luôn thích nói những chuyện giữa vợ chồng, lời nói của anh có thế khiến người ta mặt đỏ tim đập: “Em muốn anh giao cái gì? Tối nay anh sẽ đưa hết cho em, được không?”
Sắc mặt Ôn Noãn nóng bừng.
Cô vẫn đang mặc váy dạ hội, anh lại trở nên không có quy củ như vậy.
Giọng nói của cô ngọt ngào động lòng người: “Nào có người đàn ông như anh, đã ba mươi lăm tuổi rồi mà còn không kiềm chế chút.”
Hoắc Minh khẽ mỉm cười.
Anh ghé sát vào tai cô, dịu dàng quyến rũ: “Ôn Noãn, chúng ta như thế này có tính là về thăm lại chốn cũ không?”
Một câu hai nghĩa.
Sao Ôn Noãn có thể không nghe hiểu?
Cô hoi ngấng đầu lên, ánh mắt ấn chứa tình cảm nhìn anh, lấm bẩm: “Hoắc Minh!”
Hoắc Minh có chút không kiên nhẫn.
Nhưng ôn Noãn đang mang thai, anh cũng không thế làm trên xe được.
Khi hai người về đến căn hộ, đã có chút không nhịn được.
Hiên nhà.
Ánh đèn mờ ảo, bọn họ ôm rồi lại hôn như muốn nhập đối phương vào cơ thề mình. Hoắc Minh cảm nhận được tâm tình của ôn Noãn, anh nhìn chằm chằm vào cô, thở dốc: “ôn Noãn, đã lâu rồi em không như thế này!”
Ôn Noãn cởi cúc áo sơ mi của anh.
Hai chiếc cúc áo sơ mi màu xanh biển được cởi ra, lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Khuôn mặt anh đẹp, dáng người càng đẹp hơn.
Ôn Noãn không khỏi động tình, cô ngẩng đầu lên hôn cằm anh, mơ hồ nói: “Tất cả điều tốt của anh chỉ một mình em biết thôi, đúng không?”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Lúc này, anh như nhìn thấy ôn Noãn ngày xưa, cô giáo ôn vừa mới sống cùng anh.
Khi đó, cô luôn mong mỏi được anh ôm cô.
Cô tràn ngập yêu thích với cơ thể anh.
Điều này rất thỏa mãn lòng kiêu hãnh đàn ông của anh, anh ôm lấy mặt cô, trầm giọng nói: “Đúng vậy! ôn Noãn, từ đầu đến cuối anh chỉ có em!”
Ôn Noãn hôn anh càng say đắm hơn.
Hoắc Minh bế cô lên, ôm cô đến chỗ đàn piano.
Tiếng đàn dương cầm run rẩy.
Cặp vợ chồng đã xa nhau được vài ngày, tình hình này diễn ra một cách tự nhiên, cuối cùng Hoắc Minh cũng thỏa mãn được tâm nguyện của mình, ôm ôn Noãn một lần nữa trong căn hộ này.
Tình đến sâu đậm.
Bọn họ đều có chút yên tĩnh, bởi vì họ hiểu rõ trong lòng mà không nói ra
Anh chính là Hoắc Minh lúc trước.
Anh đã trở lại
Rốt cuộc Ôn Noãn vẫn bị đánh bại, cô vuốt ve khuôn mặt chồng, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, là anh sao? Anh thật sự đã trở lại sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK