Không khí lập tức trở nên căng thẳng .
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào Thấm Thanh Liên, hỏi một câu không thế ngờ tới: “Không phải con của Lâm Tòng đúng không?”
Gương mặt của Thẩm Thanh Liên lộ rõ nét kỳ lạ.
Họ nhìn chằm chằm nhau, chuyện này thật là hoang đường.
Trương Sùng Quang nghĩ, giữa cậu và Thẩm Thanh Liên chỉ từng có một khoảng thời gian yêu nhau bình yên lúc trẻ, chẳng có gì đi xa hơn thế.
Không thể tính vào!
Nếu không phải Thẩm Thanh Liên hồ đồ, thì cô ta và Lâm Tòng đã là một cặp vợ chồng hạnh phúc, và sẽ chẳng liên quan gì tới Trương Sùng Quang nữa.
Ánh mắt của Trương Sùng Quang đăm chiêu, thậm chí còn mang theo một chút sự khinh bỉ khó thây.
Nhưng Thấm Thanh Liên đã nhận ra điều đó.
Cô ta nhẹ nhàng cười một cách chua chát và bất lực: “Trương Sùng Quang, thực ra anh đã đoán được đứa bé này là của ai rồi phải không?”
Trương Sùng Quang cười lạnh nhạt: “Liên
quan gì đến tôi?”
Nói xong, cậu bước đến cửa, chuẩn bị rời đi.
Khi cậu gặp Thấm Thanh Liên, họ đều là những đứa trẻ, cô ta cũng giống như tên của mình, như một bông sen trong sạch, tinh khiết. Nhưng đến bây giờ, cô ta lại trở thành một con rắn hoa lạnh lẽo và kinh tởm.
Trương Sùng Quang không có ý định dính vào.
Khi tay cậu nắm chốt cửa, Thấm Thanh Liên bất ngờ cất lên giọng nói đứt quãng: “Đứa bé là con của bố anh!”
Sau nói xong, trái tim của cô ta như muốn vỡ ra.
Giọng nói của cô ta cũng không còn bình tĩnh: “Trương Sùng Quang, anh phải chịu trách nhiệm!”
Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn xuống tay mình đang cầm tay nắm cửa, gân xanh nổi lên, như cơn giận đang bùng lên trong lòng cậu!
Sau một khoảng im lặng, cậu gằn giọng: “Thấm Thanh Liên! Trước khi đưa ra quyết định này, cô có biết bố của tôi là ai không? Tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với ông ấy rồi! Bây giờ bố của tôi là Hoắc Minh!”
“Không thế nào!” Giọng của Thẩm Thanh Liên trở nên hoảng loạn.
Cô ta không muốn tin, làm thế nào cô ta lại không biết rõ về cậu được chứ?
Nhưng Trương Sùng Quang không muốn dính líu nhiều vào cô ta, cậu lạnh lùng nhìn cô ta, mở cửa và chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên cơ thể cậu bị ai đó ôm chặt.
“Trương Sùng Quang, anh đừng đi!”
“Anh hãy nghĩ về đứa bé trong bụng em có quan hệ quyết thống với anh, anh có thể cảm nhận được không? Có thể là một cậu bé khỏe mạnh hoặc là một cô bé dễ thương, Trương Sùng Quang… Chúng ta cùng nuôi nó lớn nhé?”
Thậm chí, cô ta còn nắm tay cậu đế đặt lên bụng mình.
Nhưng Trương Sùng Quang giống như bị điện giật, nhanh chóng rút tay lại.
Cậu nghiến răng nói: “Thẩm Thanh Liên, cô còn biết xấu hố không? Cô còn dám cư xử như vậy sao?”
Thẩm Thanh Liên nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập đau thương.
Cô ta có chút hoảng loạn: “Trương Sùng Quang, tất cả đều là vì anh! Em làm vậy thì có gì là sai? Yêu một người thì có gì sai? Rõ ràng là em đã
chịu tốn thương, rõ ràng trước đây là em luôn ở bên anh, tại sao anh không có một chút tình cảm nào với em? Hoắc Tây có gì hơn em?”
Trương Sùng Quang nói bằng giọng chế nhạo: “Cô lấy tư cách gì mà muốn so với cô ấy?”
Người yêu của cậu thuộc kiểu đầu lạnh tim nóng.
Cô sẵn sàng cống hiến hết mình cho Lục Thước, chỉ đế Lục Thước có thể giành được chiến thắng. Đối với em mình, cô luôn là một người chị hoàn hảo. Thậm chí là với cậu dù cho cậu là một người có chút vô tâm, cô vẫn dành tình yêu chân thành cho cậu. Cô ấy không dây dưa ràng buộc bất cứ ai.
Thấm Thanh Liên, sao cô ta lại dám so sánh mình với Hoắc Tây?
Dù sao thì đó cũng là một sự sỉ nhục!
Trên mặt của Trương Sùng Quang càng lộ thêm sự lạnh lùng: “Chuyện ngày hôm nay cũng là do cô tự chuốc lây. Nếu không muốn sau này phải hổi hận thì cô mau phá thai đi”.
Khuôn mặt Thấm Thanh Liên trắng bệch, cô ta không thể tin nối vào điều mình vừa nghe.
Trương Sùng Quang lại bảo cô ta phá thai?
Trương Sùng Quang nhìn khuôn mặt nhỏ bé đó, bỗng nhiên mỉm cười nhẹ nhàng, cậu dứt
khoát nói rõ với cô ta: “Thấm Thanh Liên, những năm qua cô vẫn không chịu buông tha, cô có hiếu tôi là người như thế nào không? Cô có thế nghĩ rằng tôi là một người nặng tình, dễ dàng bị lay động, nhưng cò không biết một người đã trải qua từng ấy sự việc, sẽ trở nên vô cảm như thế nào sao. Trừ khi là những điều mà tôi đế tâm, bằng không chẳng có ý nghĩa gì cả. Cho nên đừng nghĩ tới tới việc đe dọa tôi, cô không phải là tôi, nếu cô chết thì chỉ có một người đau khố, đó chính là Lâm Tòng!”
Trương Sùng Quang nói xong thì quay đầu rời đi.
Thấm Thanh Liên bật khóc, cô ta nhìn theo bóng lưng của cậu rồi cắn chặt môi mình.
Cô ta đã từng nghĩ rằng, mình có thể giữ chặt trái tim cậu bằng một đứa bé.
Thì ra, đó chỉ là do cô ta ảo tưởng.
Thẩm Thanh Liên vất vả nằm lên giường bệnh, cô úp mặt xuống gối khóc nức nở. Có cuộc gọi đến của Lâm Tòng, cô nhấc máy với giọng nghẹn ngào: “Lâm Tòng, em có thai rồi. Bây giờ, em phải làm sao đây? Đứa bé mang họ Trương…”
Lâm Tòng:..
Khi Trương Sùng Quang trở về khách sạn, Hoắc Tây vẫn còn ở đó.
Cô ấy đang ở trong phòng khách sạn của cậu, cô không mặc áo khoác, chân trân dựa vào cửa sổ, ôm cằm không biết đang nghĩ gì!
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, mặt rúc vào cổ của cô.
“Tại sao lại đến đột ngột như vậy?”
Hoắc Tây hơi nghiêng mặt, giọng nói hơi khàn: “Muốn tới đây cho anh một bất ngờ, không ngờ người bất ngờ lại là mình! Sao rồi, đứa con của Thấm Thanh Liên có giữ được không?”
Trương Sùng Quang im lặng một lúc, thì thầm hỏi: “Em không hỏi bố của đứa bé là ai sao?”
Hoắc Tây quay lại, cô tựa vào tường, giọng nói có chút mềm mại:11 Chắc chắn không phải là anh!”
“Tất nhiên không phải anh”
“Hoắc Tây, trước đây anh và cô ấy chưa từng quan hệ với nhau, bây giờ cũng không, sau này càng không!”
Hoắc Tây đưa tay vuốt nhẹ hàng lông mày của cậu.
Cậu thật đẹp.
Trương Sùng Quang là con nuôi của bổ cô, mặc dù không phải là bố con ruột nhưng có lẽ dưới ảnh hưởng của gia đình, cậu và bố của cô có phần nào rất giống nhau.
Hoắc Tây khẽ đưa tay chạm vào mũi của
cậu.
Giọng nói của cô có chút căng thẳng: “Vậy thì tại sao anh lại căng thẳng như vậy? Để em đoán nhé. Đứa trẻ này là của bố anh, phải không? Sau đêm đó, Thẩm Thanh Liên rõ ràng biết có khả năng mang thai, nhưng cô ta không uống thuốc, lại cố ý mang thai, đúng không?”
Trương Sùng Quang không đáp trả, nhưng ánh mắt nhìn cô sáng hừng hực.
Giống như muốn ăn thịt cô vậy!
Cô đưa tay đẩy cậu, đi về phía ghế sô pha: “Anh ăn tối chưa? Em thấy hơi đói, chúng ta ăn gì đó đi!”
Cô bị cậu giữ chặt lấy, nằm gọn trong vòng tay cậu.
Giọng cậu khàn khàn: “Anh muốn hôn em”
Cậu đấy cô vào tường, cô mặc một chiếc áo dài đến đầu gối, tay cậu mân mê nơi gấu áo.
Hoắc Tây có chút bị mê hoặc, nhưng vần còn tỉnh táo.
Cô đẩy cậu ra: “Anh có mùi bệnh viện, em không thích. Mình ăn cơm trước đã.”
Nhưng cậu vẫn không chịu buông cô ra.
Cậu giữ cô trong vòng tay, nhẹ nhàng cúi
đầu và nói:” vẫn còn để ý chuyện giữa anh và cô ta à? Anh chỉ là không muốn thấy cô ta chết mà không cứu thôi.”
Cô tin cậu.
Trương Sùng Quang bây giờ cũng như cô, cậu sẽ không đi chọc giận Thấm Thanh Liên.
Chỉ có điều, tâm trạng của phụ nữ luôn là điều không thế giải thích được, cái tính nhỏ nhoi này, cô không muốn thay đổi.
Cô không nói gì cả.
Trương Sùng Quang vẫn hôn cô, ép cô vào tường, sau đó nhẹ nhàng nghiêng đầu hôn cô, hôn từng tấc trên cơ thế của cô, vẫn không thỏa mãn nên cậu càng hôn cô sâu hơn.
Phải một lúc sau, họ mới thoát khỏi nụ hôn.
Mặt Hoắc Tây đỏ bừng, đặc biệt là đôi môi cô, đỏ mọng như trái cà chua chín.
Cô dựa vào tường, thở hổn hển:” Anh… Anh thậm chí còn không cho em thở kịp… Anh thật là…”
Trương Sùng Quang nghiêng đầu, đặt môi trên tai cô, thì thầm: “Mặc dù nụ hôn này có hơi mất kiểm soát, nhưng không phải em cũng thích lắm sao?”
“Trương Sùng Quang, anh là kẻ biến thái”
Hoắc Tây đạp cậu một cái: “Đói chết mất! Từ lúc tan làm đến giờ, chẳng có gì ăn cả, anh vẫn còn muốn làm em tức chết sao?”
Có lẽ là đang cao hứng, cô nói một cách tự nhiên: “Anh không còn chăm sóc em như khi còn nhỏ”
Cậu không nói bất cứ điều gì.
Một lúc sau, cậu nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi môi cô.
Sau đó, cô tựa đầu vào ngực cậu, nghe nhịp tim của cậu.
Cậu vẫn để cô ôm, một bấm điện thoại gọi lễ tân: “Hãy đặt hai phần ăn cho tôi.”
Hoắc Tây âm thầm ôm cậu.
Cậu cúp điện thoại, cúi đầu hỏi cô: “Nhớ anh sao?”
“Một chút!”
Hoắc Tây cũng không phải là cô gái thích quyến rũ, cô thì thầm: “Khỉ em về đến căn hộ, mọi thứ trống trơn nên em đến đây xem anh thế nào.”
Cậu thở dài:” vẫn như ngày xưa, em vẫn cứ bám lấy anh”.
Hoắc Tây nhẹ nhàng nắm cổ áo sơ mi của cậu: “Tiếu Trương, em không thích mùi trên người anh, mời anh đi rửa sạch trong vòng 10 phút! Nếu
không, anh sẽ phải rời khỏi phòng này!”
“Rõ ràng phòng này là do anh đặt”
“Luật sư Hoắc, đế anh nhắc cho em một điều, phòng này chỉ có một giường”.
” Ô! Anh nói giống như em đến đây để xin ngủ với anh”.
“Đêm đó, ở phòng 38…”
Cậu nói đúng, Hoắc Tây tức giận cười: “Trương Sùng Quang, từ khi nào anh trở nên trẻ con như vậy?”
Trương Sùng Quang cởi từng cái nút áo.
Cậu đi về phía nhà vệ sinh, chậm rãi và nói:” Sức người có hạn! Con trai phải biết tự bảo vệ mình khi đi ra ngoài.”
Hoắc Tây cười không ngừng.
Cô ôm lấy gối, lăn trên ghế sofa, có lúc cô vùi gương mặt đỏ bừng của mình vào gối.
Thực ra, vừa rồi khi cậu hôn cô, cô thực sự đã rất muốn…
Dục vọng ập tới.
Cô thực sự muốn vậy sao? Không phải, cô rõ ràng chỉ mới hai mươi tám tuổi, không phải là như vậy!
Nhất định là cậu đang đùa cô.
Cậu luôn khiêu khích cô.
Hoắc Tây càng nghĩ càng đỏ mặt, cô chỉ là không muốn như vậy nữa, nên liền ngồi dậy mở laptop xử lý một số vụ án.
Bổng chuông reo, cô đành đi ra mở cửa.
Là một phục vụ khách sạn, đến để giao bữa ăn, khuôn mặt đỏ bừng của cô đã bị người ta nhìn thấy.
Cô làm ngơ, ký xác nhận rồi đấy xe đồ ăn vào trong.
Đúng lúc, Trương Sùng Quang đi ra, Hoắc Tây khẽ nói: “Còn có một chai rượu đỏ, Trương Sùng Quang, anh đi công tác hay là đi hưởng thụ?”
Trương Sùng Quang cầm khăn lau tóc.
Cậu khẽ mỉm cười: ” Sao thế, đi công tác thì không được uống rượu à? Trước khi trở thành bà Trương, em có muốn quản lý anh không”.
Cô tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Cô lắc ly hai lần, khóe miệng nở một nụ cười: “Cho dù kết hôn, em cũng là cô Hoắc”
Cậu vội bỏ cái khăn xuống.
Kéo Hoắc Táy vào người mình.
Rượu vang trong tay cô cũng rơi ra ngoài. Cô trách móc cậu: “Anh lên cơn gì đấy?”
Trương Sùng Quang cắn vào tai cô, có chút khó chịu hỏi lại: “Em muốn anh gọi em là gì? Cô Hoắc? Hoắc Tiếu Tây, em muốn vậy sao, nếu không được như thế, thì em không chịu lên giường cùng anh sao?”
Cô phản bác: “Hay đấy. Anh vẫn còn sở thích này sao?”
Trương Sùng Quang cười khẽ: “Nếu anh có, em có muốn thử không?”
Trong cuộc tranh cãi, người phụ nữ không bao giờ là đối thủ của người đàn ông, Hoắc Tây không thể phản kháng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cậu.
Trương Sùng Quang lại buông cô ra: “Được rồi, không phải em đói bụng sao? Chúng ta nhanh ăn thôi”
Hoắc Tây thực sự nghĩ rằng, cậu cũng có vài phần hiền lành.
Ánh mắt như vậy, Trương Sùng Quang làm sao có thế không hiểu, cậu uống rượu một cách rụt rè nói: “Luật sư Hoắc, tôi cảm thấy sau khi cô trải qua một lần đau khố, nhất định sẽ nhìn kỹ đàn ông một lần nữa!”
Hoắc Tây hừ nhẹ: “Hừ, anh giỏi đấy”
“Sớm hay muộn gì anh cũng cho em biết”
Trương Sùng Quang có khổ không thể nói,
cậu vừa thắt ống dẫn tinh, tạm thời có thể không nhân đạo sao?
Bạn gái hàng ngàn dặm đến thăm, nhưng cậu không thế ăn, còn phải giả vờ rất bận rộn làm việc.
Khi Trương Sùng Quang trở về phòng ngủ, đã gần một giờ sáng.
Hoắc Tây đã ngủ rồi.
Cậu đứng bên giường, nhẹ nhàng cởi áo sơ mi, sau khi cười một tiếng cay đắng thì nằm bên cạnh cô, cậu cho rằng Hoắc Tây đã sớm ngủ say, nên không muốn nằm xuống, một lát sau cô liền lăn vào lòng cậu, nhỏ giọng thì thầm: “Trương Sùng Quang, gần đây có phải anh có tâm sự không?”
Cậu vuốt đầu cô: “Không! Em đừng có nghĩ lung tung!”.
Hoắc Tây dựa vào vai cậu: “Em không nghĩ nữa. Anh cũng đừng làm mọi thứ phức tạp lên, được không?”
Cổ họng Trương Sùng Quang nghẹn lại.
Cậu ôm cơ thể mảnh mai của cô, nhẹ nhàng hôn, nói “được”.
Họ ôm nhau, một đêm ngon giấc.
Sáng sớm, Trương Sùng Quang có việc phải làm, cậu để cho Hoắc Tây ở thành phố H chơi hai
ngày.
Cô suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Cô cũng không phải là người bám đuôi, cậu quả thật có việc phải làm, cô chỉ đi lang thang một mình trong thành phố H. May mắn là bạn của cô không ít, nhiều hay ít cũng sẽ có người cùng cô uống cà phê, trò chuyện ôn lại quá khứ.
Vào buổi chiều, Hoắc Tây đi xem hát nhạc kịch cùng một người bạn.
Sau khi chia tay, trên đường từ Hồ Tây trở về khách sạn, cô chỉ nghĩ đến việc tắm thôi vì mùi nước hoa trong phòng quá nồng, đặc biệt là hai người nước ngoài sau lưng cô có lẽ đã đổ nửa lọ nước hoa, làm cô hít thở không nối!
Vừa đến hành lang khách sạn, cô khá bất ngờ khi thấy một người đàn ông đang ngồi ở đó.
Lâm Tòng!
Lâm Tòng trông rất phờ phạc, giống như đã thức cả đêm, nhìn Hoắc Tây dường như trong mắt cũng nổi lên mấy đường tơ máu.
Cô biết anh ta đến đây vì lý do gì, nhưng cô không phải là người dễ nhượng bộ.
“Anh đến là vì Thấm Thanh Liên à?”
“Lâm Tòng, nếu anh yêu cô ta đến như vậy, thì hãy tái hôn đi.”
Ánh mắt của Lâm Tòng sâu đậm.
Anh ta muốn nói cho Hoắc Tây biết rằng anh ta đang làm gì, anh ta cũng từng nghĩ đến việc hẹn hò với cô… nhưng những câu nói này cũng khó mà nói ra.
Anh ta cố gắng nói với tông giọng nhẹ nhàng: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Hoắc Tây nghiêng đầu mỉm cười: “Những người muốn nói chuyện với tôi thường là vì muốn ly hôn”
Lâm Tòng không hài lòng: “Hoắc Tây.”
“Những người không thân thiết, thường gọi tôi là luật sư Hoắc!”
Lần đầu tiên Lâm Tòng thấy cô là một người không dễ gần, tính khí lạnh lùng như vậy, hơn nữa anh ta còn đã nhìn thấy vẻ dịu dàng và cáu kỉnh của cô khi ở cùng Trương Sùng Quang.
Họ đã quen biết nhau được một thời gian.
Anh ta nhớ mình đã đi ngang qua cô bao nhiêu lần, nhưng cô chưa từng để mắt tới anh.
Trong mắt cô chỉ có Trương Sùng Quang.
Anh ta cũng đã từng bảo vệ cô trước sự bất công, cũng đã từng cảm thấy Trương Sùng Quang đã làm cò thất vọng, nhưng bây giờ, anh ta lại cảm thấy cô ghê tởm như Trương Sùng Quang.
Thẩm Thanh Liên không còn gì, bọn họ lại không muốn tỏ ra một chút thương xót!
Cố họng Lâm Tòng hơi chuyến động, thốt ra một câu: “Hoắc Tây, em luôn nhẫn tâm như vậy sao? Có phải vì thế mà Trương Sùng Quang mới rời bỏ em không? Em có bao giờ nghĩ, lần này anh ta chịu đựng được bao lâu không?”
Chịu đựng?
Hoắc Tây cười: “Lâm Tòng, tôi không đắc tội gì với anh chứ?”
“Chúng tôi chưa bao giờ gây chuyện với bất kỳ ai khác. Nếu tôi có ý định trả thù, anh nghĩ Thấm Thanh Liên có thể ở lại Mỹ đế học đại học không? Tôi có một nghìn cách đế trả thù, nhưng tôi đã không làm vậy! Cô ta có ngày hôm nay, có lẽ là do cô ta tự mình tạo ra đấy chứ còn gì?”
Lâm Tòng méo miệng, lúc sau anh ta mới nói một câu: “Thấm Thanh Liên đang mang thai! Cô ấy nói đứa bé mang họ Trương!”
Anh ta liền chân thành hơn: “Hoắc Tây, họ đã có con rồi! Anh ta đổi với em như vậy, còn có thể gọi là tình yêu sao?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK