Xong việc, hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi, Hoắc Doãn Tư ôm cô rồi lấy tay kéo chăn mỏng đắp lên.
Hơi thở ổn định hơn.
Anh ấy ở phía sau nhỏ giọng hỏi cô: “Tâm trạng của em đã tốt hơn chút nào chưa?”
Khuôn mặt tinh xảo của An Nhiên chôn sâu trong chiếc gối trắng tinh, cọ quay cọ lại, cô không trả lời nên Hoắc Doãn Tư lại ép hỏi: “Tổng giám đốc An mà cũng biết ngại à?”
“Em có ngại ngùng gì đâu, rất thích mà.”
Sự thẳng thắn này của cô khiến Tổng giám đốc Hoắc rất hài lòng.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, An Nhiên quay người lại: “Em đói rồi.”
Hoắc Doãn Tư bĩnh tĩnh hỏi: “Vẫn chưa no à?”
Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng An Nhiên quay đi và khẽ nói: “Chúng ta đi tắm rồi ăn cơm nhé.”
Cô dịch người sát vào trong lòng anh ấy: “Lát nữa còn phải về nhà.”
Dù chuyện của Tư Văn Hùng và Tân Bá Lai khiến cô bị sốc ở một mức độ nhất định, nhưng An Nhiên nghĩ không nên để nó ảnh hưởng tới cuộc sống của mình. Lâm Hi vẫn còn ở trong nhà, cô cũng muốn xem bài tập luyện dương cầm tối nay của Nữu Nữu một chút.
Hoắc Doãn Tư khẽ vuốt tóc cô: “An Nhiên, thật ra em không cần phải gồng như vậy. Lâm Hi rất ngoan, dì Thẩm cũng có thể đưa thằng bé đi ngủ, thỉnh thoảng Nữu Nữu lén lười làm bài tập cũng không ảnh hưởng gì.”
“Em muốn về nhà.”
An Nhiên nhẹ nhàng nhắc lại một lần nữa: “Về nhà của chúng ta.”
Hoắc Doãn Tư khẽ mỉm cười: “Vậy… Anh đã an toàn vượt ải rồi đúng không?”
Anh ấy muốn nói tới chuyện của Lâm Bân. Hoắc Doãn Tư không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới đã khiến An Nhiên nhớ ra, cô suy tư một chút rồi nói: “Phải xem biểu hiện của anh, bây giờ đang trong trạng thái để ở lại trường để xem xét.”
Hoắc Doãn Tư ôm cô, khẽ nói thầm vào tai: “Vậy mà vừa rồi còn để anh ngủ với em?”
An Nhiên đẩy anh ấy ra, cũng không hề tránh mà cứ thế đi vào phòng tắm.
Hoắc Doãn Tư thấy mà cổ họng căng cứng.
Cô nói vọng từ trong phòng tắm ra: “Thế thì từ hôm nay trở đi, anh không ngủ được nữa rồi.”
Hoắc Doãn Tư cười cười, tuỳ ý mặc quần dài vào. Anh ấy không đi cùng vào phòng tắm mà đi tới chỗ cửa sổ sát đất rồi mở cửa ra và đứng đấy hút thuốc.
Hoắc Doãn Tư cầm điện thoại di động, gửi một tin nhắn cho thư ký Nghiêm: [Bảo người của phòng nhân sự thông báo cho Phó tổng giám đốc Trương thu dọn hành lý đi với Tân Bá Lai ra nước ngoài học thêm nghiệp vụ đi.]
Lấy lương cao ở chỗ anh mà còn thích gây chuyện thị phi, Hoắc Doãn Tư không thể dễ dàng tha thứ được.
Trước giờ anh ấy không phải người rộng lượng.
Hoắc Doãn Tư buông điện thoại xuống rồi ném qua một bên. Anh ấy hút xong điếu thuốc mới quay lại bên giường và nhặt quần áo mặc vào, chậm rãi cài cúc.
Lúc An Nhiên ra ngoài thì chỉ thấy anh ấy đã mặc quần áo xong, cô không kìm được hỏi: “Anh không tắm một cái à.”
Hoắc Doãn Tư chỉ “ừm” một tiếng nói: “Anh lau rồi.”
An Nhiên cũng không miễn cưỡng, cô bước tới cài nốt cúc cho anh ấy rồi nói nhỏ: “Cơm nước xong xuôi rồi về thôi.”
Hoắc Doãn Tư nhìn chiếc giường lộn xộn, cười cười: “Sau này, đây chính là nơi để chúng ta yêu đương vụng trộm à?”
An Nhiên lườm anh ấy một cái.
Lúc ăn cơm, cô vẫn đang suy nghĩ nên cũng không ăn nhiều.
Hoắc Doãn Tư ngước mắt nói: “Em mới ăn một chút thế sao mà đủ, ăn thêm đi.”
An Nhiên lắc đầu: “Em ăn không vào.”
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng cũng không miễn cưỡng đối phươn, bản thân anh ấy cũng không ăn… Lúc lên xe, An Nhiên nói: “Anh không ăn thêm chút à? Hoắc Doãn Tư, anh không cần phải như vậy với em.”
Hoắc Doãn Tư chăm chú nhìn tình hình trước mặt, cười khẽ: “Em không đói, anh lấy đâu ra tâm trạng để ăn cơm!”
An Nhiên hơi xúc động.
Dọc đường, anh nhận được mấy cuộc gọi, vài cuộc gọi đầu tiên là của Tư Văn Lễ, nói chung là muốn An Nhiên dự tang lễ của Tư Văn Hùng, làm tròn đạo hiếu, cuối cùng bị Hoắc Doãn Tư chặn lại hết.
Giọng anh hờ hững và xa cách: “Chú hai Tư, tuy An Nhiên đã đính hôn với cháu, nhưng chúng cháu vẫn chưa chính thức làm đám cưới, nên cô ấy sẽ không tới đám ma của nhà họ Hoắc đâu, hơn nữa… Sức khỏe cô ấy cũng yếu, không nhìn cảnh đó được, chú hai Tư đừng ép nữa!”
Tư Văn Lễ liên tục thuyết phục, nhưng Hoắc Doãn Tư không hề dao động.
Cuộc gọi cuối cùng đến từ Hoắc Minh, Hoắc Minh đi thẳng vào vấn đề: “Doãn Tư, có chuyện gì thế? Có tí chuyện mà con cũng không giải quyết được, còn để loại như Tư Văn Lễ dí tới tận đây à? Bố nói cho con biết, vợ con không có quan hệ gì với nhà họ Tư, nhà chúng ta đủ sức nuôi An Nhiên và Lâm Hi, chứ không cần gì từ nhà họ Tư hết… Mẹ con nói đúng, hồi bé không ăn được hạt gạo nào của ông ta, sao giờ phải đốt tiền vàng rồi để tang ông ta hả, nghĩ hay thật!”
Hoắc Doãn Tư đáp ừm: “Con nói rồi, đúng vậy, An Nhiên không đi!”
Anh cúp máy, quay sang nhìn An Nhiên, đúng lúc đèn đỏ.
Anh nắm chặt tay An Nhiên: “Bố cũng nghĩ như anh, không cho em đi! Em đừng để bụng chuyện này, chỉ cần nhà ta không đồng ý, nhà họ Tư cũng không dám làm gì đâu.”
An Nhiên khẽ gật đầu…
…
Tuy cô vẫn bình tĩnh, nhưng Hoắc Doãn Tư cũng biết cô cần ở một mình. Sau khi về, anh làm luôn mấy việc như tắm cho Trà Sữa, kiểm tra bài tập của Nữu Nữu.
Trà Sữa được nuôi tròn quay, trông không khác gì chó bull Pháp nhỏ.
Hoắc Doãn Tư tắm cho nó, chó con rất ngoan, hai đứa bé đứng cạnh, hào hứng quan sát.
“Bố ơi, con muốn sờ lỗ nhỏ này của nó ạ.”
Hoắc Doãn Tư nhìn rồi mỉm cười, để Lâm Hi sờ thử.
Trà Sữa có vẻ cạn lời.
Nữu Nữu đã hiểu ít chuyện nên cười không ngừng… Hoắc Doãn Tư bảo cô bé đi chơi piano. Giữa tiếng piano, anh sấy lông cho Trà Sữa.
An Nhiên ở trong phòng ngủ tầng hai, ngồi ngoài sân thượng, im lặng ngắm sao trời.
Cô có thể nghe thấy hết tiếng động ở tầng dưới.
Sao băng lướt qua…
Một vòng tay ấm áp ôm cô từ phía sau, người cô hơi cứng đờ. Một lúc lâu sau, cô quay đầu nhìn Hoắc Doãn Tư, anh dịu dàng nói: “Anh tranh thủ lên xem em thế nào.”
An Nhiên vuốt nhẹ gương mặt tuấn tú của anh: “Em không sao! Hoắc Doãn Tư, hồi nãy anh thấy sao băng không?”
“Anh không thấy!”
Hoắc Doãn Tư bước lên trước, để cô tựa vào ngực mình, cùng ngắm sao trời với cô… Một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng nói: “Chắc mẹ em tới đây thăm em, nên những người khác không thấy được.”
Bây giờ An Nhiên rất độc lập.
Hiếm khi cô dựa dẫm vào anh, nhưng giờ cô lại tựa vào ngực anh như trẻ con, hỏi bằng giọng hồn nhiên: “Thật ạ?”
“Thật mà! Bà ấy đến thăm bé cưng của bà ấy, cô ấy sống rất tốt, cưới được một người đàn ông đáng tin!”
An Nhiên nhíu mày, cười: “Anh mạnh miệng thật!”
“Sao lại không mạnh miệng? Hồi nãy trong căn hộ, em không thoải mái à?”
Trong đêm tối, mặt An Nhiên hơi nóng lên, cô không phản bác lời anh nói.
Họ im lặng ngồi đó một lúc, có lẽ chị Vương nhận thấy cô không vui nên đã kỳ công pha một bát nước ô mai cho cô, còn để lạnh: “Mợ chủ nếm thử đi, đây là ô mai mới đưa từ quê bọn tôi lên, còn tươi rói!”
An Nhiên không muốn phụ ý tốt của chị ấy, vừa đúng lúc, cô nghe cũng thấy hấp dẫn.
Cô định nhận lấy uống thử.
Nhưng vừa ngửi thấy mùi kia, dạ dày cô đã nôn nao, sau đó cô che miệng, chạy vào nhà vệ sinh… Cô nôn một lúc lâu, nhưng toàn là nôn khan.
Hoắc Doãn Tư đi theo: “Để anh đưa em đến bệnh viện! Chắc bị cảm rồi!”
An Nhiên vẫn hiểu cơ thể của mình, cô khẽ lắc đầu, chẳng lẽ…
Lúc này chị Vương ở phía sau lắp bắp: “Chẳng lẽ mợ chủ có rồi ạ?”