Lục u như vậy, cô Hà cũng rất khó xử.
Cô ta nhìn Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang thở dài, đế cô ta đi trước, còn anh kéo Lục u lại trách mắng: “Đừng quấy! Cô ấy giận, anh lại phải dỗ.”
Lục u nghe thấy thì hoảng hốt, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Anh phải lo lắng cho cảm xúc của cô ta, cho nên anh không quan tâm đến cảm xúc của chị Hoắc Tây đúng không? Anh Sùng Quang, em không tin, em thật sự không tin anh sẽ buông bỏ quá khứ, sẽ chấp nhận lấy một người phụ nữ xa lạ làm vợ thay thế chị Hoắc Tây.”
Trương Sùng Quang im lặng nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh nhẹ giọng hỏi: “Nếu không thì sao? Anh nói với cô ấy, chân anh biến thành như vậy là vì cô ấy, anh bắt cóc cô ấy để cô ấy quay lại bên cạnh anh, ngày nào cũng phải hầu hạ anh, ngày nào cũng nhìn chân anh như thế này? Lục u, em cảm thấy hôn nhân như vậy sẽ hạnh phúc sao? Tương lai chúng ta còn chưa được sắp xếp rõ ràng, hiện giờ lại thêm những chuyện đó… Em nghĩ anh với cô ấy có thể quay lại như trước sao?”
Trước khi xảy ra tai nạn xe, tuy anh đã buông tay, nhưng trong thâm tâm anh vẫn mang theo hy
vọng.
Hy vọng có một ngày, bọn họ còn có thể gương vỡ lại lành.
Nhưng khi anh nằm trên bàn mổ, khoé mắt nhìn về cái chân nhầy nhụa máu, anh đã trở nên tuyệt vọng.
Khi Trương Sùng Quang nói, mắt anh đỏ hoe.
Lục u vốn đang bùng nổ, thấy anh như vậy thì không khỏi mềm lòng, cô ôm cánh tay anh như khi còn nhỏ, gọi anh Sùng Quang nhỏ như mèo con.
Trương Sùng Quang biết cô đã hết tức giận, lùi xuống một bước ngồi lên ghế sô pha.
Anh nói: “Lát nữa chúng ta về ăn cơm!”
Lục u khẽ đồng ý, nhưng chỉ một lát sau cô lại không nhịn được mà hỏi: “Người phụ nữ kia thật sự là bạn gái anh sao, em thấy thế nào cũng không giống.”
Giọng Trương Sùng Quang thản nhiên: “Trẻ con không cần nghĩ nhiều mấy việc này.”
Lục U làm mặt quỷ với anh.
Sau đó, Lục Thước gọi điện cho cô, hỏi cô ở đâu, nói là Lục Huân gọi cô về nhà ăn cơm.
Lục U nghe xong nước miếng cũng chảy
ròng ròng, nhưng cô còn một nhiệm vụ, anh Sùng Quang nói anh ấy sẽ về biệt thự ăn cơm, đã lâu anh ấy chưa về nhà chính, cô nên làm hộ hoa sứ giả mới đáng.
Lục u vừa nói, Lục Thước lập tức nói với vợ: “Đừng nấu! Qua nhà chú ăn cơm.”
Lục Huân không rõ nguyên do.
Lục Thước cởi tạp dề, xoa mặt cô ấy: “Đi hóng hớt.”
Chẳng mấy chốc, nhà họ Hoắc trở nên vô cùng sôi nổi, con cháu trong nhà gần như đã quay về.
Từ sau khi Trương Sùng Quang vướng vào tai tiếng, dường như anh cũng không ngại thể hiện đôi chân nữa, nhưng khi xuống xe anh vẫn cố gắng đế mình bước xuống xe nhẹ nhàng hơn.
Thật ra người giúp việc trong nhà đều biết, nhìn anh như vậy thì rất đau lòng.
Định đến đỡ.
Nhưng Trương Sùng Quang lại duỗi tay cản, anh nói: “Không cần! Tôi có thể tự đi!”
Cho dù đi lại khó khăn, nhưng một mình anh vẫn đi bộ từ bãi đổ xe vào đại sảnh.
Đám con cháu đã đến gần đông đủ.
Trẻ nhỏ thì ngồi chật kín.
Trương Sùng Quang vừa bước vào, Miên Miên đã vui vẻ chạy đến kéo tay anh gọi bố ơi, Tiểu Trương Duệ đang đọc sách học thêm, rụt rè gọi một tiếng, nhưng không tiến lên.
Trương Sùng Quang nhìn cậu bé, sau đó xoa đầu Miên Miên, rồi mới ngồi xuống sô pha.
Tiếu Quang chạy quanh chân anh.
Ôn Noãn mang trà hoa được làm từ phòng bếp ra.
Bà thấy Trương Sùng Quang ngồi trong nhà, đôi tay nhẹ đặt trên đầu gối, bà không khỏi rưng rưng nước mắt.
Sau một lúc lâu, bà mới cười nhạt nói: “Uống chút trà đi! Đợi chút mới ăn cơm!”
Lục u làm giúp bà.
Ôn Noãn đặt một ly trà lên tay Trương Sùng Quang, thật lâu sau vẫn chưa đứng dậy, Trương Sùng Quang cũng cảm thấy không ổn trong lòng, anh nhỏ giọng nói: “Cảm ơn mẹ.”
Một chữ “Mẹ”, càng khiến ôn Noãn thêm đau lòng.
Cuối cùng bà không nhịn được, ừ một tiếng, sau đó vào nhà vệ sinh sửa soạn lại đồ.
Bầu không khí trong phòng khách rất khó
nói.
Hoắc Doãn Tư nhìn Trương Sùng Quang: “Bố tôi ngủ trưa bây giờ còn chưa dậy, tay ngứa quá, chúng ta đánh hai ván đi?”
Trương Sùng Quang cười nhạt: “Thua không được khóc nhè đâu đấy.”
Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ: “Anh nghĩtôi vẫn còn tám tuối sao!”
Hai người đàn ông chăm chú chơi cờ, Lục Thước đứng bên nhìn, thi thoảng ngước về phía nhà vệ sinh.
Lúc này Hoắc Tây xuống lầu.
Cô bế Tiếu Hoắc Tinh mới tỉnh ngủ, chậm rãi bước xuống, Tiểu Hoắc Tinh từ xa đã thấy bóng dáng Trương Sùng Quang, kêu lên bố ơi bố ơi.
Không còn cách nào khác, Hoắc Tây đành phải bế cô bé đến.
Trương Sùng Quang không đứng lên được, anh cứ ngồi vậy nhận lấy Tiểu Hoắc Tinh, khoảnh khắc bọn họ chạm vào nhau, thậm chí anh còn đụng phải nơi nữ tính nhạy cảm của Hoắc Tây.
Hoắc Tây ngước mắt, anh cũng thế.
Bốn mắt nhìn nhau, một lời khó nói.
Đây cũng là 1’ân đầu họ tiếp xúc sau khi anh nói có bạn gái… Một lát sau Hoắc Tây hoàn hồn,
cô nhẹ giọng hỏi: “Sao không đưa bạn gái đến đây?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang tối lại: “Cô muốn tôi dẫn cô ấy đến?”
Hoắc Tây không trả lời.
Nói nhiều lại chứng tỏ cô để ý, với cả ở đây quá nhiều người.
Trương Sùng Quang cũng sẵn sàng bỏ cuộc, đế Lục Thước tiếp tục chơi cờ, còn anh tập trung chơi với con… Dù cố tỏ ra bình thường, nhưng hai chân này của anh lại không thế như trước, thậm chí còn không thể đứng dậy ngay lập tức, huống chi anh đang ôm Tiếu Hoắc Tinh trong lòng.
Hoắc Tây vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cô bế Tiểu Hoắc Tinh lên, bình tĩnh nói: “Bệnh gút nghiêm trọng không? cần phải trị liệu không? Để kéo dài cũng không tốt.”
Trương Sùng Quang siết chặt tay.
Nhẹ nhàng nắm lấy hơi ấm còn sót lại trên đầu ngón tay, anh thản nhiên nói: “Sao, bây giờ cô vẫn còn quan tâm tôi à?”
Hoắc Tây không có cách nào trả lời.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Dạo này thế nào, nghe nói cô đang chuẩn bị hẹn hò, có người thích hợp chưa?”
Cùng một câu hỏi, anh đã hỏi qua rất nhiều
lần, Hoắc Tây cảm thấy bọn họ đã chia tay quá nhiều.
Cô cụp mắt cười nhạt: “Nếu gặp được, tôi sẽ báo cho anh một tiếng.”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng vuốt ve chân trái mình, cũng phụ họa: “Đến lúc đó tôi cũng sẽ chúc mừng cô.”
Bọn họ nói chuyện phiếm, vừa căng thẳng lại nhàm chán.
Lục Thước chăm chú nghe, đến nỗi thua thảm hại, cậu ấy còn không thừa nhận mình chơi không giỏi lại muốn chơi trò khác… Hoắc Doãn Tư cất quân cờ, cười nhạo: “Bây giờ đã là ván thứ mười mà cậu còn thua! Đừng cãi bướng nữa.”
Cậu nói xong, lại thấy Lục Thước vểnh hai lổ tai nghe ngóng Trương Sùng Quang, cậu ấy cười lạnh: “Anh Sùng Quang, Doãn Tư đang nói tôi, chắc chắn không phải đang nói anh đâu.”
Cơ mặt Trương Sùng Quang hơi co giật.
Hai đứa nhóc này!
Cũng may lúc này, Hoắc Minh xuống lầu, người giúp việc cũng chuẩn bị cơm tối xong.
Một bữa cơm bình thường như bao bữa cơm khác.
Mỗi người đều mang trong mình tâm tư riêng.
Sau khi ăn xong, Trương Sùng Quang chuẩn bị tạm biệt, khi rời đi, Miên Miên không nhịn được mà chạy tới, đưa cho anh một túi chườm nóng màu hồng nhạt: “Dùng cái này chân sẽ không đau nữa.”
Trương Sùng Quang nhận lấy, hổc mắt nóng lên.
Anh không nỡ làm con thất vọng nên đành đồng ý: “Bố biết rồi.”
Miên Miên lại không nhịn được ôm anh, Trương Sùng Quang ôm chặt con, khóe mắt liếc sang sân thượng lầu hai… Hoắc Tây đứng đó, dáng vẻ rất an tĩnh.
Anh nghĩ, cô đã thích nghi và chấp nhận việc anh đã tìm được bạn gái.
Cô sẽ sớm có bạn trai mới.
Cô sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới.
Chỉ nghĩ đến đó, trong lòng anh liền chua xót, nhưng anh lại bất lực để thay đổi… Trương Sùng Quang nở nụ cười nhẹ với Hoắc Tây, sau đó bối rối mở cửa sau lên xe.
Tài xế đang định hỏi anh đi đâu thì thấy Trương Sùng Quang đang dựa vào lưng ghế.
Khóe mắt chứa những giọt nước mắt óng ánh.
Ông ấy sửng sốt, sau đó nghĩ, cần bao nhiêu
dũng khí… Mới có thể chọn buông tay như thế này!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK