Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô có thể thấy Tần Dụ là một người phụ nữ tốt, cũng thật lòng yêu Chương Bách Ngôn…Chương Bách Ngôn thay Tần Dụ nói những lời đó cũng chứng minh rằng Tần Dụ có sức nặng trong lòng anh ta, cô cũng mừng cho họ.

Lục U mỉm cười: “Chúc mừng anh!”

Màn đêm buông xuống, gió đêm…

Chương Bách Ngôn đứng nhìn người con gái mà mình thích nhiều năm, có lẽ rất lâu sau này anh ta nuối tiếc, khó quên được, nhưng bọn họ thực sự đã đến lúc phải nói lời từ biệt, lần này cũng là lần cuối cùng anh ta đến tìm cô.

Sau này, lại đến tìm thì chính là làm phiền.

Anh ta nói cảm ơn.

Lục U ngẫm nghĩ nói: “Chương Bách Ngôn, chúng ta đều phải tiến về phía trước! Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lục Hồi.”

Ý của cô, Chương Bách Ngôn hiểu.

Anh ta xoay người mở cửa xe, chuẩn bị bước vào xe…Lục U yên lặng đứng nhìn anh ta rời đi, nhưng Chương Bách Ngôn vẫn không nhịn được quay đầu lại ôm lấy cô, anh ta nói khẽ vào bên tai cô: “Bất kể khi nào gặp khó khăn, em đều có thể tìm đến anh.”

Anh ta buông cô ra, lên xe nhanh chóng rời đi.

Nỗi đau xa cách, sợ nhất chính là dù xa cách đã lâu nhưng vẫn không đành lòng nói lời ly biệt.

Lục U giật mình.

Một lát sau, cô thoải mái mỉm cười.

Cô nghĩ, Tần Dụ là người phụ nữ tốt, Chương Bách Ngôn chắc chắn sẽ được hạnh phúc.

Vừa định đi vào thang máy, cô đã thấy Diệp Bạch đứng ở cửa vào.

Anh đang ôm Đa Đa trên tay, có lẽ là đang dắt chó xuống lầu…Ánh mắt anh lúc này u tối không chút ánh sáng, cũng không thể thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, nhưng Lục U có thể đoán được lúc đi ra anh nhìn thấy Chương Bách Ngôn, cũng không biết đã thấy trong bao lâu.

Lòng cô không một gợn sóng, đi qua chỗ anh, cầm lấy dây xích chó trong tay anh rồi lại cúi đầu vuốt ve đầu chó.

Đa Đa vẫy đuôi với cô.

Lục U ngẩng đầu, nói: “Buổi chiều xe của tài xế bị hỏng, vừa hay gặp được Chương Bách Ngôn và Tần Dụ, bọn họ cho em đi nhờ một đoạn, đồ này bỏ quên trên xe anh ta nên anh ta đem trả lại cho em.”

Diệp Bạch chăm chú nhìn cô, không nói gì.

Lục U cũng không biết anh tin hay không, cô đang định giải thích thì vú em cùng Tiểu Lục Hồi đi ra, Tiểu Lục Hồi thấy Diệp Bạch thì chạy đến, đòi anh ôm.

Tim Lục U nhảy lên cổ họng.

Diệp Bạch ôm lấy Tiểu Lục Hồi dịu dàng nói: “Đi làm đồ ăn ngon cho con gái.”

Nói xong, anh ôm Tiểu Lục Hồi đi về phía thang máy.

Lục U nhìn ra được anh đang tức giận…Anh chắc đã nhìn thấy cái ôm của Chương Bách Ngôn, nhưng điều đó thực sự không phải là chủ ý của cô, cô cũng không ngờ rằng Chương Bách Ngôn lại ôm cô.

Cô mím môi dưới, mang chó lên lầu.

Vú em nhận ra được bầu không khí áp lực giữa bọn họ, nhỏ giọng nói với Lục U: “Ngài ấy ở cửa sổ nhìn thấy cô Lục trở về, nên cố ý xuống lầu đón.”

Tâm tư Lục U rối loạn.

Lúc ăn cơm, Diệp Bạch vẫn là không mặn không nhạt, không tới mức thờ ơ nhưng tuyệt đối không giống như lúc trước, Lục U cảm thấy bọn họ nên ngồi lại để nói chuyện.

Sau khi ăn xong Diệp Bạch chơi đùa với Tiểu Lục Hồi một lát rồi đi vào phòng sách.

Lục U đang dỗ Tiểu Lục Hồi ngủ.

Vú em bưng dĩa trái cây tới, nháy mắt với cô: “Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, cứ dỗ ngọt ngài ấy thì chuyện sẽ qua thôi.”

Lục U đoán vú em cũng đã nhìn thấy.

Cô không giải thích, chỉ nói: “Là hiểu lầm thôi.”

Vú em vội vàng xua tay: “Nhân phẩm của cô Lục chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng đôi khi đàn ông cũng phải được dỗ dành…Cứ như vậy mà nói, chắc chắn sẽ giải quyết được nghi ngờ.”

Lục U gật đầu.

Cô gõ cửa phòng sách, lâu sau, bên trong truyền đến giọng nói: “Vào đi!”

Lục U đẩy cửa đi vào.


Vừa bước vào cửa đã bị mùi thuốc lá bao vây, cô xua xua tay: “Sao lại hút nhiều thuốc lá như vậy? Không tốt cho sức khỏe!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK