Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm tờ hối phiếu, nhìn thật lâu thật lâu, thậm chí ánh mắt anh còn chua xót...

Ánh đèn vàng chiếu lên mặt anh, có một loại tuấn mỹ mơ hồ!

Bỗng dưng Hoắc Doãn Tư chán nản ngồi xuống sô pha bên cửa sổ, đặt đầu lên lưng sô pha, lúc này quá khứ phủ bụi đã lâu không ngừng tua ngược trong đầu anh.

Anh tốt với An Nhiên, anh xấu với An Nhiên.

Anh cũng cho rằng qua một năm, những quá khứ kia đã phai nhạt, mọi người đều phải học cách buông bỏ.

Nhưng khi biết được một chút tin tức của cô, anh vẫn mất bình tĩnh.

Cô, đã trở lại sao?

Nếu như cô tha thứ cho anh, nguyện ý gặp anh, thì sẽ không ngay cả một địa chỉ cũng không chịu cho anh, ngược lại còn trả tám trăm ngàn này.

Tám trăm ngàn này, cô đã chịu bao nhiêu cực khổ?

Hoắc Doãn Tư gần như không dám nghĩ tới!

Động tác của anh có hơi chậm chạp, lấy điện thoại di động từ trong túi áo, mở album ảnh ra.

Số lượng ảnh chụp không nhiều lắm, có một tấm chụp An Nhiên.

Rõ ràng là đã tách ra, nhưng lại không nỡ xóa bỏ, cho dù là ở thời điểm anh thống hận cô nhất đi nữa.

Hiện giờ nhìn lại, trái tim có hơi đau đớn.

Hoắc Doãn Tư yên lặng nhìn một hồi lâu, sau đó ấn xuống dãy số chín số quen thuộc kia, cho dù đã sớm chuẩn bị, nhưng khi có một giọng nữ máy móc truyền đến: [Rất xin lỗi, số gọi điện thoại bạn gọi không liên lạc được…], anh vẫn có hơi hít thở không thông.

Anh nhẹ sờ điện thoại, lại không nhịn được mà mở album ra.

Lúc này, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.

Người đi vào chính là Hoắc Minh, thấy biểu tình của con trai ở cạnh cửa nhìn một lát, sau đó cười nhạt: “Đang suy nghĩ gì vậy! Em gái con ở cầu thang gọi con nửa ngày, cũng không nghe thấy.”

Hoắc Doãn Tư cất điện thoại đi.

Anh rất bình tĩnh mà gấp phong thư kia lại, bỏ vào trong túi áo, nhưng dù anh là có che dấu thì vẫn là không dấu nổi ánh mắt như điện Hoắc Minh, làm bố ruột cười cười: “Nhìn cái gì thế, nhập thần như vậy!”

“Không có gì!”

Hoắc Doãn Tư dáng vẻ tự phụ, đứng dậy đi về phía cửa: “Không phải đi ăn cơm sao?”

Chờ hắn đến gần, Hoắc Minh vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Doãn Tư à! Thật ra có đôi khi cũng có thể biểu đạt ra một chút yếu ớt của mình mà, bố và mẹ con cũng sẽ không chê cười con đâu, không phải chỉ là thất tình thôi sao!”

Giọng điệu của Hoắc Doãn Tư nhạt xuống: “Cũng không có tình mới.”

Ha ha, còn giả vờ!

Không có tình mới, vật tình cũ thì luôn có chứ, đồ trong túi áo con còn không phải sao?

Hai bố con cùng nhau xuống tầng, Hoắc Minh lại cười nói: “Thật ra lấy thực lực của nhà chúng ta, cho dù là trói người về dây ấn đầu bái đường cùng con cũng không phải việc gì khó.”

“Bố à, dưa hái xanh không ngọt.”

Hoắc Doãn Tư nói xong thì không định tiếp tục nói về chủ đề này nữa, ông bố ruột là Hoắc Minh đây ít nhiều cũng hiểu biết con trai mình nên cũng không hỏi nhiều, chỉ là vứt một ánh mắt không rõ ý tứ cho Ôn Noãn.

— thằng nhóc này, hẳn là khó quên tình cũ rồi!

Đời này của Doãn Tư, sợ là sẽ bại dưới tay An Nhiên thôi.

Lúc dùng bữa tối, người trong nhà đều không đề cập tới An Nhiên nhưng không khí lại có phần trầm lặng.

Tiểu Hoắc Kiều nhịn không được mà mở miệng: “Anh, khi anh đến nhà chị thì người nhà họ Tư đã tới đây đó.”

Hoắc Doãn Tư nâng mắt nhìn cô bé.

Hoắc Kiều không có tâm tư, toàn bộ đều nói hết cho anh: “Bọn họ nói tìm anh đòi con gái, ngoài ra sau khi tìm được người về còn muốn anh phụ trách nữa.”

Giám đốc Hoắc nhỏ liền nhìn về phía ông bố ruột của chính mình.

Hoắc Minh ngoài cười nhưng trong không cười, còn gắp cho con trai một miếng thịt kho tàu: “Doãn Tư à, con không cần có gánh nặng tâm lý đâu, tuy bố con không hỏi chuyện công ty, nhưng mà quyền đánh hai lão già nhà họ Tư thì vẫn đủ thực lực! Ha ha, thật ra cũng không cần bố ra tay, chỉ mẹ con là đã đủ đánh đến mức nhà họ Tư kêu cha gọi mẹ rồi!”

Ôn Noãn liếc mắt nhìn ông một cái.

Hoắc Minh hừ hừ: “Do nể mặt An Nhiên nên mới không so đo cùng bọn họ thôi!”

Vốn là ông định tranh công, nào biết Hoắc Doãn Tư lại nói một câu: “Không cần nhìn mặt mũi của cô ấy đâu, lần sau nếu người nhà họ Tư lại đến đây thì cứ trực tiếp đuổi đi.”

Ánh mắt Hoắc Minh một lời khó nói hết.

Sau một lúc lâu ông mới hỏi: “Con không muốn làm vợ vui à?”

Hoắc Doãn Tư đã không có tâm tình ăn cơm nữa, anh đứng dậy đi ra bên ngoài, giọng nói truyền tới: “An Nhiên họ An, không phải họ Tư, nhà của chúng ta và nhà họ Tư không có bất kì quan hệ gì, cũng không cần đối phương làm thân mang cố.”

Tâm tư của nhà họ Tư anh còn lạ gì nữa.

Mặt ngoài là muốn con gái, thực tế là mơ mộng làm người thân, nhưng làm sao có thể chứ!

Hoắc Doãn Tư mở cửa xe, khi ngồi trên xe anh không khỏi nghĩ rằng: Nếu không phải có nhà họ Tư, có lẽ anh và An Nhiên vẫn còn tốt đẹp, An Nhiên sẽ không cố kỵ nhiều như vậy, mà anh cũng sẽ không hiểu lầm cô.

Anh tâm phiền ý loạn mà khởi động xe.

Trong phòng khách, Ôn Noãn nói nhỏ: “Nó không thoải mái chỗ nào thì anh đừng có chọc chỗ đó.”

Hoắc Minh than nhẹ.

Ông thói quen định sờ hộp thuốc lá, nhưng vì vợ con đang ở đây nên lại thôi. Sau một lúc lâu ông mới nói: “Vừa rồi anh lên tầng kêu nó xuống ăn cơm, cửa mở ra đã thấy Doãn Tư dựa lên trên sô pha. Ôn Noãn... Rất ít khi anh nhìn thấy Doãn Tư như vậy, nó vẫn chưa quên, càng chưa buông tay.”

Nhưng sao Ôn Noãn lại không biết điều đó chứ.

...

Hoắc Doãn Tư lái xe đến căn chung cư kia.

Đậu xe xong, anh đi đến căn phòng bảo vệ bên cạnh thang máy, lấy ra một điếu thuốc lá cùng nhau hút với bác bảo vệ, Hoắc Doãn Tư mới giả lơ đãng hỏi: “Hơn nửa năm nay, bạn gái cũ của tôi có tới đây không?... Lúc đi cô ấy có vài món đồ để ở đây.”

Bác bảo vệ nhận ra người đàn ông trước mặt.

Là ông chủ lớn số một số hai của thành phố B.

Ông ấy có thể cùng đối phương hút thuốc lá là đã đủ để ông ấy tự hào cả một năm rồi, nên lập tức rất cố gắng hồi tưởng lại, cuối cùng ông ấy mới nói: “Lúc tôi nhận chức ở đây thì khẳng định là không có! Còn thời gian khác thì tôi không biết.”

Bác bảo vệ nhanh chóng trả lời.

Ông ấy hồi ức lại rồi nói tiếp: “Chính là vào hơn nửa năm trước, mới rạng sáng con bé đã rời đi khỏi nơi này, nhìn có vẻ rất đau lòng, cứ khóc mãi thôi, quần áo trên người cũng ướt hết, cả người thì run như cầy sấy. Ngài Hoắc, đã yêu đương thì không được như vậy đâu, các cô gái chính là những bông hoa mà thượng đế tạo ra đấy, là cần đàn ông con trai chúng ta phải bảo vệ và yêu quý kìa...”

Hoắc Doãn Tư hơi hơi ngơ ngẩn.

Một lát, anh hoàn hồn lại và nói lời cảm ơn, lại lấy hai gói thuốc lá còn nguyên trong túi áo đưa cho bảo vệ.

Anh lên tầng chung cư cao nhất.

Nơi này hơn nửa năm không có ai tới, đến cả người dọn dẹp cũng không vào, khắp nơi đều tích đầy bụi bặm.

Hoắc Doãn Tư đi vào căn phòng cho khách.

Cái hộp nhung kia, tích bụi, còn có hóa đơn thuốc của An Nhiên cũng bị phủ bụi.

Anh ngồi ở bên giường, mở hộp ra, gấp tấm hối phiếu kia lại rồi bỏ vào.

Hoắc Doãn Tư đang mâu thuẫn.

Lúc trước cô thất vọng rời đi, thật ra anh cũng đã muốn từ bỏ đoạn tình cảm này, nếu An Nhiên không gửi cái này tới đây, vậy có lẽ thêm một năm hai năm nữa anh sẽ quên sạch cô.

Có lẽ về sau, anh sẽ yêu đương rồi kết hôn.

Sau khi cưới vợ sinh con, anh cũng sẽ chậm rãi lãng quên đi đoạn quá khứ này, thời đại này có ai không có cái cần từ bỏ đi chứ.

Nhưng cô lại gửi cái này tới.

Những kí ức đã quên đi lại mãnh liệt ập tới!

Hoắc Doãn Tư nhẹ rũ mắt xuống, lẩm bẩm tự nói: “Có phải em đang trừng phạt tôi, trừng phạt tôi cả đời đều quên không được em hay không?”

Anh và cô, không nói được là ai nợ ai.

Nhưng mà anh nhớ cô, nhớ cô đến mức không chịu nổi, Hoắc Doãn Tư lại nhìn hồi lâu mới cầm điện thoại lên đánh một cuộc gọi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK