“Nếu thua, chúng ta phải uống rượu.”
“Nếu thắng, có thể đặt ra yêu cầu cho bất cứ một người nào!”
“Không! Có! Giới! Hạn!”
……
Hoắc Minh đè thấp giọng nói: “Khương Duệ!”
Khương Duệ cười rất vui vẻ!
Cậu ta nói: “Anh Hoắc Minh, không phải anh không dám chơi chứ? Kiều An đã dâng lên biết bao nhiêu nụ hôn nồng cháy, sao đến lượt Ôn Noãn anh lại không nỡ rồi? Haha, rốt cuộc thì chị dâu chính thức sẽ khác, bảo vệ đồ ăn đúng không?”
Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn.
Anh dập tắt tàn thuốc, hiếm khi tham gia vào cuộc chơi: “Tới đi!”
Thật ra cách chơi rất đơn giản, chỉ cần so điểm số lớn nhỏ!
Diêu Tử An đã thắng ở hiệp đầu tiên, mặc dù hắn với Ôn Noãn có xích mích nhưng suy cho cùng thái độ của Hoắc Minh luôn mập mờ, hắn không dám mạo hiểm.
Thế là hắn và Kiều An hôn sâu!
Mãnh liệt như lửa khiến người xem mặt đỏ tim đập.
Kiều An hôn xong, cười nũng nịu, nói với Hoắc Minh: “Nếu em thắng, em muốn hôn sâu với anh!”
Hoắc Minh phớt lờ cô ta.
Bài trong tay Ôn Noãn có số điểm nhỏ nhất nên cô uống nửa ly rượu vang đỏ.
Da cô vốn đã trắng như tuyết nhưng khi uống xong nửa ly rượu, gương mặt cô có phần quyến rũ hơn bình thường! Khương Duệ ngồi bên cạnh, không có khả năng hoàn toàn thờ ơ, cậu ta nhìn Ôn Noãn với ánh mắt yêu thích rất rõ ràng.
Những người có mặt ở đây dù có mù đều có thể cảm nhận được!
Vừa vặn Khương Duệ đã thắng ván tiếp theo.
Trong phòng yên lặng.
Vãi! Có trò hay để xem rồi...
Hoắc Minh ném bài trong tay xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn vẫn chưa kịp phản ứng, Khương Duệ đã nghiêng người tới, hai tay đặt lên hai bên đầu cô.
Chiếc mũi thẳng của cậu ta, chạm nhẹ vào mũi của Ôn Noãn.
Ôn Noãn bất đắc dĩ ngước mắt lên nhìn...
Lông mi dài của cô hơi cụp xuống, chóp tai đều đã ửng hồng, trông vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Đôi mắt của Khương Duệ tối sầm lại...
Cố Trường Khanh ở trong góc phủi đi tàn thuốc, hắn thầm nghĩ, nếu mình là Khương Duệ, cho dù có bị Hoắc Minh đánh gãy chân, hắn cũng sẽ hôn Ôn Noãn thật sâu.
Trong bốn năm yêu nhau, hắn chưa từng nếm trải qua mùi vị của cô.