Hoắc Minh đến phòng sách.
Anh ngồi một mình bèn trong, lặng lẽ hút thuốc.
Ba năm qua anh quá bận rộn, thời gian nhớ Ôn Noãn cũng rất ít, chứ đừng nói tới thứ khác.
Hiện giờtĩnh tâm lại…
Năm đó bât ôn Noãn cắt đứt lién lạc với Khương Duệ là một trong những chuyện anh hối hận nhất, chuyện đó đã giúp Khương Duệ chiếm được vị trí nhỏ trong lòng ôn Noãn mãi mãi.
Cho dù không phải tình yéu, cũng đủ đế anh ghen tị.
Hoắc Minh đang chán nản, cửa phòng sách bị đấy ra, từ khe cửa lộ ra sợi tóc xoăn nhỏ màu trà, đi chân trần, trên người là bộ đồ ngủ hoa nhỏ đáng yêu.
“Bố!”
Tiểu Hoắc Tây nhào vào lòng anh, ôm cổ anh nũng nịu.
Hoắc Minh đặt chân nhỏ của cò bé vào lòng, hòn nhẹ, dịu dàng hỏi: “Sao lại tỉnh rồi?”
Tiếu Hoắc Tây mơ màng.
Cò bé dựa vào lòng anh, thì thầm muốn mẹ.
Hoăc Minh nghĩ tới người phụ nữ trong phòng ngủ chính, trong lòng rung động… Sao có thế đế Hoắc Tây nhìn thấy dáng vê đó của Ôn Noãn?
Anh nhẹ nhàng dổ cò bé: “Mẹ đang ngủ trong phòng bố!”
Tiếu Hoắc Tây thì thềm: “Con muốn ngủ với mẹ!”
Hoắc Minh một tay óm cò bé, lay nhẹ, trước khi ngủ lại kể chuyện cho cò bé.
Đêm khuya, giọng nói của người đàn õng hơi khàn.
Khi nghe cảm thấy bình yên.
Tiếu Hoắc Tây chậm rãi ngủ thiếp đi trong lòng anh, Hoầc Minh biết lúc này đặt cò bé xuống sẽ tỉnh, quấn cô bé trong chăn nhỏ, òm dổ ngủ gần một tiếng.
Đém khuya, Tiếu Hoắc Tây ngủ say.
Hoắc Minh ngồi mép giường, nhìn khuôn mặt nhỏ trẳng nõn của cò bé, không kìm lòng được hôn một cái.
Bé con này là cốt nhục của anh và ôn Noãn, anh vò cùng yêu cò bé.
Tiểu Hoắc Tây xoay người, ôm lấy gối ôm cà rốt.
Hoắc Minh không nỡ rời đi, lại ở cùng cò bé một lúc!
Khi anh trở lại phòng ngủ chính, không khỏi giật mình.
Tóc Ôn Noãn ướt đầm, trán cũng lấm tấm mồ hòi, màu xanh nhạt đuôi mày đặc biệt rõ ràng… Rất không ra dáng con người.
Hoẩc Minh bước tới, cúi xuống nhìn cô chăm chú, yết hầu không ngừng lăn lộn.
Anh cởi cà vạt, thả cô ra.
Ôn Noãn khẽ thở dốc, giọng nói mềm mại như mang theo hơi nước: “Hoắc Minh… Đồ khốn!”
Hoầc Minh rất hiểu phụ nữ.
Anh biết cò muốn, vì thế ghé vào tai cò nói: “Tắm trước hay là làm trước?”
Ôn Noãn ôm anh, hòn anh…
Không khí không ngừng nóng lén!
Bầu không khí trong phòng ngủ kiều diễm, người đàn ông vừa hòn, vừa nói lời tâm tình với người phụ nữ: “Gọi Hoăc Minh! ôn Noãn, gọi anh Hoắc Minh!”
Đột nhiên ôn Noãn dừng lại.
Cò ghé vào tai anh: “Tòi ngủ với Hoắc Tây! Anh Hoẳc ngủ ngon!”
Cò giật ra, còn vổ nhẹ khuôn mặt đẹp trai của anh: “Tổng Giám đốc Hoầc cũng nếm thử cảm giác này đi!”
Hoắc Minh không cân cò.
Anh dựa vào đau giường, ánh mắt sâu thẩm nhìn cô xuống giường chỉnh lại quần áo, cười nhẹ: “Nhìn không ra, em chịu đựng giỏi đấy!”
Ôn Noãn mằng anh cặn bã lịch thiệp!
Hoắc Minh khẽ cười, anh lớn lên đẹp trai lại rất giỏi trêu chọc cò, ôn Noãn thật sự không dám nhìn…
Cò tắm trong phòng dành cho khách rồi ngủ.
Điện thoại vang lén, là Hoắc Minh gửi Zalo: [Rất nhớ em!]
ôn Noãn nhìn ba chữ đó, cười duyên dáng.
Cò không trả lời, anh lại gửi đoạn tin nhắn khác: [Tới ngủ với anh! Anh sẽ không làm gì… Muốn ỏm em ngủ, sáng sớm anh đi chạy bộ, trở về mang hoa hồng cho em, gọi em thức dậy!]
Ôn Noãn đã dây dưa với anh vài năm.
Thật ra cỏ biết anh đang nghĩ gì, anh không ép buộc, đơn giản là muốn bầt đầu lại với cô, muốn nói chuyện yêu đương với cò…
Cò nhẹ nhàng nhắm mắt.
Mấy nãm nay, dù yêu hay hận, người đó luôn là Hoắc Minh.
Tất câ, luôn là Hoắc Minh.
Cò khỏng trả lời anh, cò biết anh không đế ý cò có trả lời hay không, anh đang tận hưởng quá trình theo đuổi cò… Họ sống cùng nhau, nếu bởi vì Hoắc Tây mà qua loa cả đời, vậy thật đáng buồn.
Trong tình cảm sau này, ôn Noãn không muốn sống thành dáng vẻ không có giá trị.
Hoắc Minh muốn thì phải theo đuối và giành lấy.
Cho hay không, cho bao nhiêu, ôn Noãn muốn tự mình quyết định.
Sáng sớm, ôn Noãn tỉnh dậy, một bông hồng tươi được đặt đau giường.
Cò nghiêng người, nhẹ nhàng gảy cánh hoa.
Điều này làm cò nhớ tới lúc trước họ ở bên nhau, thật ra anh thường xuyên tặng cò, chỉ là không biết tâm trạng anh lúc đó và bây giờ khác nhau thế nào.
Ôn Noãn không muốn lún sâu.
Cò rửa mặt xong đi xuống tầng, Tiếu Hoắc Tây đã dậy, đang ăn sáng với bố.
Trời một nửa, đất một nửa.
Làm bố, anh thản nhiên uống cà phê, đọc báo buổi sáng.
Ôn Noãn đi tới, Tiếu Hoăc Tây liền lau sạch cái miệng nhỏ nhắn, và ăn cơm cũng nhã nhặn hơn nhiều.
ón Noãn hôn cò bé.
Hoắc Minh đặt tờ báo buổi sáng xuống, mỉm cười: “Con bé rất nghe lời em!”
Lời này dễ nghe.
Nhưng Hoắc Minh lại nói tiếp: “Anh cũng rất nghe lời em, em bâo anh làm gì anh sẽ làm đó, em nói không làm… cái gì, anh đều nghe lời em!”
Ôn Noãn căn mòi, thấp giọng: “Anh đừng dạy hư Hoắc Tây!”
Tiếu Hoắc Tây tiếp tục ăn cơm…
Vẻ mặt Hoăc Minh trở nên nghiêm túc, ánh mắt nóng rực: “Tối qua ngủ ngon không?”
ôn Noãn không đế ý anh: Anh biết rõ.
Tối qua quá mập mờ, cò xấu hố không đưa Hoẳc Tây cùng với anh, ở nhà làm việc nhà, dọn dẹp phòng trên tầng, những việc này đều là cò làm tử khi chuyến tới đây.
Mười giờ, cò gọi điện cho Hoắc Minh Châu, hẹn cô ấy đi dạo phố.
Lễ kỷ niệm của tập đoàn Tây Á sầp tới, ôn Noãn chưa chọn được váy dự tiệc, hơn nữa cô muốn Hoắc Minh Châu tham gia, sẵn tiện giải sầu.
Studio Serphine.
Bà Hoăc là siêu VIP ở đây, ôn Noãn và Hoẩc Minh Châu tới, tất nhiên bao nguyên cửa hàng.
Ôn Noãn cận thận lựa chọn trong khi nói chuyện với Hoắc Minh Châu.
Các cò không khỏi nhắc tới Lục Khiêm.
Ôn Noãn không làm thuyết khách, cò và
Hoắc Minh Châu cùng nhau thảo luận kinh nghiệm nuôi dạy con, tuy rằng cò mới làm mẹ hai tháng nhưng lại học được nhiều hơn Hoẩc Minh Châu, có lẽ… Tiểu Hoắc Tây được nuôi dạy quá tỉ mỉ.
Hoăc Minh Châu dần yên lòng.
Ôn Noãn chọn một chiếc váy cho cô ấy, cô ấy mang vào phòng thay đồ thử.
Ôn Noãn ngồi trên sò pha, uống trà lài chờ.
Quân lý cửa hàng đi tới, vẻ mặt có chút khó xử: “Bà Hoắc, có ngài Cố cũng là khách VIP của chúng tòi… Tòi muốn thương lượng với cò chút, có thế châm chước được không ạ!”
Ôn Noãn dễ nói chuyện, cỏ đồng ý.
Nhưng khi người đó bước vào, cò mới phát hiện là Cố Trường Khanh, bén cạnh đi cùng cò bạn gái xinh đẹp.
Cố Trường Khanh cũng ngạc nhiên.
Hắn nhìn ôn Noãn, hồi lâu mới thốt ra một câu: ‘Vê rồi à?”
ỏn Noãn gật đầu, mỉm cười nhìn họ: “Hai người tự nhiên đi!”
Cố Trường Khanh muốn nói vài câu với cò, bảo bạn đồng hành nữ tự chọn váy dự tiệc, người đó là nữ minh tinh hạng hai cũng rất tinh mắt, thức thời tránh đi.
Cố Trường Khanh ngồi xuống đối diện ôn Noãn.
Vốn muốn hút thuốc, nhưng hẳn lại lấy bật lửa và bao thuốc lá ra đặt xuống, cười nhạt: “Đã lâu không gặp, nghe nói con của em và Hoắc Minh đã bốn tuổi!”
Ôn Noãn lật xem tạp chí, ử một tiếng, thái độ thờ ơ.
Cố Trường Khanh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cò, hơi mờ mịt.
Trong một khoảng thời gian dài, hắn điên cuồng thích cò, muốn chiếm cò làm của riêng.
Nhưng nhiều năm trôi qua, dường như mọi người đều tiến về phía trước, chỉ có hắn vần ở đó. Thậm chí hiện giờ hẳn không phân biệt được mình yêu ôn Noãn hay là nhớ sự ngây thơ của Hoẳc Minh Châu…
Lúc hắn đang mơ màng, Hoắc Minh Châu đi ra.
Cò ấy không thấy Cố Trường Khanh, chỉ cúi đau lo kéo phần áo ở ngực, nhỏ giọng than phiền: “Chị dâu, này có phải hở quá không? Đối bộ khác thì sao?”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Hoắc Minh Cháu ngước mằt lên thì nhìn thấy Cố Trường Khanh, thoáng giặt mình.
Năm đó hắn ngoại tình nuòi tình nhân bên ngoài, nhà họ Hoắc dứt khoát hủy bỏ hôn ước. Việc làm ăn của Cố Trường Khanh bị ảnh hưởng nặng nề, đã vài năm trôi qua, hắn sớm vực dậy, lại là Tổng Giám đốc Cố phong lưu hào phóng.
Hoắc Minh Châu cười nhạt.
Cõ ấy gặt đầu về phía hắn.
So với sự lạnh nhạt của cô ấy, Cố Trường Khanh sốc hơn nhiều…
Hắn mơ hồ nghe được tin đồn của cõ ấy và ngài Lục thành phố c, lúc đầu không tin nhưng khi thấy dáng vẻ Hoắc Minh Châu thì hắn tin rồi.
Khuôn mặt tươi sáng này đã phai màu vì tình yêu.
Nhạt hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, cũng thêm nét quyến rũ nữ tính.
Hắn từng cho rằng, Hoắc Minh Châu sẽ không bao giờ trưởng thành!
Nhưng cỏ ấy trưởng thành rồi, dáng vẻ hắn không thể tưởng tượng, là… vì người đàn ông khác!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK