Hoắc Minh Châu không ngờ cò sẽ gặp được Lục Khiêm nhanh như vậy.
Lại còn trong một trường hợp không hề bình thường.
Ngày tiếp theo, Hoắc Minh Châu đi uống cà phê cùng bạn.
Quán cà phê nằm trên lầu một của một khách sạn năm sao nọ, khung cảnh rất đẹp.
Đối diện là bạn từ thuở bé của cỏ, Lâm Lăng đang đau lòng hỏi: “Hiện tại cậu khòng sao chứ? Nói cậu đấy, không phái chỉ là một thằng khốn thôi sao, có cần phải nuốt tận ba viên thuốc ngủ vì hắn ta hay không!”
Giọng nói của Hoăc Minh Châu nhưchú mèo con: “Tớ không ngờ được hân ta đã từng yêu đương với chị dâu tớ, lại còn là một thằng khốn từ đau tới đuôi, nghĩ đến việc hắn ta lừa gạt tình cảm mấy nám của chi dâu, tớ hận không thế chọc chết hân ta!”
Cò khịt mũi: “Cũng may, chị dâu của tớ không bị lửa sắc!”
Lâm Lăng tức đến mức bặt cười.
Đứa nhỏ này, ngốc quá đi thòi!
Hai cò gái bắt (Tâu tụm vào nhau nói chuyện phiếm, không phát hiện cách đó hai bàn có một nhóm người cả nam cả nữ tròng rất quyền thế, đó đúng là Lục Khiêm và thư ký Liễu còn có thêm hai ba nhân viên đi cùng.
Thư ký Liều phát hiện ra trước.
Anh ta hạ giọng: “ông Lục, là cô chủ nhà họ Hoăc.”
Dù bận nhưng Lục Khiêm vẩn ung dung uống cà phê.
Ông đã phát hiện ra từ sớm, cũng đã nghe thấy hai cò gái nhỏ nói chuyện… õ, đúng là một bé ngốc!
Lục Khiêm rất bận, bên cạnh ông cũng không thiếu phụ nữ.
Ông không hề có ý định giao tiếp với cò gái nhỏ nhà họ Hoắc, giả bộ đứng dậy, cấp dưới ờ bên cạnh ông cũng đứng bật dậy theo bản năng
“Minh Châu!”
Một chàng trai nhìn có vẻ tuấn tú đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng giữ lấy tay của Hoắc Minh Châu.
Đúng là Cố Trường Khanh.
Sau khi chuyện hân có tình nhân bị lộ ra ngoài, Minh Châu không nghe điện thoại của hắn nữa, không chịu nghe hắn giải thích.
Cò uống thuốc.
Đến tận bây giờ hắn mới được nhìn thấy cò…
Hoẳc Minh Châu hất tay hắn ra, khuôn mặt thanh tú nhăn lại: “Anh làm tõi đau đấy!”
Cố Trường Khanh muốn quay lại.
Mặc dù em nhân tình rất ngoan ngoãn nghe lời nhưng đó cũng chỉ là đồ chơi đế giết thời gian thòi, Minh Châu có gia thế ngạo nghề, con người lại đơn thuần, là người vợ trong lý tưởng của hẩn.
Hắn hạ mình mở lời: “Chúng ta bàn bạc lại nhé!”
Cò bạn thân Lâm Lăng nhịn không nổi: “Còn muốn nói gì nữa hả Cố Trường Khanh! Chuyện anh nuôi tình nhân là sự thật rành rành, bây giờ chuyện đã bại lộ, anh còn tưởng Minh Châu dề tính, cậu ấy sẽ tha thứ cho anh sao!”
Trong quán cà phê sang trọng ấy…
Lâm Lãng giơ ngón giữa!
Vốn dĩ Lục Khiêm định rời đi nhưng ông lại ngồi xuống, rất hứng thú hóng chuyện, ông nói với thư ký Liều: “Cậu xem người trẻ tuổi thời bây giờ đi”
Thư ký Liễu là người rất biết cách chọc ỏng vui.
Anh ta giâ vờ giận dổi: “Ngài cũng mới chỉ đau bốn mươi, còn trê lắm!”
Lục Khiêm bật cười.
Đúng lúc này, ước chừng bên kia nói chuyện khòng hợp ý, có chút xung đột tay chân.
Hoẩc Minh Châu không xảy ra việc gì nhưng chiếc túi có đặt trên ghế đã rơi xuống đất, đồ vật bên trong rơi ra tán loạn.
Bảy tám cái son môi,
Một vài đồ trang sức đáng yêu, đặc biệt có một chú dê con võ cùng dễ thương.
Mấu chốt là còn có một bình sữa rất nhỏ.
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên võ cùng vi diệu.
Lục Khiêm rất ngạc nhiên.
Ông biết Hoắc Minh Châu còn lớn hơn ôn Noãn tận hai tuồi, nhưng sao mà… Cò còn mang cả bình sữa lần búp bê theo cùng vậy.
Cò vẩn chưa cai sữa à?
Vì thế, thư ký Liều lại thấy ông Lục, người đã nhiều năm chưa hề cười, nay lại cong mõi nở một nụ cười nhẹ, chưa nói tới việc sung sướng biết bao nhưng nhìn ra được ông đang rất vui.
Đòi mẩt Hoắc Minh Châu bị hơi nước che phủ.
Cô cảm thấy rất mất mặt, cằn môi: “Cố Trường Khanh, chúng ta hủy bỏ hòn ước!”
Cố Trường Khanh đang định nói chuyện…
Lục Khiêm mở miệng: “Giúp cỏ ấy nhặt đô lên đi!”
Bình sữa của cò gái nhỏ cũng không thế để người khác nhìn một cách tùy tiện được.
Thư ký Liễu mỉm cười nói vâng, sau đó cực kỳ tốt bụng giúp cò nhặt lên, còn tri kỷ kéo khóa lại, đặt về chổ ban (Tâu…
Hoắc Minh Châu ngơ ngác nhìn Lục Khiêm.
Cò bạn Lâm Lăng cũng hóa ngây dại, đây là ai thế, nhìn kiểu gì cũng thấy quá khí phách, hơn nữa người đàn óng này có khí chất hoàn toàn khác với những người còn lại.
Rõ ràng làn da rất trắng, lịch sự thanh cao nhưng lại mang tới cho người khác cảm giác kính sợ.
Thật lâu sau, Hoắc Minh Châu mới nói khẽ mấy chữ: “Chú Lục!”
Lục Khiêm ngồi giữa đám người…
Óng vốn không định đứng lẽn nhưng vào lúc nghe thấy cò gọi ông là chú Lục, không biết vì sao ông vẫn đứng dậy, đi đến bẽn cạnh cô, còn cò lại hơi ngẩng đầu, cặp mắt xinh đẹp lóng lánh ánh nước,
Rưng rưng nhìn ông.
Tựa nhưchú cún con không có người yêu thương!
Lục Khiêm sinh ra suy nghĩ muốn sờ đầu cún con, thế nhưng ông vẩn nhịn xuống, chỉ lạnh lùng hỏi: “Hòm nay lại ra ngoài chơi há?”
Cổ họng Hoâc Minh Châu phát ra tiếng nức nở.
Cò vẫn chỉ nhìn ông chằm chằm.
Cò bạn Lâm Lăng sâp chết ngất đến nơi, người đàn òng quá đỗi đẹp trai phong độ nhưng, Minh Châu à, cậu có thể tém lại một chút, rụt rè một tẹo hay không…
Nhưng Lục Khiêm cũng không quá để ý.
Đã lâu rồi ông không được nhìn thấy ánh mắt trong sáng như vậy, giống như chú thỏ con.
Cơ thể của cô cũng thế.
Rất cao, những chổ cần mềm lại có vẻ rất mềm.
Ngay vào lúc bốn mắt chạm nhau, Cố Trường Khanh nhịn không được nữa, hắn câm nhận được áp lực đến từ phía người đàn õng đang ở trước mặt. Hằn chất vấn Hoắc Minh Châu: “Ông ta là ai? Người yêu mới của em hả? Hoăc Minh Châu, không phải em uống thuốc tự sát vì anh sao?”
Lời này cũng bày tỏ được sự không cam lòng của người đàn ỏng.
Cố Trường Khanh rất kiêu ngạo, trong chuyện tình cảm của hắn và Hoắc Minh Châu, hắn vẫn luôn chiếm quyền chủ động tuyệt đối, hắn biết Hoắc Minh Châu cực kỳ yêu mình, chuyện gì cũng nghe theo, cho nên sau khi chuyện hăn có tình nhân bị lộ ra ngoài, hăn chắng cảm đó là chuyện to tát gì.
Chia tay với cô tình nhàn rồi quay về dô dành cò một tí là được.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày
Hoắc Minh Châu cũng sẽ nhìn người khác bằng ánh mắt say mê đó.
Đúng vậy, say mê!
Căn bản Lục Khiêm không thèm đế ý tới Cố Trường Khanh, ở trong măt ông, Cố Trường Khanh cũng chỉ là loại người đứng chung mâm với Kiều Cảnh Niên!
Ông nhẹ nhàng nâng tay lên, bình tĩnh nói: “Mời vị này ra ngoài!”
Cố Trường Khanh ngấn ngơ.
Trong nháy mắt, tám vệ sĩ mặc đồ đen cao to vạm vỡ xuất hiện, mỗi người đều mang một tai nghe không dây, nhìn có vẻ vò cùng chuyên nghiệp, người đứng đầu cúi chào trước rồi nói: “ỏng Lục mời anh ra ngoài!”
ông Lục…
Trong một lúc Cố Trường Khanh vẫn chưa nắm bắt được lai lịch của Lục Khiêm, nhưng hắn nhìn Lục Khiêm cứ luôn cảm thấy khá quen mắt.
Hằn cũng rất thực tế, vỗ phẳng áo vest, nói với Hoắc Minh Châu: “Ngày khác chúng ta lại bàn!”
Hoắc Minh Châu quay mặt đi.
Cò sẽ không bao giờ nói chuyện với hẳn nữa, có gì mà nói chứ, cò đã quyết định buông tay.
Thế nhưng khóe mắt cò vẫn đỏ hoe.
Tóm lại, cò cũng đã tửng thích…
Lục Khiêm nhìn khóe mẳt đỏ bừng của cò gái nhỏ, cười nhẹ, chuẩn bị rời đi.
Ông tay áo bị người ta kéo lại.
Hoẩc Minh Châu nhìn ỏng với cặp mắt rưng rưng, giọng nói y như chú mèo con: “Chú Lục, cháu có chuyện muốn nói với chú, cháu mời chú àn cơm được không?”
Lục Khiêm khẽ nhíu mày.
Thật ra ỏng cũng không có thời gian, một lát nữa ông còn phải gặp vài người.
Nhưng chắc hẳn vì cỏ đơn quá lâu, bị một cô bé mềm mại đáng yéu thế này năn nỉ, thế mà õng lại không từ chối, nói với cỏ: “Đi thôi!”
Ông nói xong thì ra khỏi quán cà phê.
Một đám cấp dưới mười mấy người cộng thêm vệ sĩ lần lượt đi theo õng, mà người nọ lại chỉ mặc một bộ đồ thoải mái, nhìn có vẻ cực kỳ điềm tĩnh, thậm chí làn da của õng còn rất trâng, ngũ quan tao nhã quý phái, nhưng chỉ cần liếc mẩt một cái đã nhận ra đây là óng chủ lớn.
Hoắc Minh Châu cầm túi đi theo.
Cò bạn Lâm lăng giữ chặt cò: “Điên hả! Loại đàn ông này mà cậu cũng dám trêu chọc sao?”
Hoằc Minh Châu liếm mòi: “Chú ấy là cặu ruột của chị dâu tớ! Chính là ỏng Lục của thành phố c đấy, người thường xuyên lên kênh tin tức đó…Tên là Lục Khiêm.”
Nói xong cô chạy đi.
Lâm Lãng ngày dại.
Óng Lục thành phố c, chính là ỏng chú lớn số một số hai ở phía Nam đấy mà, nẳm giữ mũi nhọn khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất trong nước, ông lớn trong số các ông lớn.
Naười như vâv mà cũna ha ohàm rồi hả!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK