Lục Thước rũ mắt: Có cái gì có thể so sự thảm thiết với cái chết đâu!
Đợi khi Lục Huân đi ra, Diệp Bạch đã xuống lầu ngồi vào trong xe, chuẩn bị rời đi.
Lục Thước nghiêng đầu nhìn vợ mình, một tay ôm cô, cằm chống đỉnh đầu cô nhẹ cười: “Lục Huân, lão Bạch của em lại nghênh ngang vào nhà, vui không? Về sau em có thể thường xuyên nhìn thấy lão Bạch của em rồi?”
Dưới ánh sáng mịt mờ, mặt Lục Huân nghẹn đỏ bừng.
Tuy đã có tuổi rồi nhưng cô vẫn không quen nổi trò đùa tình thú giữa vợ chồng.
Cô cắn môi: “Em có vui vẻ gì đâu!… Cũng…… Cũng không phải lão Bạch của em, Lục Thước anh nói nữa thì em sẽ tức giận.”
Lục Thước hôn khuôn mặt nhỏ của cô, buông ly rượu vang đỏ xuống: “Trở về ngủ thôi!”
Anh ấy ôm vợ về phòng ngủ, duỗi người, rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon.
Từ đêm đó, Diệp Bạch liền thường xuyên xuất hiện ở bên người Lục U.
Cũng không phải chuyện hẹn hò đặc biệt gì.
Khi nào công ty không bận việc, anh sẽ tới chỗ của Lục U, làm đồ ăn cho cô rồi chơi với Tiểu Lục Hồi, cô bé thích bóng cao su nhất, anh mang thêm mấy cái, để cô bé chơi chung với chó.
Con chó cái kia đã 6 tuổi, cũng có thể nhận ra Tiểu Lục Hồi là một em bé nhân loại.
Nên rất nhường cô bé.
Không chỉ chơi cùng, còn để cho Tiểu Lục Hồi cưỡi như cưỡi ngựa, mệt mỏi thì dựa vào nhau ngủ.
Khoản giữa trưa, Tiểu Lục Hồi dựa vào chân Diệp Bạch.
Mắt to chớp chớp.
Cô bé nỗ lực mở mắt để nghe câu chuyện tiếp theo, nhưng chơi mệt quá rồi, mới thức một lát đã không chịu được chìm vào giấc ngủ.
Con chó thấy thế cũng nhắm mắt lại.
Diệp Bạch bế cô bé lên giường, ngồi ở mép giường im lặng nhìn một lát, rồi lau mồ hôi cho cô bé.
Tiểu Lục Hồi rất dính người.
Cô bé ôm cánh tay Diệp Bạch ngủ.
Diệp Bạch dịu dàng cười cười, nghiêng người nằm xuống, để cô bé ngủ ở trong lồng ngực anh. Cô bé dụi dụi hai cái rồi ngủ thiếp đi.
Diệp Bạch trông chừng cô bé, rất lâu sau mới đứng dậy, anh đi tìm Lục U.
Lục U đang vẽ truyện tranh trong phòng sách, cô không ngồi ở bàn sách mà ngồi trên sofa mềm mại, khoanh chân, notebook đặt ở trên đùi.
Diệp Bạch bước đến, rút lại notebook.
“Làm vậy không tốt cho tuần hoàn máu!”
Lục U ngửa đầu nhìn anh.
Vì ở nhà nên cô tùy ý mặc một chiếc quần đen với áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một cái áo choàng Dior… Tóc dài màu đen xõa đến ngang eo, tăng thêm một chút nữ tính.
Diệp Bạch đặt notebook lên trên bàn sách.
Anh cúi người hôn cô một cái, chống môi cô nhẹ lẩm bẩm: “Lúc trước nếu anh lấy đồ của em, chắc chắn em phải ầm ĩ đòi lại. Lục U, bây giờ em vừa xa cách vừa khách sáo với anh.”
Lục U ngửa đầu, giọng nói mềm mại: “Quá khứ rồi, anh cũng không phải là chồng cũ của em!”
Diệp Bạch chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt anh sâu không lường được.
Trừ bỏ thâm tình, còn có một chút sắc dục khó nói.
Lục U là một người phụ nữ trưởng thành, cô sẽ không ngây thơ cho rằng cô sẽ yêu đương trong sáng với Diệp Bạch giống như trước, mỗi khi anh hôn cô, cô đều cảm giác được anh bị kích thích.
Hơn một tháng nay, anh đã chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh vài lần.
Tim cô đập nhanh, lập tức lấy cớ: “Em đi xem Tiểu Lục Hồi.”
Nhưng còn chưa đứng lên, cổ tay cô đã bị kéo lại, sao đó cô ngã nhào vào ngực anh.
Diệp Bạch một tay ôm cô, một tay đóng lại cửa phòng sách.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Lục U còn chưa kịp nói gì, Diệp Bạch đã cúi đầu hôn cô…
Chiếc áo choàng tuột xuống khỏi đầu vai cô.