An Nhiên cũng sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại, cô đứng dậy: "Hoắc Doãn Tư, anh có ý gì?"
Hoắc Doãn Tư lấy lại chiếc khăn, lau lau cổ rồi liếc nhìn cô: "Sao vậy, cô còn muốn học với người khác à? Giám đốc An cũng không còn trẻ nữa, vẫn nên thận trọng một chút thì hơn".
An Nhiên tức giận đến nỗi đá anh một cái.
Hôm nay An Nhiên nghĩ mình không thể học được nên quay lại phòng thay đồ để thay quần áo và định rời đi.
Cửa phòng thay đồ bị mở ra.
Sau đó, một bóng người cao lớn bước vào và đóng cửa lại.
Căn phòng trống chỉ có tiếng bước chân của người đó.
An Nhiên vừa cởi quần áo định đi tắm, lại đột nhiên bị ép vào cửa tủ... An Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi có thể kiện anh tội sàm sỡ”.
Hoắc Doãn Tư không để ý đến lời cảnh cáo của cô, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt thanh tú của cô, thì thầm: “Đừng để tôi nhìn thấy cảnh đó nữa!”
“Cảnh nào?” An Nhiên biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư tối sầm lại.
Anh ôm lấy chiếc eo thon của cô, ghì chặt cô vào cơ thể mình để cô cảm nhận được, nhưng lời anh thốt ra lại lạnh lùng: "Giám đốc An, cô không thấy như vậy là thân mật quá sao? Cô đã quên mình là mẹ của Lâm Hi rồi sao?"
Quần áo của anh cọ xát vào da cô.
Tư thế này thật là ái muội.
Nhưng An Nhiên tức giận bật cười: “Chúng ta có quan hệ gì vậy, giám đốc Hoắc! Nếu giám đốc Hoắc vẫn không hiểu rõ sự tình, tôi có thể nói cho anh biết việc chúng ta chia tay có ý nghĩa như thế nào. Điều đó có nghĩa là anh có thể thân mật với cô gái khác, cô Tôn cũng được mà nữ minh tinh kia cũng được. Những việc này tôi không quản và cũng không có tư cách để can thiệp. Tương tự, tôi có thân mật với ai, có quan hệ gì với ai cũng không liên quan gì đến anh... Anh đã hiểu chưa?"
"An Nhiên!"
Hoắc Doãn Tư đẩy mạnh cô vào cửa tủ, bởi vì dùng lực quá mạnh nên phát ra tiếng động lớn.
Lưng An Nhiên đụng vào cửa tủ rất đau.
Nhưng dù vậy, cô cũng không hối hận hay sợ hãi.
Hoắc Doãn Tư hôn lên má cô, giọng nói dịu dàng mà nguy hiểm: “Tôi hiện tại thật muốn giết em!”
An Nhiên để mặc anh hôn cô.
Cô không những không tức giận mà còn nhẹ nhàng mỉm cười, sau khi cơn đau dịu đi, cô dựa vào cửa tủ nói: "Hoắc Doãn Tư, khi anh hủy bỏ dự án Trung Thiên và không chừa cho tôi một đường lui, anh không nghĩ sẽ có hôm nay sao?...”
Cô dừng lại, giọng hơi khàn khàn: “Anh cứ làm những gì mình muốn, chẳng bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác! Đó là… bởi vì anh là Hoắc Doãn Tư, anh thực sự không cần phải nghĩ đến điều đó. Bởi vì Không có An Nhiên, anh vẫn có rất nhiều tiền, phụ nữ thì chủ động lao vào lòng anh, anh còn có thể lợi dụng bọn họ để chọc tức tôi! Nhưng Hoắc Doãn Tư, tôi không để ý đến điều này".
An Nhiên nói xong liền cảm thấy có nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô tựa vào vai anh, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra: "Buông ra!"
Hoắc Doãn Tư buông cô ra, nhưng anh không rời đi mà ngồi trên ghế sofa lấy điếu thuốc ra hút...
An Nhiên không muốn tắm nữa nên mở cửa tủ mặc quần áo vào.
Sau khi cô rời đi, anh thì thầm ở sau lưng: "Cô nói đúng! Cô là người tự do, tôi thực sự không nên can thiệp quá nhiều! Xin lỗi, sau này tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô".
An Nhiên đứng lại một chút, sau đó mở cửa rời đi.
Khi lái xe trở về, cô mở cửa sổ xe, từng làn gió thổi vào khiến cô bình tĩnh lại một chút. Bằng cách này, sự thất vọng mà họ vừa cảm nhận được về nhau sẽ tan biến và cô sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.
An Nhiên về nhà.
Khi mở cửa, cô nhìn thấy một đôi giày nam, trông có vẻ được làm thủ công.
An Nhiên sững lại một lát, sau đó ngước mắt lên và nhìn thấy Tư Văn Lễ.
Dì Lâm đang mời Tư Văn Lễ uống trà, thấy An Nhiên về liền nói: “Tư tiên sinh nói là bạn cũ của mẹ cô, hôm nay đặc biệt đến đây để thăm cô và Lâm Hi… Tư tiên sinh rất khách sáo, khi tới còn mang theo rất nhiều quà".
Dì Lâm không rõ sự tình, chỉ cảm thấy Tư Văn Lễ là mẫu đàn ông trưởng thành rất có sức hút.
An Nhiên bình tĩnh lại, cởi áo khoác, thay dép đi trong nhà.
Cô không muốn dì Lâm chú ý đến biểu cảm phức tạp của mình nên nhìn chằm chằm Tư Văn Lễ, chậm rãi nói: "Ừm! Người này đúng là bạn của mẹ tôi".
Lúc này, Tư Văn Lễ đang ôm Lâm Hi.
Nhà họ Tư đến giờ vẫn chưa có đứa cháu nối dõi nào.
Sau khi Tư An Nhiên kết hôn đã liên tiếp sinh được hai người con. Nhưng có lẽ do gen của thế hệ trước nên cả hai đứa con đều có vấn đề về trí tuệ. Cho nên, hiện tại trong nhà họ Tư không còn ai có thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Lâm Hi trông có vẻ hơi yếu ớt nhưng lại rất tốt bụng và thông minh.
Cho nên Tư Văn Lễ rất quý cậu bé.
Đồng thời, ông ta cũng rất ngưỡng mộ An Nhiên. Ông ta biết rõ mọi chuyện về An Nhiên, biết cô leo lên đến vị trí như ngày hôm nay không phải dễ dàng. An Nhiên cũng khá dũng cảm, dù sao cô gái đủ nghị lực để rời khỏi Hoắc Doãn Tư quả thực không nhiều.
Ông ta nhìn An Nhiên bằng ánh mắt của một trưởng bối, nhẹ nhàng nói: “Việc của công ty rất rắc rối phải không? Nghe nói có vấn đề về tài chính, chú có vài người bạn có thể giới thiệu cho cháu, có lẽ họ có thể giúp”.
An Nhiên không muốn dây dưa gì với nhà họ Tư.
Cô im lặng giúp dì Lâm dọn bát đũa rồi nói: “Tôi tự lo được".
Dì Lâm bưng bát ra, cười nói: “Tư tiên sinh đúng là khách sáo mà! An Nhiên có trưởng bối tốt như vậy đúng là có phúc... Tư tiên sinh đừng đi vội, tôi đã nấu cơm cả phần tiên sinh, chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé”.
Nói rồi dì Lâm nhanh chóng bưng cơm lên rồi tiến tới ôm Lâm Hi đi ăn.
Nhưng Lâm Hi lại ôm chặt Tư Văn Lễ nói: “Con muốn ông trẻ ôm con".
An Nhiên nhìn Lâm Hi: “Không được tùy tiện gọi người khác như vậy”.
Tư Văn Lễ cười nói: "Theo bề phận thì đúng là nên gọi như vậy! Nhóc con Lâm Hi này rất quấn người, rất đáng yêu... nếu..."
An Nhiên bình tĩnh ngắt lời ông ta: "Ăn cơm đi!"
Dì Lâm lau tay vào chiếc khăn ở bên cạnh, cảm giác không thể hiểu được. Vị Tư tiên sinh này phong độ nho nhã lại ấm áp, vậy mà tại sao An Nhiên lại không vui, thậm chí có vẻ như muốn đuổi ông ta đi càng xa càng tốt.
Lẽ nào giữa họ có uẩn khúc?