Anh hít mạnh một hơi, khói vào trong phổi, mang theo từng chút đau khổ.
Thế nhưng cũng chỉ có loại đau này, mới có thể chứng minh anh vẫn còn sống.
Ngón tay thon dài của anh kẹp lấy điếu thuốc lá, đi tới đi lui mấy bước, cuối cùng bình tĩnh đứng ở nơi đó—
Diệp Bạch thừa nhận, anh hối hận!
…
Nhưng Lục U vẫn không cho anh cơ hội.
Cô vẫn không nhận cuộc gọi của anh, không nhìn anh… Dù anh tìm Lục Huân ra mặt, Lục Huân cũng từ chối.
Trong quán cà phê.
Lục Huân cúi đầu, yên lặng khuấy cà phê, giọng rất nhẹ nhàng: “Diệp Bạch, lúc trước tôi không đành lòng nhìn cô ấy tiếp tục chờ đợi trong vô vọng, cho nên tôi đưa chìa khoá cho cô ấy! Tôi cho rằng anh nhìn thấy cô ấy kiểu gì cũng sẽ mềm lòng, kiểu gì cũng sẽ thay đổi quyết định, thế nhưng Diệp Bạch, tôi không nghĩ rằng các anh sẽ đi đến tình cảnh hôm nay.”
Diệp Bạch yên lặng dựa vào ghế dài.
Giọng Lục Huân hơi run: “Tôi áy náy vô cùng, nhưng Lục Thước nói rằng đây là chuyện tốt với Lục U! Anh ấy nói, cũng không thể để cho Lục U mãi chờ trong vô vọng, điều đó càng ích kỷ hơn.”
Diệp Bạch biết tính của cô ấy.
Gần nửa năm nay, đoán rằng Lục Huân cũng không thoải mái.
Anh nghiêng người về phía trước, nói thẳng vấn đề: “Anh muốn gặp Lục U”.
Lục Huân không dám đồng ý với anh, một mặt cô ấy lo lắng tâm trạng của Lục U, mặt khác cô ấy cũng sợ chồng tức giận… Trong cuộc sống hôn nhân của bọn họ, từ trước đến nay đều là Lục Thước chỉ đạo, Lục Huân vốn sống không cần mang theo đầu óc, thỉnh thoảng thông minh, còn bị Lục Thước bắt nạt mấy lần.
Thực ra Lục Huân cũng không hiểu, kiểu người đàn ông như Lục Thước này, người vợ lý tưởng không phải nên ngang tài ngang sức với anh ấy sao?
Hay là anh ấy thích người ngốc nghếch?
Cô ấy bị mất tập trung, rõ ràng đang nghĩ đến Lục Thước, tình cảm này khiến Diệp Bạch cảm giác hâm mộ hơn… Thực ra anh và Lục U cũng từng thế này, mà hôm nay anh muốn gặp Lục U là vì cái gì?
Tái hợp sao?
Thực ra chính anh cũng không rõ.
Lục Huân vẫn không dám đồng ý với anh. Khi rời đi, đúng lúc Lục Thước tan làm liền đến đón cô ấy.
Nhưng Lục Huân cảm thấy, anh ấy ít nhiều cũng có ý muốn theo dõi.
Cho nên lúc ngồi lên xe, cô ấy hơi ngượng ngùng.
Trời tháng chín, Lục Thước cởi áo khoác, chỉ đang mặc chiếc áo sơ mi trắng với quần tây đen… nhìn vẫn đẹp trai như mọi khi.
Lúc anh ấy khởi động xe, hơi nghiêng đầu liếc nhìn vợ.
“Em nói gì với Diệp Bạch vậy?”
Lục Huân mạnh dạn phản bác anh ấy: “Anh muốn biết, vừa nãy sao anh không vào hỏi anh ấy?”
Lục Thước tập trung nhìn xe phía trước, im lặng cười một tiếng.
Một lát sau anh ấy mới từ từ nói: “Anh ta đã ly hôn với em gái anh, anh còn sáp lại tới lui với anh ta gì nữa… Em nói mau, nói chuyện gì vậy?”
Lục Huân hiểu tính tình của anh ấy nhất, đấu tranh một hồi mới thành thật nói: “Anh ấy muốn gặp Lục U.”
Cô ấy cho rằng chồng sẽ tức giận.
Nhưng Lục Thước nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Chút chuyện nhỏ này, em là chị dâu mà không sắp xếp được sao? Không phải cuối tuần này có buổi tụ họp gia đình sao? Gọi cho người con rể trước đây là anh ta đến gặp gỡ đi!”
Lục Huân cho rằng anh đang nói đùa, Lục Thước nhéo mặt cô ấy: “Anh không có giỡn! Anh nói chuyện nghiêm túc.”
Lục Huân nửa tin nửa ngờ.
Lục Thước lập tức lấy điện thoại của cô ấy, nhét vào trong tay cô ấy: “Bây giờ, em gửi tin nhắn cho người đại diện của Diệp Bạch trước, mời anh ta tham gia.”
Lục Huân đành phải làm theo.
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô ấy liền thấy hơi hối hận, cô ấy luôn cảm thấy mình đang bị Lục Thước lừa.
Hai người chung giường nhiều năm, cô ấy thường đoán không ra chồng đang suy nghĩ gì. Khi cô ấy hỏi như vậy, xe của Lục Thước vừa lúc dừng lại, anh ấy nghiêng đầu khẽ cười: “Bình thường tắt đèn, không phải em cũng có thể mò chuẩn được sao?”
Lục Huân: …
*
Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Nhà họ Lục rất náo nhiệt, gần như mọi người trong gia đình đều tới, tính cả trẻ con thì có tất cả hơn hai mươi người đều cùng tập trung nướng đồ ăn ở vườn hoa lớn của nhà họ Lục.