Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía sau vang lên mấy tiếng còi xe.

Hóa ra là đã đến đèn xanh.

Khi Lục U khởi động xe cô mới phát hiện mình đang khóc... Lệ rơi đầy mặt.

Cô vừa khóc vừa cười.

Diệp Bạch không chết, anh thật sự không chết. Anh luôn ở bên cạnh cô.

Lục U không về nhà mà lái xe trở về biệt thự nhà họ Lục.

Thật trùng hợp, Lục Thước và Lục Huân đều ở nhà, bởi vì nửa tháng sau là sinh nhật của Lục Trầm... Vốn Lục Huân được giao việc chuẩn bị tiệc sinh nhật, nhưng cô ấy không quyết định được nên gọi Lục Thước từ công ty về.

Hai vợ chồng đang ngồi bàn bạc chuyện này.

Trong sân có tiếng ô tô vang lên, Lục Thước nghe một lúc rồi hỏi vợ: "Em mời người tới à? Ai vậy?"

Lục Huân lắc đầu: "Em không có mời ai mà!"

Lúc hai vợ chồng ở riêng là lúc Lục Thước không đứng đắn nhất, khi đứng dậy anh còn nói với vợ: "Anh biết rồi, cố ý bảo anh về để hưởng thụ thế giới hai người đúng không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Huân đỏ bừng.

Anh thật không biết xấu hổ!

Hai người đang chơi đùa vui vẻ thì Lục U ôm con đi vào. Người giúp việc nhìn thấy cô thì vội vàng giúp cô bế đứa bé, đồng thời nói: "Có chuyện gì vậy cô cả? Sắc mặt cô trông tái nhợt quá, không hồng hào chút nào! Nhanh lên, tôi pha cho cô chút trà gừng đường nâu... Tôi nghĩ là do lúc ở cữ không chăm sóc tốt nên mới vậy.

Người hầu lắm miệng nhưng sự quan tâm là thật lòng.

Lục Thước nhìn ra em gái mình có gì đó không ổn bèn ôm đứa bé qua giao cho vợ, sau đó nói với người giúp việc: “Pha cho cô chủ một tách trà an thần.

Người giúp việc cảm thấy mình đã lỡ lời nên không dám nói thêm gì nữa mà đi làm việc.

Chờ đến khi mọi người rời đi, Lục Thước mới đỡ Lục U ngồi xuống dưới sô pha. Anh hiếm khi dịu dàng như vậy: "Xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho anh trai biết đi."

Dưới ánh đèn thủy tinh, sắc mặt Lục U vẫn tái nhợt.

Cô nhìn Lục Thước rồi lại nhìn Lục Huân, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Anh trai, chị dâu... Diệp Bạch chưa chết! Em đã nhìn thấy anh ấy, em thật sự nhìn thấy anh ấy. Em nhìn thấy anh ấy mấy lần rồi! Nhiều lúc em tưởng là em hoa mắt, em tưởng anh ấy đi thật rồi, nhưng hôm nay em thật sự đã nhìn rõ, là anh ấy, là anh ấy, chính là anh ấy, là Diệp Bạch... Anh ấy không chết! Anh ấy còn sống, nhưng anh ấy lại không chịu về nhà!"

Lục Thước giật mình, Lục Huân cũng vậy.

Giọng Lục U run run: "Em biết sẽ không có người tin, nhưng Diệp Bạch thật sự còn sống."

Một lúc lâu sau, Lục Huân lên tiếng trước, cô ấy nhẹ giọng nói: "Em tin tưởng Lục U, em cũng tin lão Bạch còn sống."

Nói rồi cô ấy lại nghẹn ngào.

Ngoại trừ việc cô ấy và Diệp Bạch là bạn thân thì anh ta cũng là người khiến Lục U hạnh phúc nhất... Nhưng dù kích động đến đâu thì cô ấy cũng không dám khóc, sợ chồng mình sẽ ghen.

Lục Thước nhìn chằm chằm em gái mình hồi lâu.

Anh có tính cách điềm tĩnh, hiếm khi hành động theo cảm tính, nhưng lần này anh lại tin vào kỳ tích mà Lục U đã nhìn thấy.

Anh bằng lòng tin rằng Diệp Bạch còn sống.

Lúc này người giúp việc mang trà an thần tới, Lục U vốn không có ý định uống, vẫn là Lục Huân dễ cô uống hết. Trong trà có thuốc ngủ do Lục Thước ám chỉ bỏ vào, chẳng mấy chốc Lục U đã nằm ngủ trên ghế sô pha.

Lục Huân duỗi tay thăm dò: "Ngủ rồi."

Lục Thước đứng dậy, nhéo cái má nhỏ phúng phính của Tiểu Diệp Hồi, sau đó bế em gái lên lầu: “Nặng thật, nhưng con bé cần phải ngủ một giấc trước đã, tinh thần của con bé trông không được tốt.”

Lục Huân chơi đùa cùng Tiểu Diệp Hồi.

Một lúc sau, chồng đi xuống lầu, có lẽ tay bị mỏi nên vừa đi xuống vừa lắc lắc tay.

Lục Huân nhịn không được nhỏ giọng nói: "Lục Thước, không phải anh già rồi chứ? Lục U nhẹ như vậy mà anh cũng ôm không nổi!"

Lục Thước dừng lại giữa cầu thang.

Trong mắt anh có thứ gì đó rất tà ác.

Lại chậm rãi đi xuống lầu, anh mới từ từ nói: “Bình thường anh ôm em em cũng không chê già! Lần trước anh ôm em, chiếc xe nặng mấy tấn không phải cũng rung chuyển sao?”

Lục Huân đỏ mặt.

Cô cúi đầu bịt tai Tiểu Diệp Hồi: “Dạy hư con nít!”

"Nó làm sao hiểu được? Còn nhỏ mà!"

Lục Thước đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, ôm Tiểu Diệp Hồi vào lòng chơi đùa... Anh không nói gì, nhưng Lục Huân và anh đã là vợ chồng nhiều năm, trong lòng cô biết anh đang suy nghĩ chuyện của Diệp Bạch.

Cô không lắm miệng, tiếp tục xem kế hoạch sinh nhật mình vừa lập.

Đột nhiên, Lục Thước lên tiếng, giọng điệu trầm ngâm: “Lục U vừa mới trở về, chỉ nói đến chuyện Diệp Bạch nhưng lại không nói chuyện mẹ Chương Bách Ngôn qua đời với chúng ta. Vừa rồi thư ký của con bé gọi điện cho anh, nói Lục U có đến bệnh viện, cũng để đứa bé gặp mặt... Lần cuối."

Lục Huân sửng sốt.

Một lúc sau cô lẩm bẩm: “Con bé không nói gì cả.

Lục Thước vuốt tóc cô, than nhẹ: “Có lẽ là đã hoàn toàn buông bỏ rồi! Bố mẹ không ở thành phố B, chúng ta đến giúp đỡ nhà họ Chương một ít đi... Coi như là nể mặt Tiểu Diệp Hồi của chúng ta."

Vừa nói vừa cúi đầu hôn lên khuôn mặt mềm mịn của Tiểu Diệp Hồi.

Lục Huân ngơ ngác nhìn anh.

Lục Thước cười rất dịu dàng: “Sao vậy, bị ngốc à?”

Lục Huân liều lĩnh nói: "Chẳng qua là em cảm thấy bây giờ tính tình anh rất tốt. Nếu là trước kia thì anh nhất định sẽ cả đời không qua lại với nhà họ Chương. Lục Thước, bây giờ anh thật rộng lượng."

Lục Thước cố ý trêu chọc cô: "Anh không rộng lượng với em à? Vừa nghe nói Diệp Bạch còn sống, em cũng kích động không kém gì Lục U. Sao nào? Muốn anh tính sổ với em?"

Lục Huân không dám trêu chọc anh nữa!

Cô cúi đầu làm việc, Lục Thước im lặng nhìn cô, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Diệp Bạch trở về, anh cũng vui vẻ như các em vậy.”

Lục Huân sửng sốt một chút, sau đó khẽ dạ một tiếng, hai mắt lặng lẽ đỏ lên.

Lục Thước đẩy cuốn vở trên đầu gối cô ra, ôm cô vào lòng.

Tiểu Diệp Hồi bị kẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp bị bóp méo, kêu nha nha phản kháng.

Thật là một cảnh tượng yên bình!

Chuyện Diệp Bạch chỉ có hai nhà Lục, Hoắc biết được, đối với bên ngoài vẫn che giấu trước.

Dù sao Diệp Bạch cũng không về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK