Khoảng thời gian sau đó, Lục u cũng không gặp lại Chương Bách Ngôn lần nào.
Nhưng lúc cô nàng đến biệt thự nhà họ Hoắc, khi nghe Hoắc Tây nhắc đến chuyện của anh ta, Lục U hơi sửng sốt…
Anh Sùng Quang sắp hợp tác với Chương Bách Ngôn sao?
Vậy là sau này, bọn họ sẽ có rất nhiều dịp phải gặp mặt Chương Bách Ngôn à?
Lục u hoàn toàn không muốn chuyện này xảy ra.
Cô nàng biết ân oán giữa hai nhà sẽ khiến mối quan hệ giữa cô và Chương Bách Ngôn hoàn toàn bất khả thi, cho nên năm đó khi cô nàng nói chia tay với anh ta không hề chừa chút đường lui nào, từng câu từng chữ đều tổn thương lòng tự trọng của người ta, chính miệng cô nói ra mà bản thân cũng phải thấy hoảng hốt.
Đã mấy năm trôi qua, cô nàng chưa bao giờ cảm thấy dao động vì chuyện này.
Nhưng cô nàng chẳng thể nào ngờ được bánh răng vận mệnh lại đấy họ đến với nhau, gặp lại nhau.
Lục u thầm nghĩ có lẽ cô nàng nên quay về
thành phố c.
Hoắc Tây nhìn thoáng qua là đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô nàng, cô tầm tách trà lài lên, nhấp một ngụm hết non nửa ly trà, sau đó mới mỉm cười nói: “Đừng nói vì chuyện này mà em bỏ chạy về thành phố c đấy nhé? Làm thế hình như đâu phải tính em đâu nhỉ, à, nhưng cũng hơi giống… Năm đó em cũng chạy ra nước ngoài một lần rồi đấy thôi?”
Lục u mè nheo nũng nịu, nói Hoắc Tây không được cười nhạo cô nàng.
Hoắc Tây ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Không thì em về nhà đi!”
Cô đưa tay vuốt tóc em gái mình, thầm thở dài: Với địa vị nhà cậu mình, thật ra Lục u gả cho ai cũng đều thoải mái, vui vẻ hơn đi theo Chương Bách Ngôn nhiều.
Lục u tựa vào cánh tay cô, ít nhiều cũng cảm thấy không nỡ buông tay.
Cô nàng vẫn rất thích thành phố B, thích cậu mợ, và cả các anh chị của mình nữa…
Giờ cơm tối sắp tới thì Trương Sùng Quang đến, dẫn theo cả Tiểu Trương Duệ và Miên Miên về.
Vừa vào trong, Tiểu Hoắc Tinh còn đang
lòng vòng quanh sô pha đã nhào vào lòng anh.
Cô bé dang cả hai tay ra, đòi bố bế.
Trương Sùng Quang cúi người bế cô bé lên, chân của anh đã linh hoạt hơn rất nhiều, anh chỉ lùi lại một bước nhỏ đã có thể đứng vững… Anh bế cô con gái nhỏ thơm một cái, rồi đưa tay vuốt phẳng chiếc váy nhỏ xinh xắn cho cô bé.
Tiểu Hoắc Tinh vòng tay ôm cổ bổ, cũng thơm bố một cái thật ngọt ngào.
Mang theo mùi sữa và dính một chút nước miếng.
Bố cô bé đương nhiên sẽ không ghét bỏ chuyện này, lại ôm hôn con gái lần nữa, rồi anh nhìn sang Lục u, nói: “Lục u, hôm nay em ở lại ăn tối đi, tối nay có món cá nướng sả em thích đây.”
Lục u vẫn đang ôm lấy cánh tay của Hoắc Tây, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Sùng Quang.”
“Đừng cảm ơn anh vội! Anh còn có chuyện muốn bàn với chị Hoắc Tây của em một lát đây.”
Trương Sùng Quang nói rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện, anh vẫn ôm Tiểu Hoắc Tinh trong tay… Lục u rất biết ý, vừa nghe đã hiểu bản thân ở lại không tiện, bèn bế Tiểu Hoắc Tinh lên nói: “Để dì bế con sang bếp kiếm đồ ăn ngon nha.”
Tiếu Hoắc Tinh còn muốn ở lại chơi với bố.
Miệng nhỏ khẽ vểnh lên, tỏ vẻ không chịu:
“Dì xấu lắm.”
Lục u thơm mạnh cô bé một cái: “Dì thương con chết mất thôi.”
Chỉ trong chốc lát, cô nàng đã bế Tiếu Hoắc Tinh rời đi, trong vòng hai tiếng sau, tài khoản của cô còn được cộng thêm hai triệu tệ tiền tiêu vặt, cho nên cô nàng không những thương Tiếu Hoắc Tinh, mà còn thương anh Sùng Quang chết mất.
Khi đại sảnh đã không còn ai khác, Hoắc Tây mới nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay không phải cuối tuần, sao anh có thể đón Duệ Duệ và Miên Miên vậy?”
Trương Sùng Quang chỉ yên lặng nhìn cô chăm chú.
Tuy đang là thời điểm rét nhất trong năm, nhưng nhiệt độ trong biệt thự lại ấm áp như trời xuân, Hoắc Tây mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm mỏng, phối với một chiếc quần đen, mái tóc đen mới được uốn thành lọn dài gần đây, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy thích thú.
Sau khi nhìn hồi lâu, giọng anh hơi khàn đi: “Lớp của Trương Duệ có hoạt động cần bố mẹ cùng nhau tham gia, thằng bé hỏi anh nên anh đã ký tên đồng ý rồi. Hoắc Tây, em xem hôm đó có tiện không, thứ bảy tuần này.”
Hoắc Tây cũng nhìn anh.
Một lúc lâu sau, cô cầm tách trà lên, uống nửa phần trà còn lại, sau đó đặt xuống: “Anh đã quyết định xong cả rồi, còn hỏi em làm gì.”
Trương Sùng Quang cầm lấy tách trà kia lên, thờ ơ ngắm nghía.
“Anh chỉ không muốn làm Trương Duệ thất vọng thôi.”
Hoắc Tây cười nhạt, xem như đồng ý, mối quan hệ giữa bọn họ ít nhiều cũng có chút mập mờ, những người giúp việc ra vào phòng đế dọn đồ ăn đều mím môi mỉm cười.
Trương Sùng Quang ho nhẹ, hỏi Hoắc Tây: “Em ở bên cậu trai trẻ kia thế nào rồi?”
Hoắc Tây không trả lời ngay.
Cô không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cầm một cuốn tạp chí lên lật qua quít, hờ hững nói: “vẫn như trước!”
Trương Sùng Quang:…
Anh cũng không mặt dày hỏi lại làm gì, hỏi thêm lần nữa lại có vẻ như là cổ ý.
Lúc này, Tiếu Trương Duệ đang đứng trên cầu thang, khuôn mặt nhỏ luôn tỏ ra lạnh lùng thường ngày hơi đỏ lên, hiển nhiên là nghe được mấy lời vừa rồi của bố mẹ, đang thầm vui vẻ trong lòng.
Hoắc Tây ngẩng đầu lên thì thấy cậu bé, dịu
dàng nói: “Lên gọi chị xuống lầu ăn cơm đi con.”
Tiếu Trương Duệ gật đầu, quay lên gọi Miên Miên, cậu bé thật sự rất vui nên bữa tối ăn được những hai chén cơm, còn ôm em gái tới, dỗ cô bé ăn được hai chén cơm nhỏ.
Lục u thấy mà trợn mắt há mồm.
Cô nàng nghĩ, may mà anh trai Lục Thước của cò không có tật xấu này, chứ hễ mà vui một cái là dỗ em gái ăn cơm như cậu bé, có lẽ lúc bé cô nàng đã thành con heo mất thôi.
Sau khi ăn xong, Trương Sùng Quang không qua đêm ở biệt thự nhà họ Hoắc, trước khi đi, Hoắc Tây gọi anh: “Anh đưa Lục u về đi, em thấy gần đây tâm trạng của con bé không được tốt, đã trễ thế này rồi, em không yên tâm để con bé lái xe.”
Trương Sùng Quang đang định châm một điếu thuốc, nghe vậy thì cất điếu thuốc vào lại trong bao.
Anh đáp: “Để anh chở con bé về nhà.”
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Hoắc Tây lại dịu dàng nói: “Bảo lão Triệu lái xe chậm một chút, đêm nay có sương mù đấy! Anh về cũng nghỉ ngơi sớm đi, nhớ ngâm chân nhé.”
Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm nhìn Hoắc Tây, dưới ánh đèn pha lê ở huyền quan, cô
trông thật xinh đẹp và rực rỡ.
Lại nói những lời thật dịu dàng.
Là đàn ông gặp cảnh này sẽ chẳng có ai muốn rời đi.
Nhưng anh vẫn nhớ rõ bọn họ đã chia tay, không thích hợp qua đêm chung một chỗ, vì thế chỉ nhìn cô thật sâu rồi xoay người rời đi.
Hoắc Tây lẳng lặng nhìn kỹ bóng lưng anh.
Cô chậm rãi dựa vào bức tường nơi huyền quan, khẽ nở nụ cười…
*
Sáng thứ bảy, Hoắc Tây nhận được thư chuyển phát nhanh từ thư ký Tân.
Là một chiếc áo phông trắng, trên đó có dòng chữ “Trương Duệ tất thắng.”
Thư ký Tần để lại lời nhắn: “Tổng Giám đốc Trương cũng có một cái giống vậy, là do bạn nhỏ Trương Duệ đòi ạ.”
Hoắc Tây dựa vào ghế da, cầm tấm card ghi lời nhắn, bật cười.
Ba giờ chiều, cô mặc chiếc áo phông trắng vào trong rồi khoác áo măng-tô bên ngoài, lái xe đến trường học của Duệ Duệ, hoạt động được tố chức ở sân thế dục trong nhà ngập nắng nên dù phụ huynh chỉ mặc áo phông cũng sẽ không thấy
lạnh.
Trương Sùng Quang đã tới trước cô.
Anh cũng mặc áo phông trắng có dòng chữ “Trương Duệ tất thắng” giống cô, anh vốn đã đẹp trai tuấn tú, sau khi được mài giũa trên thương trường vài năm thì đã tỏa ra khí chất sắc bén khó lòng tiếp cận, lúc này mặc chiếc áo kia lại có vẻ trẻ hơn rất nhiều, nhìn như mới ngoài ba mươi.
Anh ngồi trên bãi cỏ nhìn Hoắc Tây, ánh mắt như ấn giấu ngọn lửa nhỏ.
Hoắc Tây bước đến rồi ngồi xuống cạnh anh.
“Rất đẹp trai.”
“Đẹp đây.”
Hai người gần như lên tiếng cùng một lúc, sau đó không khỏi cùng nhau cười rộ lên, giọng nói Trương Sùng Quang mang theo một chút hoài niệm: “Anh còn nhớ khi xưa chúng ta đi học cùng nhau, mới chớp mắt thôi mà bọn nhỏ đã lớn cả rồi.”
Hoắc Tây nhìn anh: “Anh trông vẫn phong độ lâm mà! Rất nhiều phụ huynh nữ đang nhìn anh kia kìa.”
Trương Sùng Quang đáp lời ngay: “Anh không muốn đế những người đó nhìn.”
Anh thầm nghĩ, chỉ cần một người tập trung nhìn anh thôi là được rồi.
Hoắc Tây ban đầu không nói gì, thật lâu sau đó, cô mới cố ép giọng, nói thật khẽ: “Trương Sùng Quang, không phải chính anh là người nói chia tay sao, sao vậy, giờ hối hận rồi đấy à?”
Anh không trả lời, chỉ là ánh mắt nhìn cô sâu hun hút.
Ngay khi bầu không khí giữa hai người đã đủ mập mờ, Tiếu Trương Duệ chạy tới, đặt mông ngồi xuống giữa bọn họ: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Cậu bé vẫn khá lo lắng cho chân của Trương Sùng Quang, sợ anh mệt, sợ anh đau.
Trương Sùng Quang xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Chỉ vận động ít vậy thì không sao đáu, bố và mẹ chắc chắn sẽ giành lấy giải nhất cho con.”
Sở dĩ anh có thể tự tin như vậy bởi lẽ anh và Hoắc Tây lớn lên cùng nhau, loại trò chơi buộc chân này hai người đã chơi với nhau không biết bao nhiêu lần rồi, độ ăn ý trăm phần trăm.
Tiểu Trương Duệ gật đầu, nhưng cậu bé vẫn rất lo lắng.
Bởi vì bình thường bạn học đều chỉ trỏ cậu bé, nói bố mẹ cậu ly hôn, nói cậu bé và Hoắc Miên Miên là đ’ô con hoang không cha, có một lần Miên Miên nghe được còn bật khóc, nhưng lại không dám nói với mẹ.
Vì thế lần này cậu bé cực kỳ vui vẻ khi bố mẹ cùng đến.
Không ngoài dự đoán, trận đấu như vậy đối với Hoắc Tây và Trương Sùng Quang chỉ là chuyện cỏn con, dù chân của anh không quá linh hoạt nhưng hai người vẫn dễ dàng giành được vị trí thứ nhất.
Khi nhận giải, Tiếu Trương Duệ lên đài, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Cậu bé hiếm khi phấn chấn như vậy.
Ngay lúc sắp được nhận cúp, có đứa nhóc không biết trời cao đất dày nào đó bỗng hét toáng lên: “Bọn họ gian lận, bố Trương Duệ rõ ràng là một tên què, làm sao bọn họ có thể đạt giải nhất chứ.”
“Què chết đi, què chết đi, chắc chắn có gian lận!”
Bố mẹ tên nhóc kia giật mình kinh hãi, vội vàng che miệng con mình lại, nhưng cả trăm cặp bố mẹ ở đáy đều đã nghe thấy chuyện này, không ai dám lên tiếng…
Vậy mà có người dám gọi Tống Giám đốc Trương xuất thân ngàn vàng là một tên què.
Không đợi ai kịp phản ứng, Tiếu Trương Duệ đã lao bổ đến, đá thật mạnh vào mạn sườn của
cậu nhóc kiêu căng kia, Tiểu Trương Duệ trào nước mắt hét lên: “Nếu mày nói thêm chữ nào nữa, có tin tao đánh mày thành tên què luôn không hả?”
Hiện trường ồn ào hỗn loạn…
Cặp cha mẹ kia thậm chí còn không dám đánh trả, chỉ kéo con trai mình sang một bên, Tiếu Trương Duệ còn muốn bước tới đánh tiếp, Trương Sùng Quang đã tiến đến, dùng một tay ôm con rồi bế cậu bé lên.
Anh giữ chặt cậu bé trong lòng mình.
Tiếu Trương Duệ khóc nức nở trong lòng anh, không ngừng nói xin lỗi với bố mình, bởi vì cậu bé biết bố mình kiêu ngạo như thế nào, làm sao có thế chịu được việc bị người khác gọi mình là một tên què…
Trương Sùng Quang siết chặt con trai trong lòng.
Chờ khi Tiểu Trương Duệ hơi bình tĩnh lại, anh cúi đầu hôn vào giữa trán cậu bé, nhỏ giọng nói: “Bố không để ý đâu! Duệ Duệ, con đừng khóc nữa, được không nào!”
Tiếu Trương Duệ vẫn thút thít khóc: “Bọn nó còn bắt nạt chị Miên Miên, bọn nó ‘ôn chết đi được, có lần còn khiến chị Miên Miên khóc nữa cơ.”
Trương Sùng Quang cứng đờ cả người.
Hoắc Tây đứng bên cạnh đang vỗ nhẹ lưng con, nqhe vậy nqón tay cũnq khẽ run lên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK