Cứ như vậy cho đến ngày mùng năm Tết.
Đến giờ đón Tiểu Lục Hồi, Diệp Bạch đã chuẩn bị xe từ sáng sớm, vẫn là chiếc Cullinan màu hồng, anh cũng ăn mặc đẹp đẽ...
Lục U nhìn anh thêm một cái, cảm thấy anh thật giống một con bướm.
Cô hỏi: "Lấy xe ở đâu ra vậy? Không phải là anh lái đó chứ?"
Diệp Bạch nhẹ nhàng đạp chân ga, rất tự nhiên nói: "Em lái chứ! Màu này rất hợp với em!"
Anh thường hay tặng đồ cho cô, hơn nữa đều là những món quà khá đắt tiền. Khi Lục U vui vẻ cũng sẽ lấy, nhưng cô cảm thấy chiếc xe này quá sặc sỡ, không muốn lái cho lắm.
Diệp Bạch không chịu thu hồi lại, anh nói: “Anh lái chiếc xe này quá phô trương.”
Lục U rất cạn lời: "Anh cũng biết phô trương à!"
Giá xe cộng với dáng vẻ của Diệp Bạch, cô nghĩ anh mà lái xe ra ngoài thì các cô gái nhất định sẽ lao vào ầm ầm... Nghĩ đến cảnh tượng đó, Lục U không khỏi cười khẽ.
Khi cười rộ lên, trông cô có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Cũng có bóng dáng của trước đây!
Diệp Bạch nhịn không được cúi người hôn cô. Thứ nhất là Lục U không muốn, thứ hai là xe đang đậu trước cửa nhà đấy, anh quá trắng trợn rồi. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại không muốn mà nhẹ giọng nói: “Buổi tối anh đến chỗ em ngủ, em một mực từ chối. Bây giờ hôn em một cái em cũng không chịu! Lục U, lúc nào thì em mới bằng lòng cho anh một thân phận?”
Anh đã nói đến nước này rồi, Lục U cũng không vòng vèo lảng tránh nữa.
Cô cân nhắc một lát rồi nói: “Diệp Bạch, tôi sẽ không kết hôn nữa! Chúng ta đã ly hợp quá nhiều lần, thực ra đã hết duyên hết phận từ lâu! Anh nói muốn ở bên nhau cũng không phải là không thể. Nhưng tôi không muốn đăng ký kết hôn mà chỉ sống chung thôi… Nếu anh chấp niệm với tờ giấy đăng ký kết hôn thì chúng ta không thể nào ở bên nhau!”
Cô nói rất thẳng thắn, cô không thể gả cho anh.
Chỉ sống chung.
Nói một cách khó nghe hơn, chỉ là chăm sóc lẫn nhau, trưởng thành rồi nên muốn có một người bầu bạn mà thôi, anh lại đúng lúc có sẵn… Hiện tại cô không hề yêu anh.
Sự thật chung quy luôn chối tai.
Diệp Bạch một tay cầm vô lăng, nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Ý em là nếu chúng ta có thể hòa hợp thì có thể sống cùng nhau nuôi nấng bọn nhỏ, nếu không hoà hợp thì chia tay được ngay, dù sao chưa đăng ký kết hôn nên không bị ràng buộc đúng không?"
Lục U không hề phủ nhận.
Diệp Bạch im lặng nhìn cô hồi lâu. Đương nhiên anh muốn kết hôn, nhưng nếu Lục U nhất quyết kiên trì thì anh cũng không muốn ép buộc cô. Dù gì anh cũng phải mưu tìm cho mình một ít lợi ích hoặc bảo đảm.
Giọng anh dịu lại: “Vậy nếu anh biểu hiện tốt, chúng ta có thêm một đứa con nữa được không?”
Khuôn mặt Lục U nóng bừng: "Anh bị ung thư sinh sản à! Muốn sinh thì tự anh sinh đi!"
Diệp Bạch ngượng ngùng: "Anh làm sao sinh được? Anh đâu phải phụ nữ! Nhưng anh có thể phối hợp với em."
Lục U nói anh là lưu manh, muốn xuống xe.
Vừa hơi nhúc nhích, Diệp Bạch đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, thấp giọng nói: "Anh đùa thôi! Lục U, điều anh muốn chắc chắn là chúng ta sống cùng nhau như người yêu bình thường phải không? Anh hứa sẽ không ép em làm chuyện em không thích, nhưng anh hy vọng chúng ta sẽ ngủ chung chứ không phải như những người xa lạ sống trong cùng một nhà. Nếu là vậy thì anh thà sống cách chỗ em không xa, mỗi ngày đến chăm sóc em và các con.”
Lục U “ừ” một tiếng, coi như là chấp nhận.
Diệp Bạch nghiêng người hôn cô một cái, giọng trầm thấp: "Thỏa thuận nhé!"
Anh nói “cảm ơn”.
Khi nói ra hai chữ này, trong mắt anh ít nhiều có hơi ươn ướt, nhưng anh nhịn được... Dù sao anh cũng là đàn ông, không thể nói quá nhiều lời kiểu cách, việc duy nhất anh có thể làm chính là bù đắp, là kiếm tiền nuôi gia đình.
Anh biết tâm tư của Lục U, cô muốn ở lại thành phố C bầu bạn với Lục Khiêm Minh Châu.
Anh không có vấn đề gì cả.
Diệp Bạch có thể chạy hai đầu, chỉ cần cô bằng lòng ở bên anh là tốt rồi. Anh thậm chí có thể ở rể, chuyển sự nghiệp của mình đến thành phố C…