Vừa mở miệng, giọng nói của anh khản đặc, anh đi về phía cô, ngồi xuống ghế sô pha cạnh cô, đưa tay muốn chạm vào vai cô, nhưng nghĩ lại vẫn buông tay.
Tần Dụ quay đầu, im lặng nhìn anh.
Một lúc sau, cô mới bình tĩnh hỏi: “Cô ta thế nào rồi?”
Cơ thể Chương Bách Ngôn thả lỏng một chút, dựa vào trên ghế sô pha mềm mại, xoa xoa lông mày, phiền muộn nói: "Từ nay về sau sẽ phải ngồi xe lăn! Mẹ cô ấy còn đang ở bệnh viện làm ầm ĩ, Tần Dụ..."
"Anh muốn tôi ra mặt làm quan hệ công chúng cho anh đúng không!"
Giọng Tần Dụ rất nhẹ, lại mang theo chút giễu cợt: "Chương Bách Ngôn, việc này là chính anh gây ra! Đúng, đúng là anh ký kết hợp đồng biến thái này với cô ta trước khi kết hôn, nhưng nếu anh xử lý xong chuyện này trước khi kết hôn thì sẽ không có vấn đề gì cả! Nhưng anh lại không, cho đến khi tôi phát hiện ra sự tồn tại của người này thì anh mới nghĩ đến việc đưa cô ta ra nước ngoài. Chương Bách Ngôn, anh chẳng thiếu chút tiền vé máy bay này... Đến khi một ngày anh cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng ta thật nhàm chán, đúng lúc anh lại đi công tác, anh sẽ nhớ rằng có một cô gái yếu đuối và ngoan ngoãn như vậy đang đợi anh, anh sẽ thuận tiện ghé qua thăm cô ta, sau đó có thể bí mật đưa cô ta về nước. Tôi đoán vậy có đúng không?"
"Tần Dụ!"
Chương Bách Ngôn tức giận, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như vậy.
Tần Dụ cười rất nhạt.
"Chương Bách Ngôn, vậy anh dựa vào đâu mà bảo tôi làm quan hệ công chúng cho anh? Chỉ vì chúng ta đã kết hôn sao? Chẳng lẽ tôi cưới anh chỉ là để giúp anh giải quyết những chuyện lộn xộn này sao?"
Cô dừng một chút: “Tôi nghĩ anh đáng bị như vậy, hơn nữa cô ta cũng không vô tội.”
Trước đây, bọn họ còn có phần tôn trọng nhau như khách.
Nhưng kể từ sự việc lần trước ở bệnh viện, họ đã mất kiên nhẫn với nhau, thậm chí còn cảm thấy diện mạo đối phương dữ tợn. Nếu không có đứa trẻ này, cuộc hôn nhân này quả thực sẽ không thành.
Cả hai vợ chồng im lặng một lúc lâu.
Chương Bách Ngôn đứng dậy, dường như đang chuẩn bị rời đi.
Tần Dụ lên tiếng: "Tôi có thể ra mặt, nhưng tôi có điều kiện."
Chương Bách Ngôn dừng lại.
Tần Dụ không nhìn anh, vẫn nhìn cảnh vật bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Chương Bách Ngôn, tôi muốn anh đảm bảo, sau này dù anh có bao nhiêu đứa con riêng hay có con với bao nhiêu phụ nữ, tôi muốn đứa bé trong bụng tôi là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Chương Ưu! Bản thân nó sở hữu ít nhất 51% cổ phần công ty."
Chương Bách Ngôn khẽ cau mày: "Em không cảm thấy rất quá đáng sao?"
Tần Dụ nhẹ nhàng cười: "Nếu anh cảm thấy quá đáng thì tôi cũng không ép buộc!"
Nói xong cô đứng dậy chuẩn bị xuống lầu ăn.
Chương Bách Ngôn nắm lấy tay cô.
Tần Dụ giãy giụa một chút nhưng không được, cô quay lại nhìn anh.
Chương Bách Ngôn dùng sức kéo cô đến cạnh mình từng chút một, kéo vào lòng mình... Anh để cơ thể cô dán sát vào mình, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô. Lời anh nói cũng mềm mại đến không ngờ. Anh nói: "Tần Dụ, em khác với những gì anh từng thấy trước đây!"
Tần Dụ ngẩng đầu, trên khuôn mặt mềm mại mang theo nụ cười lạnh lùng.
"Chương Bách Ngôn, anh còn cầm thú hơn tôi tưởng!"
“Cầm thú mà em còn thích anh?”
…
Chương Bách Ngôn vừa nói vừa chạm vào cơ thể cô. Hôm nay là tân hôn, bọn họ làm chuyện vợ chồng là điều rất bình thường.
Tần Dụ đương nhiên không muốn.
Ngoài việc mang thai, cô càng chán ghét mối quan hệ của anh và Lý Nhàn, chỉ nghĩ đến những việc họ đã làm cùng nhau cũng khiến cô phát tởm.
Nhưng nếu một người đàn ông đã nhất quyết muốn thì người phụ nữ sao có thể từ chối, cô còn sợ làm tổn thương đứa bé.
Vì thế ỡm ờ mà làm một lần trên ghế sô pha cạnh cửa sổ sát đất. Chương Bách Ngôn tóm lại vẫn cố kỵ Tần Dụ đang mang thai, không dám đè bụng cô nên để cô lên người mình.
Buộc cô phải chủ động chấp nhận chính mình...
Mồ hôi rơi như mưa.