Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn nhìn chằm chằm Đỉnh Tranh.
Vẻ mặt Đinh Tranh đã bán đứng cô ta.
Không có chứng cứ, ôn Noãn cũng không phí lời thêm, cô chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Đinh Tranh, thực ra từ đầu tới cuối, cô cũng chưa từng yêu anh ấy! Cô chỉ yêu bản thân mình mà thôi!”
Đối với Đinh Tranh mà nói, cố Trường Khanh giống như món đồ chơi không có được mà thôi.
Phần tình cảm này vốn đã biến thái rồi.
Ôn Noãn nói xong, quay đầu rời đi.
Cô đi rất chậm, trợ lý Từ bên cạnh khẽ đỡ cô, bóng lưng cô vẫn thong dong bình tĩnh như vậy.
Đinh Tranh ghen tỵ đến mức mặt mũi thay đối.
Ôn Noãn có quá nhiều!
Quyền thế, tài phú, còn có nhiều người đàn ông yêu cô như vậy.
Hôm đó, nếu không phải cổ Hi Quang chắc chắn ốn Noãn sẽ không sống nổi, cô không còn thì Đinh Tranh này sẽ thoải mái hơn hẳn!
Tại tập đoàn Tây Á.
Hoắc Minh ký giấy tờ còn tồn động xong,
đứng trước cửa số sát đất, tay cầm một ly cà phê.
Anh nhìn chăm chú bên ngoài.
Sắc trời trắng muốt, dấu hiệu như sắp có tuyết rơi.
Thư ký Trương đứng sau lưng, thấp giọng nói: “Ôn Noãn đi đến nghĩa trang, nhưng hiện tại đã quay về bệnh viện rồi.”
Hoắc Minh siết chặt ly trong tay.
Anh không nói gì.
Bên ngoài cửa số, tuyết bắt đầu rơi.
Mấy hôm nữa là đến lễ giáng sinh rồi, gia đình đoàn tụ, nhưng trải qua nhiều chuyện lại thêm giấc mộng kia, anh nghĩ, tâm trạng ôn Noãn cũng phức tạp.
Hoắc Minh có thể hiếu được tâm trạng phức tạp này của cô.
Nhưng anh nghĩ, luôn có tin tốt chỉ là cô không biết.
Ví dụ như, anh đã khôi phục ký ức trước đây.
Hôm sau, ôn Noãn xuất viện.
Vốn dĩ nhà họ Hoắc muốn làm tiệc rượu, nhưng nghĩ đến chuyện ôn Noãn mang thai nên hủy bỏ, chỉ vui vẻ trong nhà thôi.
Dưới lầu, lấu dê đã làm xong, mùi thơm ngào ngạt khiến mấy đứa nhỏ ghé mắt trông ngóng,
Hoắc Minh để bọn nhỏ ngồi ngay ngắn, còn mình lên lầu gọi ôn Noãn ăn cơm.
Phòng khách trên lầu hai, hệ thổng sưởi vừa đủ.
Ôn Noãn thoải mái tựa vào sô pha, đang xem sách dưỡng thai.
Hoắc Minh đứng trước cửa, yên lặng nhìn chăm chú.
Cô mặc chiếc áo lông rộng màu hồng nhạt, phía dưới là váy hoa nhí, không nhìn rõ đang mang thai, trái lại càng có hương vị phụ nữ.
Tuy nói lần này ở bệnh viện, bọn họ cũng từng gần gũi nhau.
Nhưng dù sao cũng không bằng trong nhà.
Hoắc Minh đi đế, không nhịn được cúi người hôn vào sau tai mềm mại của cô, thấp giọng năn nỉ: “Đã sinh hai đứa rồi mà sao vẫn xinh đẹp vậy!”
Ôn Noãn đương nhiên cứ để cho anh hôn.
Hôn một lúc lâu, cô dịu dàng thì thầm: “Em là muốn đế bố đứa nhỏ cũng nhìn thấy, không thể đế một mình em cực khố được.”
Hoăc Minh nhớ lại chuyện xưa.
Lúc Ôn Noãn sinh Hoắc Tây, anh nhất quyết đến Anh kiện tụng, sáng sớm hôm đó biệt thự xảy ra vụ nố.
Lúc Ôn Noãn sinh Doãn Tư, bởi vì sở Liên mà cô cũng không ở cữ được.
Bây giờ nhớ lại, anh rất đau lòng.
Hoắc Minh ngồi bên cạnh cô, tựa vào trán cô: “Anh sẽ chăm sóc mẹ đứa nhỏ, cô giáo ôn yên tâm!”
Ôn Noãn nâng mắt nhìn anh, hàng mi khẽ run.
Cô giáo Ôn…
Có phải anh nhớ lại rồi không?
Hoắc Minh cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, anh lấy một món đồ từ trong túi áo, đặt vào tay ôn Noãn, anh nói: “Cái này cho em, em nhận đi!”
Ôn Noãn cúi đầu.
Trong lòng bàn tay là khóa bình an đã được khâu lại.
Chính là khóa bình an mà cố Trường Khanh tặng.
Nếu không có cái này, lúc đó có lẽ cô đã không còn mạng rồi…
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve: “Luật sư Hoắc của chúng ta từ khi nào lại trở nên rộng lượng vậy rồi?”
Cô gọi anh là luật sư Hoắc, chứng tỏ cô
cũng không quên giấc mộng kia.
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, khẽ cười: “Em nói xem, có lúc nào anh không rộng lượng?”
Ôn Noãn khẽ cười.
Hoắc Minh nhìn dáng vẻ bình thản của cô, bỗng giác rung động.
Anh chắc chắn bản thân mình yêu cô, nhưng sau khi khôi phục ký ức, cảm giác lại khác đi.
Những ngày tháng tươi đẹp của anh và ôn Noãn, có rất nhiều chuyện mà người bên cạnh không biết, đến nhật ký cũng không có.
Những chuyện bí mật đó, chỉ có hai người bọn họ biết.
Hoắc Minh tựa cằm lên vai ôn Noãn, khẽ nói: “Lễ giáng sinh chúng ta đi ra ngoài, có được không?”
Ôn Noãn cầm chiếc hộp, cất món đ’ô đi.
Cô tùy ý hỏi: “Anh chuẩn bị đi đâu?”
“Căn hộ.”
Anh nói xong, gương mặt ôn Noãn khẽ ửng đỏ, dù sao trong giấc mộng kia, bọn họ đã triền miên vô số lần ở căn hộ, hiện tại anh nhắc đến, chắc chắn là không tốt lành gì.
Ôn Noãn cầm chiếc hộp.
Cô nghiêng đầu hôn anh, rồi lại vuốt ve
gương mặt anh tuấn của anh, ừ một tiếng.
Hoắc Minh vui vẻ không thôi, nhưng ít nhiều cũng có ý so sánh, anh kéo òn Noãn vào lòng nhẹ giọng hỏi: “ôn Noãn, trong lòng em, anh có thắng nổi Cố Trường Khanh không?”
Rõ ràng, bọn họ đã có ba đứa con rồi.
Nhưng anh vẫn lo được lo mất.
Đàn ông để ý đến mình, phụ nữ có thể cảm nhận được, ồn Noãn cũng hưởng thụ cảm giác này.
Lúc xuống lầu ăn cơm, cô không an tâm hỏi anh: “Chân anh không sao chứ?”
Hoắc Thiệu trực tiếp ôm cô lên: “ôm em xuống lầu, chắc chắn là không vấn đề.”
Ôn Noãn đấy anh: “Thả em xuống, bố mẹ đang ở đây!”
“Không thả! chúng ta là vợ chòng hợp pháp!”
Hoắc Minh thì thầm, sau đó hôn môi cô một cái, ánh mắt sáng rực.
Dưới lầu, vợ chồng nhà họ Hoắc cũng không nói gì, nhìn chán rồi!
Nhưng trong nhiều lại có thêm một người…
Không phải ai khác, chính là Lục Khiêm.
Lục Khiêm mới đến, trên người vẫn còn
vướng bông tuyết, vừa vào đã thấy cảnh tượng kích thích như vậy, ông cười lạnh: “Ha ha, Hoắc Minh tuổi trẻ còn dài, so với lúc trước còn biết làm mấy trò lãng mạn rồi!”
Hoắc Minh khôi phục ký ức, người khác vẫn chưa biết.
Năng lượng anh lại tràn trề, ôm ôn Noãn lên ghế, mỉm cười điềm tĩnh: “Cậu à, cháu mới ba mươi lăm thôi!”
Lục Khiêm lạnh nhạt, không tự nhiên lắm.
Hoắc Minh nhìn Lục Thước ngồi trên bàn ngoan ngoãn, vẩn chưa dám gọi bố.
Hoắc Minh xoa đầu cậu bé: “ông cậu đến rồi, sao không chào vậy?”
Tiếu Thước Thước mập mạp mềm mịn, gọi một tiếng ông cậu.
Lục Khiêm khẽ vỗ đầu cậu bé: “Thằng bé ngốc!”
Nói xong, ánh mắt ông nhìn sang Hoắc Minh, tên này giấu được người khác nhưng sao giấu được ông, đây là nhớ được gì rồi sao?
Tinh thú vợ chồng người ta, Lục Khiêm cũng không muốn làm rõ.
Ông ngồi bên cạnh Minh Châu, khẽ giải thích: “Dạo này bận đến chân cũng không chạm đất, nhân nửa ngày trống lịch nên đến thăm em,
lát nữa phải bay đi rồi.”
Nếu lỡ không bay được thì ông phải đi xe về.
Minh Châu không nói gì.
Mấy tháng trước, ông đã chuấn bị nhà cho bọn họ, lúc đó cô cảm thấy khổ tận cam lai, thực sự có cảm giác xúc động muốn chấp nhận lời cầu hôn của ông, nhưng ông lúc nào cũng có việc bận làm không xong.
Còn cô, cứ chờ đợi mòn mỏi, cũng dần mất niềm tin.
Lục Khiêm hiểu rõ trong lòng.
Chỉ là đông người, ông không tiện nói gì!
Cả nhà ăn uống trò chuyện, lúc Hoắc Minh dịu dàng chăm sóc gắp thức ăn cho òn Noãn thì Lục Khiêm rất hâm mộ, hâm mộ bọn họ có một gia đình trọn vẹn, cho dù phải trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng bọn họ vẫn ở cùng nhau.
Còn ông ấy, lại tuyệt vọng bao nhiêu!
Lục Khiêm im lặng.
Tiếu Thước Thước gắp đồ ăn cho ông ấy: “Bố ăn cơm đi.”
Trong lòng Lục Khiêm mềm nhũn, xoa đầu con trai, rồi lại nhìn sang mẹ của đứa nhỏ.
Minh Châu giả vờ như không biết.
Ăn cơm xong cô còn phải quay quảng cáo
nữa, trợ lý đã đợi cô trong xe rồi…
Trong phòng rửa tay, Lục Khiêm chặn cô ở bên trong.
Ông nhìn gương mặt yêu kiều trong gương, khàn giọng nói: “Không thể dời lại sao? Hiếm có cơ hội gặp mặt một lần.”
Minh Châu dặm lại son, quay người khẽ đấy ông: “Em sắp trễ rồi!”
Lục Khiêm không tránh.
Ông vòng một tay qua eo cô, khóa trái cửa phòng vệ sinh.
Minh Châu không đấy ông ra được.
Cô dứt khoát dựa vào tường, hơi ngấng đầu, vẻ mặt cũng có chút thất thần.
Cô nói nhẹ nhàng: “Lục Khiêm, anh lúc nào cũng có việc bận không hết, có lẽ đến cả sinh nhật con trai anh cũng không nhớ là ngày nào đâu! Em biết trong mắt anh, công việc của em không có gì quan trọng, cho nên em nên phối hợp với anh vô điều kiện, anh đến rồi thì em phải đấy lùi công việc, vậy anh biết em lùi lại nửa ngày cần phải chào hỏi với bao nhiêu người không, rồi phải nợ nhân tình biết bao nhiêu người?”
“Lục Khiêm, anh căn bản sẽ không nghĩ đến!”
“Tâm trạng của em, anh căn bản không quan
tâm đến.”
Có lẽ là quá thất vọng, nên cô đơn giản chỉ nói ra.
Thật ra cô đã hiểu ra, thay vì chờ đợi Lục Khiêm, chi bằng tự đầu tự vào bản thân đi.
Tiếu Thước, cũng cần cô làm gương.
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.
Ông không thể phản bác lại cho chính mình, ông cũng có thế cảm nhận được bằng trực giác, cô gái nhỏ luôn quấn lấy mình gọi chú Lục thực sự đã trưởng thành rồi.
Nhưng ông thà rằng cô vĩnh viễn đơn thuần.
Minh Châu có chút khó chịu, cô không muốn cãi nhau với ông.
Cô cúi đầu thấp giọng nói: “Em phải đi rồi! Mấy giờ anh đi… Nếu có thời gian thì chơi cùng Thước Thước đi! Tuổi này của thằng bé sớm đã đi nhà trẻ rồi, anh không biết thằng bé hám mộ Hoăc Tây và Sùng Quang thế nào đâu.”
Lục Khiêm nghe vậy, trong lòng chợt khó chịu.
Ông vẫn không để cô đi, một tay giữ lấy bờ vai gầy gò của cô, tay kia lấy điếu thuốc ra châm.
Ông chỉ hút được một nửa rồi ngừng, sau đó quay qua hôn cô.
Lục Khiêm hôn triền miên, nhưng không làm gì khác, chỉ hung hăng chiếm lấy bờ môi cò, khiến cả người cô lấp đầy bởi mùi hương của ông…
Minh Châu dần dần không chịu nối, sau đó cả người mềm nhũn ra.
Chỉ là đôi mắt cô ấy ngấn nước.
Lục Khiêm buông cô ra, vẫn tựa vào trán cô, dịu dàng chỉnh lại quần áo cho cô.
Là ông phụ bạc cô, khiến cô phải chịu khổ.
Dự án kia chắc chắn phải hoàn thành trước cuối năm, nhưng Lục Khiêm không có dũng khí hứa với cô điều gì được, chỉ sợ cô lại thất vọng.
Một lúc lâu sau, ông mới thấp giọng nói: “Đừng đế Thước Thước nhìn ra, còn nghĩ là anh ức hiếp em.”
Minh Châu tủi thân, khẽ đánh mấy cái lên vai ông.
Cô ấy đẩy cửa đi ra.
Lục Khiêm đi ra theo, nhìn cô lên xe, trên xe không chỉ có trợ lý của cô, mà còn có một chàng trai rất trẻ, có lẽ là người trong phòng làm việc.
Lục Khiêm im lặng đứng nhìn.
Chiếc xe dù sao vẫn phải đi.
Lục Khiêm quay về biệt thự, trong phòng khách rộng lớn, chỉ có Hoắc Minh ngồi trên sô pha.
Lục Khiêm ngồi đối diện với anh, thản nhiên hỏi: “Nhớ lại rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK