Lục U nói không muốn.
Diệp Bạch cũng không giận, anh nhẹ nhàng ôm cô nói: "Vậy chúng ta ra ngoài xem phim, thuận tiện ăn bên ngoài, về đến nhà cũng đúng lúc Lục Ngộ làm ầm ĩ."
Kể từ khi sinh đứa con thứ hai, quả thực Lục U đã lâu không ra ngoài.
Nhưng tóm lại cô vẫn nhớ con trai út, ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: “Bữa trưa về nhà ăn đi!”
Diệp Bạch biết cô muốn về nhà cho Tiểu Lục Ngộ ăn. Tuy Lục Ngộ cũng uống sữa nhưng luôn không bằng sữa tự nhiên, bình thường Lục U đều tự mình cho cậu bé bú.
Hai người thống nhất đi xem phim cùng nhau.
Diệp Bạch nhiệt tình như lửa.
Lục U bình thản như nước, bề ngoài lại còn đoan trang nên khi bọn họ ở bên nhau trái lại giống như một cặp vợ chồng già... Mãi cho đến khi xếp hàng soát vé, cô gái phía trước thấp giọng phàn nàn với bạn trai mình: "Chiếc cốc Pikachu vừa mới mua bị thiếu mất cái lỗ tai rồi, xấu hoắc!"
Dù chỉ còn hai phút nữa là bắt đầu chiếu phim, nhưng cậu bạn trai vẫn đi mua một chiếc khác cho bạn gái.
Khi chạy lại, cậu ta đã toát mồ hôi đầm đìa.
Lục U chỉ yên lặng nhìn.
Cô nghĩ đến lúc trẻ, cô đã nhiều lần đi theo Diệp Bạch, anh cũng từng đối xử với cô như vậy. Không quan tâm đến kết quả, chỉ là để thỏa mãn mong muốn nhỏ nhặt của cô… Nhưng bây giờ họ ra ngoài lại không bằng những người yêu bình thường.
Diệp Bạch phát hiện hai mắt cô thấm lệ, bèn cúi đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lục U nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có chuyện gì!"
Nhưng khi xem phim, ánh sáng tối tăm như vậy, cô lại cảm thấy mắt nhức nhối.
Những chuyện xưa cũ thuở thiếu thời khi cô theo Diệp Bạch như những ký ức đã chết, lặp đi lặp lại mà đánh vào cô… Mãi đến khi cô giàn giụa nước mắt.
Diệp Bạch nghiêng đầu nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt rồi đưa cô đi.
…
Tài xế của Lục Viên đỗ xe ở cửa trung tâm thương mại rồi đưa chìa khóa xe cho Diệp Bạch.
Diệp Bạch mở cửa ghế phó lái cho Lục U lên xe. Sau khi anh lên xe cũng không vội lái đi mà quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ về quá khứ phải không? Lục U, nếu em cảm thấy buồn thì em có thể kể cho anh nghe những chuyện trước đây... Cho dù đó là chuyện của em và… cậu ta."
Anh cho rằng đôi tình nhân trẻ tuổi đã khiến cô nhớ đến mối tình đầu.
Nhớ đến Chương Bách Ngôn.
Anh nghĩ cô buồn vì Chương Bách Ngôn.
Hồi lâu Lục U vẫn không nói lời nào, anh bèn nói: “Nếu thực sự không vui thì lần sau anh đưa Tiểu Lục Hồi đi, em ở nhà trông con, vẽ truyện tranh! Lục U, em không cần phải làm tốt nhất."
Lục U lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không phải anh ấy!"
Ánh mắt Diệp Bạch sâu thẳm.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay của mình vào tay cô, một lúc sau anh mới thấp giọng hỏi cô: "Không phải anh ta à? Vậy là ai?"
Trong mắt Lục U lộ ra vẻ khó xử, Diệp Bạch biết đó là anh.
Anh không cười nhạo, cũng không an ủi cô, chỉ nhẹ giọng nói: "Lục U, là anh không tốt!"
Cuối cùng anh không đưa cô về Lục Viên ăn. Dáng vẻ cô thế này thật sự không thích hợp để bị gia đình thấy... Anh phát hiện, càng lớn cô càng thích thể diện, hơn nữa tính tình của cô ngày càng giống anh trai cô.
Không thể nói rõ điều đó có phải là tốt hay không.
Nhưng cô luôn cần có người dỗ dành, mà Diệp Bạch cũng thích dỗ dành cô.
…
Bọn họ ăn một bữa riêng tư ở một khu vườn yên tĩnh, món ăn nhẹ nhàng dinh dưỡng, hương vị rất ngon, chỉ là trong bữa ăn hai người không nói chuyện mấy.
Rõ ràng từ rất lâu bọn họ đã từng thân mật như vậy.
Nhưng quá khứ thật sự quá nặng nề, đâu phải một lần thân mật là có thể xoá bỏ, là có thể hoà hợp như lúc ban đầu?
Sau khi ăn xong, bọn họ trở về.
Lục U trở về phòng cho Lục Ngộ ăn, Diệp Bạch và Lục Thước có buổi xã giao, mãi đến chín giờ tối mới trở về. Lúc trở về, trên người Diệp Bạch còn thoang thoảng mùi rượu. Nếu là ngửi kỹ còn ngửi thấy mùi rượu ngoại.
Lục U đã ngủ rồi, Tiểu Lục Ngộ thì đang ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.
Ánh đèn mờ mờ.
Diệp Bạch cúi người nhìn con trai hồi lâu, rồi ngước mắt nhìn Lục U: “Anh có thể ở lại đây một đêm được không?”
Lục U còn chưa kịp nói gì, Diệp Bạch đã mò lên giường.
Anh đá giày, không cởi quần áo mà cứ thế ôm cô, vùi mặt vào cổ cô... Lục U không thoát ra được nên đành để mặc anh, chỉ cho là anh đã say bí tỉ rồi.
Ngay lúc cô cho rằng Diệp Bạch sắp ngủ.
Anh lại dựa vào cổ cô, thì thầm: “Lục U, lâu như vậy rồi, con chúng ta cũng đã ra đời nhưng em vẫn lạnh lùng với anh, lạnh lùng với mối quan hệ của chúng ta. Thực ra, không phải là em không thể tha thứ cho anh, mà là em không thể tha thứ cho chính em lúc đó đúng không... Em cho rằng lần thứ nhất không tha thứ cho anh thì sau này cũng không có tổn thương gì nữa!"
Buổi chiều, anh đã đến gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ cho rằng hành vi của Lục U là một loại tâm lý trốn tránh. Cô cảm thấy chỉ cần không hòa giải với Diệp Bạch thì sẽ ở trong phạm vi an toàn, cho nên từ đầu đến cuối bọn họ vĩnh viễn không thể bước ra một bước đó. Song con người là động vật có tình cảm, chung đụng với nhau thời gian dài như vậy sao lại không có cảm giác gì cho được?
Cho nên Lục U mới cảm thấy đau khổ.
Diệp Bạch nói xong thì ôm chặt lấy cô.
Lục U cụp mắt xuống: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy! Diệp Bạch, anh làm mọi chuyện phức tạp lên rồi!"
Diệp Bạch không phản bác.
Anh là đàn ông, không tranh cãi với phụ nữ. Từ nay về sau tất cả những gì cô nói đều đúng, mỗi lời cô nói đều là chân lý. Anh hại cô có khúc mắc trong lòng, anh là một tên khốn!
Nhưng dù vậy, Lục U cũng không có đẩy anh ra.
Cô cho phép anh ở bên cạnh cô, cho phép anh chăm sóc con trai, cho phép anh cùng đón Tết.
Nhưng anh hoàn toàn không biết gì về nỗi đau khổ của cô.
Diệp Bạch ôm cô chặt đến mức Lục U gần như không thở nổi. Cô không nhịn được mà nói: “Diệp Bạch, thật sự không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu! Chỉ là tôi không thể gợi lên hứng thú, có hơi lãnh đạm mà thôi. Đối với ai cũng vậy mà."
Lãnh đạm, không thể gợi lên hứng thú...
Diệp Bạch tỉnh rượu.
Anh lại bắt đầu nghi ngờ Lục U, sau đó nghi ngờ bản thân, cả đêm nay đều uổng phí rồi!
Sắp đến rạng sáng, Diệp Bạch cuối cùng thuận theo, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Dù là bệnh, chúng ta cũng phải bệnh cùng nhau! Qua năm sau anh sẽ chuyển đến chỗ em ở."
Lục U không nói nên lời: "Nương nhờ tôi? Tôi không bao ăn mặc, không nuôi không đàn ông."
Diệp Bạch ghé mặt vào cổ cô, cô nằm trong chăn, cơ thể ấm áp. Anh nhẹ nhàng nói: “Sau này anh sẽ nộp lên toàn bộ tài sản. Sau đó anh sẽ kiếm tiền nuôi em, nuôi Tiểu Lục Hồi và Tiểu Lục Ngộ… Chỉ cần để lại cho anh một ít tiền xăng và tiền thuốc lá là được.”
Lục U nhìn chiếc áo khoác trên người anh: “Vậy sau này đến khi anh muốn mua quần áo hay ra ngoài tán gái mà lại không có tiền thì sẽ hối hận đấy!”
Cơn buồn ngủ của Diệp Bạch kéo tới, anh lẩm bẩm: "Anh từng tuổi này rồi làm gì còn lòng dạ đó?"
Anh ngủ rồi, nhưng Lục U lại không buồn ngủ chút nào.
Thực ra cô vẫn chưa quen với việc có người ở bên cạnh, nhưng Diệp Bạch dường như thực sự... muốn dựa vào cô và sống cùng cô. Cô cũng không tìm được lý do để từ chối, cô nghĩ cứ thử xem sao!
Bọn trẻ cần một người bố, gia đình cần một người đàn ông.
Cô cũng không muốn bố mẹ phải lo lắng.
Trên thực tế, cuộc sống này sẽ không tệ hơn được nữa…