Tống Thanh Thanh không thể tin được mình bị Khương Lan Thính đá một cách dễ dàng như thế.
Cô ta khó tin nhìn chằm chằm vào mắt Khương Lan Thính đến nỗi quên cả thở, giọng nói tựa như đang khóc: “Còn cuộc sống hôn nhân tốt đẹp anh đã hứa hẹn thì sao Khương Lan Thính!”
Khương Lan Thính kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta cũng mới chỉ tìm hiểu thôi mà không phải sao?”
Hơn nữa nếu thực sự không phù hợp, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn huống chi là chỉ mới hẹn hò.
Đối với anh ta, mối tình này không thể nói là không ngọt ngào nhưng đó đều là trước khi chính thức quen nhau, còn bây giờ thì chẳng có gì ngoài phiền phức.
Anh ta không thích dây dưa nên quyết định chấm dứt mọi chuyện luôn vào tối nay.
Khương Lan Thính cưỡng ép đưa Tống Thanh Thanh lên xe, cô ta vẫn khóc lóc không ngừng: “Khương Lan Thính, em đã làm sai chuyện gì mà anh lại đối xử với em như vậy? Có phải do gia thể em không tốt nên anh muốn chia tay em đúng không?”
“Đúng!” Khương Lan Thính thẳng thắn thừa nhận.
Tống Thanh Thanh ngước đôi mắt đỏ hoe sưng lên vì khóc, trong mắt tràn đầy sự khó tin: “Anh vừa nói gì?”
Anh ta không đùa chút nào, chọn cách thẳng thắn nói với cô ta: “Hoàn cảnh và cách sống của chúng ta quá khác biệt cho nên mối quan hệ của chúng ta không thể nào tiếp tục được nữa! Anh xin lỗi vì đã lãng phí thời gian quý báu của em!”
Khương Lan Thính dù gì cũng là thiếu gia nhà giàu, ra tay rất hào phóng, anh ta viết một tấm séc trị giá năm triệu nhét vào tay Tống Thanh Thanh: “Coi như là đền bù cho em! Bây giờ anh đưa em về!”
Tống Thanh Thanh ngơ ngác nhìn tấm séc!
Năm triệu quả thật là một số tiền lớn mà cô ta chưa từng có được nhưng so với khối tài sản khổng lồ của nhà họ Khương thì bao nhiêu đây chẳng là gì cả, không có lý do gì để cô ta nhận năm triệu này mà từ bỏ con rùa vàng Khương Lan Thính hết…Thêm nữa, đám đồng nghiệp đều biết tối nay cô ta đi ra mắt gia đình chồng tương lai, nếu bọn họ biết tối nay cô ta bị đá và quăng cho năm triệu thì sẽ muối mặt đến chết mất, sau này sao mà tiếp tục làm việc ở đó được nữa?
Tống Thanh Thanh quyết định đánh cược một phen.
Cô ta dịu giọng, nói: “Khương Lan Thính, tình cảm em dành cho anh… Em yêu chính con người của anh chứ không phải mấy đồng tiền lạnh lẽo này! Anh nói chúng ta gia thế cách biệt, em có thể cố gắng thay đổi mà! Em sẽ tiếp tục học tập và đào tạo chuyên sâu, nỗ lực để theo kịp anh, em sẽ trở thành con người xứng đôi với anh mà!”
Khương Lan Thính than nhẹ: “Em cần gì phải như thế!”
Chuyện đến mức này Tống Thanh Thanh tự hiểu rằng mình không còn níu kéo được gì nữa, cô ta đành nhượng bộ: “Em muốn được học cao hơn! Thậm chí không còn thân phận bạn gái của anh… Cũng được, em muốn cho bản thân mình một cơ hội… Cơ hội được cạnh tranh công bằng! Em xin anh, Khương Lan Thính!”
Có lẽ là lòng trắc ẩn… Cũng có lẽ là do nhớ lại quãng thời gian ngọt ngào trong quá khứ, Khương Lan Thính đồng ý. Anh ta chia tay với Tống Thanh Thanh nhưng vẫn dùng mối quan hệ của mình để cô ta được vào Đại học Truyền thông B, một trường đại học hàng đầu, nếu không có Khương Lan Thính thì Tống Thanh Thanh có thi tám mươi lần cũng không đậu nổi!
Tống Thanh Thanh đi học hai năm, cô ta nói với Khương Lan Thính: “Nếu sau hai năm mà anh vẫn chưa có người mới… Anh có thể nhớ đến em không?”
Khương Lan Thính chỉ cười nhạt rồi xoay người bước lên con Rolls-Royce Phantom đắt tiền, nổ máy phóng đi.
Chuyện Tống Thanh Thanh coi như giải quyết xong, về phần căn chung cư kia anh ta định cho người trang hoàng lại, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại nói: “Thôi quên đi!”
Sửa sang lại làm gì, dù gì thì từ nay về sau… Hoắc Kiều cũng sẽ không quay trở lại…
Khương Lan Thính luôn nghĩ việc mình và Tống Thanh Thanh chia tay không liên quan gì đến Hoắc Kiều, mãi cho đến một ngày khi nhìn thấy ảnh bê bối của Hoắc Kiều và Tôn Tư Nam anh ta mới nhận ra rằng sự thật không như vậy. Nguyên nhân khiến anh ta đưa ra quyết định chia tay nhanh đến thế thực ra là vì ghen tị. Đúng, anh ta chia tay với Hoắc Kiều rồi lại ghen khi thấy cô ấy ở bên người khác…Loại tư tưởng trơ trẽn này không thể để cho người ngoài biết được, nhất là đối với một công tử hào hoa giống như Khương Lan Thính, một khi bị truyền đi chỉ có nước làm trò cười cho thiên hạ. Nhưng kể từ khi đọc được tin tức đó, tâm trạng anh ta cứ bực bội suốt cả buổi.
Anna gõ cửa, tiến vào đưa tài liệu cho sếp nhưng lại vô tình nhìn thấy tấm hình trên bàn.
Một nụ hôn nồng nhiệt và nóng bỏng!
Ánh mắt quyến rũ đầy mê hoặc!
Trong xe, Tôn Tư Nam nghiêng người hôn Hoắc Kiều, Hoắc Kiều vòng tay qua cổ anh ấy dâng hiến bản thân mình cho nụ hôn… Cả hai đều đang chìm đắm trong khoảnh khắc yêu thương nồng cháy.
Anna nhịn cười, nói bâng quơ: “Người yêu mới của cô Hoắc trông được phết!”
Khương Lan Thính tỏ vẻ không quan tâm: “Là con thứ nhà họ Tôn!”
Anh ta lấy ra một điếu thuốc đưa lên môi rồi châm lửa, tựa người ra sau ghế, rít một hơi. Một lúc sau, anh ta chợt nói: “Nghe nói mối tình đầu của Tôn Tư Nam lúc đi du học đã trở về nước!”
Anna nghe xong chỉ mỉm cười. Cô ta và Tôn Tư Nam từng là bạn học ở nước ngoài nên có nghe ngóng được một số chuyện đời tư của anh ấy.
Cố Vân Thường có vẻ đẹp rực rỡ tựa như một ngọn lửa…g Giống như Hoắc Kiều.
Khương Lan Thính ngửa đầu suy tư, chợt cười khẽ: “Gu của Tôn Tư Nam vẫn không thay đổi chút nào! Nhiều năm trôi qua rồi, cũng đến lúc bạn học cũ tụ tập ôn lại chuyện xưa chứ nhỉ?”
Anna hiểu ý anh ta muốn gì nhưng cô ta vờ lơ đi, chỉ nói: “Tôi thấy Tôn Tư Nam lần này có vẻ rất nghiêm túc!”
Khương Lan Thính mở ngăn kéo lấy ra một chiếc chìa khóa, là một chiếc BMW anh ta chưa từng lái.
Anh ta ném chìa khóa cho Anna, nói: “Cầm lấy đi! Đi giày cao gót không tiện chen chúc trên tàu điện ngầm!”
Anna đón lấy rồi đáp: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Khương! Lần đầu tiên thấy ngài quan tâm đến cấp dưới như vậy!”
Khương Lan Thính mất tự nhiên nói: “Từ nay về sau tôi sẽ luôn như thế! Lui xuống làm việc đi, nhớ đừng cho người khác biết!”