Nhưng khi cô rời đi, một bàn tay nhỏ bé túm lấy váy cô...
Cơ thể Tần Dụ khựng lại.
Cô xoay người, nhìn đứa bé kia, mở to hai mắt đen láy sáng ngời nhưng lại cẩn thận từng li từng tí, trông mong nhìn cô, không nói lời nào mà chỉ túm chặt không cho cô đi.
Đôi mắt đó rất giống bố cô.
Thậm chí còn giống hơn cả Tần Dụ.
Lúc bố Tần còn trẻ, cũng nổi tiếng đẹp trai, vô số phụ nữ yêu mến và theo đuổi ông ta... Mẹ Tần cũng là một trong số đó, thế nên mới tạo thành một cuộc hôn nhân như vậy.
Một người giỏi thao túng, một người thì quá tin tưởng và quan tâm.
Tần Dụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, tâm trạng rối như tơ vò, cô đã từng gặp mẹ của cậu, là học trò mà bố cô hài lòng, không ngờ lại trở thành bồ nhí của bố, còn sinh một đứa con trai lớn như vậy.
Tần Dụ nhẫn tâm bảo cậu buông tay.
Đứa nhỏ không chịu, cậu còn gọi cô là chị, nói mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Tần Dụ hơi ngẩng đầu lên, cô đè nén lại cảm xúc, nhưng vẫn không thể nào kìm được sự chán ghét trong lòng, cô nói: “Muốn ở lại đây sống những ngày tốt lành thì đừng đi theo tôi nữa! Tôi không muốn sống chung với cậu, hiểu chưa?”
Đứa bé mở to mắt nhìn cô.
Sau đó, cậu từ từ buông tay ra, đi tới sô pha ngồi xuống.
Cậu vùi mình trong sô pha, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cậu mới nhỏ giọng nói: “Em không muốn gì hết, em muốn mẹ.”
Trên thực tế, từ bố này đối với cậu cũng rất xa lạ, bởi vì ông ta không thường xuyên đến thăm cậu, sợ bị người khác biết... Thậm chí một năm cậu chỉ có thể gặp bố mấy lần, mỗi lần gặp mặt đều rất vội vàng, ông ta còn mắng mẹ, nói mẹ không biết điều, vì sao ngay cả một đứa bé cũng không trông coi được.
Bàn tay mảnh khảnh của Tần Dụ nắm chặt, cô tự nhủ mình không nên mềm lòng.
Cô nên quay đầu bỏ đi.
Nhưng suốt cả buổi, cô vẫn đứng trong phòng khách ngày xưa, không nhúc nhích nửa bước.
Chương Bách Ngôn không cầu xin, anh nhẹ nhàng nắm lấy vai vợ, dịu dàng nói: “Anh ở bên ngoài chờ em, bây giờ trở về có thể tiện đường đi siêu thị một chút, mua ít đồ ăn về để trong tủ lạnh, nấu thêm một bữa cơm vừa lúc ăn cơm luôn.”
Môi Tần Dụ khẽ run, cô bỗng nhiên hỏi anh: “Chương Bách Ngôn, anh cũng cảm thấy em đáng ghét phải không?”
Giọng nói của cô gần như sụp đổ: “Vừa rồi, trong đầu em nảy lên rất nhiều suy nghĩ, mỗi suy nghĩ đều vô cùng ác độc... Ác đến mức em suýt nữa không nhận ra chính mình!”
Chương Bách Ngôn ôm cô.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, nói với cô: “Đây là điều bình thường, không có ai là không ác, bởi vì em là người, em nghĩ như vậy là rất bình thường, nhưng em không hề làm vậy... Có phải hay không?”
Anh nhìn ra Tần Dụ đang giãy giụa.
Tần Dụ căm hận bố của cô, cô không thèm để ý đến tài sản, nhưng khi tất cả tài sản của bố đều để lại cho con riêng thì lại là một chuyện khác... Loại oán hận này lại càng sâu thêm một bậc.
Thế nhưng, nội tâm Tần Dụ lại lương thiện.
Vì vậy, cô đấu tranh.
Tần Dụ lại nhìn về phía đứa bé kia, cô bỗng nhiên nói: “Của cải và tôi, cậu chỉ có thể chọn một! Nếu cậu muốn đi theo tôi, vậy thì tất cả tài sản của nhà họ Tần sẽ được mang đi quyên góp.”
Đôi mắt đứa trẻ lại sáng lên.
Cậu gần như lập tức đứng dậy, không nói lời nào, lại túm lấy váy Tần Dụ.
Khóe mắt Tần Dụ ngân ngấn nước mắt.
Cô không nói gì, nắm lấy tay đứa bé, đưa cậu ra khỏi nhà họ Tần... Đưa ra khỏi nơi cô sinh sống suốt ba mươi năm nay, ra khỏi nơi này cậu sẽ không còn là con riêng của Tần Lễ, mà chỉ là em trai của Tần Dụ.
Luật sư vẫn còn đó, đang choáng váng sững sờ.
Nhà họ Tần này, người chết đã điên, người sống lại càng điên hơn.
Người này còn điên hơn người kia!
Tài sản trên trăm tỷ, cứ như vậy đã quyết định quyên góp sao? Sự giàu sang này nói không cần thì không cần ư?
Chương Bách Ngôn thản nhiên nói: “Hôm nào tôi sẽ dẫn Tần Dụ và Tần Phấn đi quyên góp.”
Anh đi ra khỏi nhà họ Tần.
Hôm qua trời vẫn mưa dầm liên miên, nhưng hôm nay ánh nắng lại chói chang rồi, mùa thu trong nhà họ Tần, vừa lúc hoa nở... Cũng không biết người ngắm hoa tiếp theo sẽ là ai đây!
Tần Dụ ngồi trên xe anh.
Sau khi mang thai, cô đều ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn.
Tiểu Tần Phấn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, cũng ngoan ngoãn thắt dây an toàn, thỉnh thoảng còn lén lút nhìn Tần Dụ... Mẹ đã từng dẫn cậu lén lút tới nhà họ Tần, được gặp chị, khi đó cậu đã cảm thấy chị xinh đẹp.
Tiểu Tần Phấn mất mẹ.
Cậu sợ hãi, Tần Dụ là người thân duy nhất của cậu, cậu len lén nắm chặt ngón tay cô.
Toàn thân Tần Dụ cứng ngắc.
Thằng nhóc thối, đáng ghét muốn chết! Kẹo da trâu!
Khuôn mặt điềm đạm của cô hiếm khi lộ vẻ ghét bỏ, nhưng từ đầu tới cuối, cô đều không rút tay ra...
Chương Bách Ngôn ngồi vào xe, nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó mỉm cười.
Anh nói với Tần Phấn: “Tần Phấn à, em không có hành lý, còn phải mua quần áo nữa! May mà anh giúp em giữ lại chút học phí đó.”