Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đang yêu đương cuồng nhiệt tới lúc trước khi kết hôn, tình cảm giữa bọn họ rất tốt, mỗi lần gặp mặt luôn luôn vội vàng lăn giường, thật ra rất ít khi nói chuyện với nhau, giống như hiện giờ lại là việc rất mới lạ.

Đêm đã khuya, Lục Khiêm giữ cô lại: “Ngủ ở đây đi! Muốn nói đôi lời với em!”

Minh Châu cũng không làm ra vẻ.

Hai người bọn họ đã làm chuyện ấy vô số lần, cũng đã từng là vợ chồng. Bây giờ chỉ ngủ trên cùng một cái giường, nằm trò chuyện với nhau mà thôi, cô cũng không thể khoa trương nói rằng buổi tối cần phải về nhà.

Lúc Lục Khiêm thu dọn, cô tắm xong.

Lúc ông cầm áo tắm đi phòng tắm, cô dựa vào bên cửa sổ gọi điện thoại về nhà, bà Hoắc nhận điện thoại.

Giọng nói của Minh Châu rất nhẹ nhàng.

Dù sao cũng không còn lỗ mãng như lúc còn trẻ tuổi.

Nói vài câu, cô cúp điện thoại, tầm mắt đối diện với Lục Khiêm.

Bỗng nhiên cô có hơi ngại ngùng.

Giống như lần đầu tiên ngủ với một người đàn ông, không được tự nhiên kéo lấy áo tắm tơ tằm màu đỏ trên người ông.

Giọng nói của Lục Khiêm rất dịu dàng: “Khá xinh đẹp!”

Cả khuôn mặt của Minh Châu ửng hồng.

Ông cười, đi vào phòng tắm, một lát sau tiếng nước chảy phát ra từ bên trong.

Minh Châu định ngồi chờ trên sô pha, trong chốc lát lại cảm thấy vẫn nên ngồi chờ trên giường, cuối cùng ngay chính cô cũng cảm thấy bản thân không được phóng khoáng cho lắm, chẳng phải chỉ là ngủ trên cùng một cái giường thôi sao?

Cô tự dỗi bản thân, nằm thẳng lên giường.

Một tay ôm gối đầu, khuôn mặt cọ nhẹ lên gối, cô vẫn có hơi thẹn thùng.

Lục Khiêm mang theo cả hơi nước chui vào ổ chăn, trên người ông hơi lạnh.

Cô bị kích thích, giật mình một cái, xoay người ngã vào trong lòng ngực ông, không khỏi ngửa đầu hỏi: “Anh tắm nước lạnh sao?”

Lục Khiêm không thèm để ý mà ừ một tiếng.

Minh Châu lo lắng cho sức khỏe của ông nên không vui cho lắm.

Lục Khiêm nắm nhẹ lấy tay cô ở trong chăn, rồi lại nhẹ nhàng kéo thân thể mảnh khảnh của cô dán sát vào trong lòng ngực ông, lẩm bẩm: “Không có gì đáng ngại! Ngoại trừ việc phải chú ý đến chuyện ăn uống, những khía cạnh khác không có vấn đề.”

Nếu không chắc chắn, ông cũng sẽ không trở về.

Minh Châu không lên tiếng.

Qua một hồi lâu, vào lúc ông cho rằng cô không muốn nói nữa, cô giơ tay ra tắt đèn.

Sau đó, cô gác khuôn mặt nhỏ lên đầu vai của ông.

Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ cũng rất mềm mại: “Thật ra nếu chú muốn, em cũng sẽ không từ chối, chú đừng tắm nước lạnh.”

Lục Khiêm không nói gì.

Ông đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve bên hông cô.

Chậm rãi, bàn tay trở nên ấm áp…

Hô hấp của cả hai đều vô cùng nhẹ nhàng, sợ đối phương phát hiện được suy nghĩ của mình nhưng chuyện này đâu phải là điều dễ khống chế, hơi thở dần dần trở nên dồn dập.

Cuối cùng Lục Khiêm cũng không chịu được, đỡ lấy cái ót của cô.

Ông vừa hôn cô, vừa dùng một tay cởi áo tắm của cô ra.

“Lục Khiêm!”

Giọng nói của Minh Châu tựa như chú mèo con, cô nhìn lên người đàn ông phía trên.

Lục Khiêm ừ một tiếng.

Ông lấy một hộp đồ ra khỏi tủ đầu giường, đặt sang một bên, sau đó lại vội vàng hôn cô…

Ánh trăng dịu dàng…

Ánh sáng chiếu lên vách tường,

Hai bóng hình cuộn vào nhau cùng với động tình động tĩnh của đôi tình nhân.

Đêm càng thêm quyến rũ!

Lúc kết thúc đã là ba giờ sáng.

Cô gối đầu lên bả vai trắng nõn của ông, mái tóc đen xoa bung trên người ông.

Sau khi trải qua chuyện đó, quan hệ giữa nam và nữ sẽ phát triển vượt bậc.

Minh Châu nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp của ông, mềm giọng hỏi: “Trong hai năm đó, anh có nhớ em không?”

“Đương nhiên là nhớ! Ngày nào cũng nhớ! Cũng nhớ Thước Thước và bé con trong bụng em.”

Lục Khiêm cúi đầu: “Còn em! Em có nhớ tới anh không?”

Minh Châu dịch đầu sang một bên: “Nhớ chứ! Có khi nhớ thì vui, có khi nhớ lại không vui nhưng lúc nào cũng nhớ!”

Lục Khiêm hôn lên trán của cô một cái.

Ông nói: “Ngày mai có lịch trình gì không! Rảnh thì về thăm bà cụ với anh đi! Sau đó anh cũng sẽ tới nhà em, thăm hỏi bố mẹ em.”

Minh Châu cười nhẹ nhàng.

Cô hỏi ông: “Anh vẫn dám tới à?”

Lục Khiêm nhìn cô từ trong bóng tối, cố ý nói: “Sao lại không dám! Anh chẳng những dám đi cầu hôn, anh còn dám ngủ chung một cái giường với em nữa, khiến em xin tha không ngừng.”

Minh Châu liếc ông một cái.

Một lát sau cô bỗng nhiên nói: “Cầu hôn gì đó thì nói sau!”

Tuy rằng cô và ông đang nằm trên một cái giường nhưng chuyện cưới hỏi cả đời, cô không muốn lại làm phiền bố mẹ.

Lục Khiêm không ép cô.

Ông chỉ nói: “Mau ngủ đi, nếu còn không ngủ, chúng ta lại làm thêm một hồi nữa!”

Minh Châu cảm thấy ông không biết xấu hổ, nào có ai giống như ông vậy.

Lục Khiêm dùng cái mũi cao thẳng chống vào mũi cô, nhẹ giọng nói: “Anh chăm sóc cơ thể tốt mà!”

“Không biết xấu hổ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK