Cô nhẹ nhàng nắm tay ông đặt lên bờ má ấm áp của mình, đôi mắt nhìn chằm vào ông.
Vốn dĩ Thư ký Liễu muốn đi vào.
Nhìn thấy cảnh tượng này nên đành thối lui.
"Lục Khiêm, anh phải khỏe lại."
Minh Châu nói lẩm bẩm.
Lục Khiêm ngủ rất lâu, đã một ngày một đêm vẫn chưa tỉnh.
Minh Châu rất lo lắng, cô cứ hỏi bác sĩ liên tục, bác sĩ phải rất kiên nhẫn để giải thích với cô: "Một mặt là vì bệnh tình có chút nghiêm trọng, và mặt khác là ông Lục quá mệt, thêm vào đó... có lẽ là ông đã căng thẳng trong thời gian lâu, vì vậy lần này mới ngủ lâu như vậy, đợi ông ngủ đủ rồi thì chắc chắn sẽ tỉnh lại."
Minh Châu thả lỏng một chút nhưng một lúc sau lại phiền muộn.
Hoắc Minh đưa Ôn Noãn đến thăm.
Anh nhìn đứa em gái kém cỏi của mình thở dài: "Lần này ông khiến người ta có vẻ bất ngờ đấy."
Lục Khiêm vốn dĩ là người cẩn trọng.
Trong nhà của Minh Châu sẽ không thiếu thuốc cơ bản cho trẻ con, bà dì lo lắng quá đến mức không có ý tưởng nhất thời, cuối cùng phải cho bọn trẻ uống thuốc, rõ ràng Lục Khiêm có thể điện thoại để hướng dẫn, nhưng ông lại mạo hiểm đi đến.
Có lẽ là vì nút thắt trong lòng của Thước Thước.
Hoắc Minh khẽ lẩm bẩm: "Ông cũng có lúc bốc đồng nhỉ."
Hai anh em đang nói chuyện, còn Ôn Noãn chăm sóc Lục Khiêm.
Cô rất chu đáo lau trán cho Lục Khiêm.
Hoắc Minh quay người lại nhìn vợ một lúc rồi cười: "Anh thấy bộ dạng này của em có vẻ giống như đang chăm sóc cha ruột vậy."
Ôn Noãn liếc nhìn anh.
"Miệng anh chẳng có câu nào hay ho nhỉ.”
Hoắc Minh một tay ôm cô, khẽ chạm vào trán Lục Khiêm: "Để anh xem bố chúng ta thế nào rồi."
Ôn Noãn tức giận muốn đánh anh.
Minh Châu nước mắt lưng tròng, sao cô cảm thấy anh trai mình tuổi tác ngày càng già đi.
Mà người lại trẻ con hơn thế.
Buổi chiều Hoắc Minh còn có việc nên anh đưa Ôn Noãn đi.
Minh Châu xuống lầu tiễn bọn họ.
Ba người lớn mới đi.
Bảo mẫu trong nhà dẫn hai đứa nhỏ đến, là do Tiểu Lục Thước yêu cầu, còn đưa cả Tiểu Lục U đến nữa.
Cậu bé bảo dì đợi bên ngoài cửa.
Cậu bé tự mình đẩy cửa phòng bệnh rồi nắm tay em gái đi vào.
Lục Khiêm vẫn cứ yên lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Tiểu Lục U nhận ra hồi lâu mới i a gọi bố.
Tiểu Lục Thước ôm em gái bảo con bé đừng nói chuyện: "Bố đang ngủ đấy."
Cậu bé nhìn người đàn ông chăm chú.
Cậu bé nhớ đến vào một buổi tối rất khó chịu đó, là người đàn ông này mạo hiểm trời mưa to đến để ôm cậu bé vào trong lòng.
Buổi tối thăng trầm đó, cực kỳ khó chịu.
Nhưng mỗi lần cậu bé tỉnh lại đều nhìn thấy người đàn ông này trước mặt.
Đôi mắt Tiểu Lục Thước ươn ướt.
Cậu bé lặng lẽ ôm lấy em gái, sau đó đặt vào trong chăn của Lục Khiêm, và còn cởi bỏ đôi giày của Tiểu Lục U nữa.
Tiểu Lục U: "..."
Tiểu Lục Thước lớn tiếng nói: "Trưa rồi, nhanh ngủ đi."
Tiểu Lục U: "..."
Tiếp theo là anh trai đắp chiếc chăn mỏng cho cô bé, và để cô bé ngủ trưa với bố.
Thằng nhóc bĩu môi.
Nhưng cô bé đúng là một cô gái biết nghe lời lại thích ngủ, không lâu sau đã chợp mắt.
Khuôn mặt trắng tròn như chiếc đĩa ngọc của cô bé đã áp vào lòng của bố.
Tiểu Lục Thước nhìn thấy phát thèm.
Cậu bé nói khẽ: "Bố thích em gái nhất, thì con dẫn nó đến cho bố."
[Bố nhanh khỏe lên đi.]
Lúc Minh Châu quay lại bất ngờ nhìn thấy dì bảo mẫu nhà mình,
Cô vội hỏi
Bà dì nói cho cô: "Thước Thước nói Tiểu Lục U nhớ bố nên bảo dì đưa đến đây, hi hi, thật sự còn có chuyện này nữa, vừa mới vào bên trong một lúc thì cô em gái đã ngủ bên cạnh anh Lục rồi."
Minh Châu: "..."
Cô muốn đẩy cửa đi vào, nhưng qua một tấm cửa kính cô nhìn thấy... Cô nhìn thấy Lục Thước ngồi đó, ánh mắt thao láo nhìn Lục Khiêm trên giường bệnh.
Rõ ràng là cậu bé muốn đi đến.
Đôi mắt Minh Châu hơi ướt.