Khi Cố phu nhân đến thăm nhà họ Lý, cố Vân Phàm đương nhiên đã biết chuyện này.
Lúc này ông ta đang cúi xuống chơi bi a trong văn phòng của chủ tịch cổ, đây là sở thích ông ta học được từ Hoắc Tây… Hoắc Tây cũng tình cờ có mặt ở đó, hai người còn đang cùng chơi một ván.
Trong góc văn phòng sang trọng có một bộ ghế sofa đế mọi người ngồi xử lý công việc.
Đúng lúc này, thư ký Trương gõ cửa đi vào.
Cô nhìn thoáng qua giám đốc cổ đang chơi, nhỏ giọng nói với An Nhiên: “Giám đốc An, có cuộc gọi từ thành phố H. Không biết là ai đã tiết lộ tin tức, vị đó biết được tin giám đốc cố muốn tặng cố phần cho cô Lý thì liền làm loạn lên, đòi người đấy xe lăn của mình qua đây nói chuyện với giám đốc cố”.
An Nhiên cười nhẹ: “Công ty có hơn 6000 nhân viên, hơn 200 người quản lý cấp trung và hơn 20 người quản lý cấp cao… Ngoại trừ 20 người này không ai có thể biết được bí mật như vậy, chúng ta hãy kiểm tra xem. Giám đốc cố không thích giữ những người không trung thành ở bên cạnh mình”.
Thư ký Trương gật đầu, thấp giọng hỏi:
“Chuyện ở thành phố H thì chúng ta nên làm gì?”
An Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Cho bà ta xem cơ cấu cố phần hiện tại của cố Thị, như vậy bà ta sẽ biết mình nên dưỡng bệnh thay vì can thiệp vào chuyện của công ty. Điều này sẽ không tốt cho sức khỏe của bà ta chút nào”.
Thư ký Trương hiểu ý và rời khỏi văn phòng chủ tịch.
An Nhiên đóng máy tính bảng lại, nhìn về phía đó, Cố Vân Phàm đang cùng Hoắc Tây thảo luận công việc, có lẽ liên quan đến một dự án bất động sản quy mô lớn, trong đó có chút tranh chấp cần Hoắc Tây giải quyết.
Nhìn Cố Vân Phàm nói năng rõ ràng rành mạch và rất tự tin, tràn đầy sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.
An Nhiên nghĩ tới Lý Tư Ỷ.
Người bạn này của cô không thể đánh bại được giám đổc cổ, An Nhiên khẽ lắc đầu, giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói với cố Vân Phàm và Hoắc Tây: “Tôi đi trước, hôm nay tôi phải đón Lâm Hi tan học”.
Cố Vân Phàm nghiêng mặt, khẽ hừ một tiếng: “Vừa nghe luật sư Hoắc nói xe của Hoắc Doãn Tư đang đỗ ở dưới tầng”.
An Nhiên thẳng thắn nói: “Vợ chồng chúng
tôi sẽ cùng nhau đón Lâm Hi”.
Cố Vân Phàm xua tay: “Đừng ở đây ngược đãi cẩu độc thân nữa! Mau đi đi!”
An Nhiên mỉm cười gật đầu với Hoắc Tây: “Vậy em xin phép đi trước!”
Hoắc Tây cũng vẫy tay với cô.
An Nhiên đi thang máy xuống tầng dưới, chiếc Rolls-Royce màu đen của Hoắc Doãn Tư đỗ trước cửa cố Thị trông rất khoa trương. Khi cô đi tới, cửa xe mở ra.
An Nhiên lên xe, nhẹ nhàng phàn nàn: “Em có thế tự mình lái xe tới đó”.
Hoắc Doãn Tư thắt dây an toàn cho cô: “Một cặp vợ chồng mà mỗi người đi một xe thì ra thế thống gì!”
Anh thắt xong dây an toàn cho cô, vừa định nhổm dậy thì An Nhiên đã ôm lấy khuôn mặt điển trai của anh, nhẹ nhàng nói: “Giám đốc Hoắc, anh có thấy chúng ta đang dính nhau quá không? Chúng ta đều không có không gian riêng tư”.
“Anh không nghĩ vậy!”
Anh giơ tay đặt lên mu bàn tay cô lại, ghé sát mặt cô, thấp giọng nói những lời không biết xấu hố: “Tối qua lúc tôi phục vụ giám đổc An, em cũng không nói là chúng ta dính nhau quá chặt. Giám đốc An, vừa xuống giường là không nhận
người quen nữa sao!”
Kết hôn mấy năm, An Nhiên vẫn chưa quen.
Mỗi lần Hoắc Doãn Tư nói những lời như vậy, cô đều có hứng rất nhanh. Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ rằng giám đốc Hoắc lúc riêng tư lại có thể phóng đãng như vậy.
Nhưng khi người đàn ông này là chồng cô, cô lại rất thích.
Hoắc Doãn Tư là một người chòng tốt, một người cha tốt, ngay cả khi đi công tác, anh ấy cũng thường xuyên trò chuyện video với cô… Đêm hôm anh đi công tác về cũng lập tức dính lấy cô, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn không thể chờ đợi thêm.
Cô chưa bao giờ hỏi, nhưng trong thâm tâm cô biết anh chưa từng có người phụ nữ nào khác.
Cô ôm khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Doãn Tư, nhẹ nhàng nói: “Tuần sau Lâm Hi được nghỉ, chúng ta đi du lịch nhé!”
Hoắc Doãn Tư hôn cô.
Hôn nhau một lúc, anh thấp giọng nói: “Lần này chúng ta phải đặt biệt thự, để Lâm Hi ngủ cùng An An… Nếu không, giám đốc An, kỳ nghỉ của chúng ta sẽ uổng phí”.
An Nhiên yêu anh sâu sắc và sẵn sàng thực hiện tâm nguyện nhỏ bé của anh.
Ngay lúc cặp đôi đang thân mật, một chiếc Land Rover màu đen đậu cạnh xe của họ, cửa kính hạ xuống chính là Trương Sùng Quang.
Hoắc Doãn Tư cũng hạ cửa sổ xuống chào.
“Anh đến đón Hoắc Tây à?”
Trương Sùng Quang tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng không trả lời câu hỏi của anh: “Cậu đi đón Lâm Hi với An Nhiên sao?”
Hoắc Doãn Tư gật đầu.
Hoắc Doãn Tư giơ tay nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều nên anh tạm biệt Trương Sùng Quang.
Sau khi xe chạy một quãng đường dài, An Nhiên không khỏi nói: “Doãn Tư, em nghĩ quan hệ giữa chị và anh Sùng Quang mấy năm nay không được tốt lắm. Giữa bọn họ…”
Hoắc Doãn Tư tay cầm vô lăng, chăm chú nhìn con đường phía trước.
Anh ừm một tiếng.
Phía trước có đèn đỏ, anh dừng xe nhìn vợ, nhẹ nhàng nói: “Em có nhớ Bạch Khởi không? Anh ta và chị…”
Xe của Trương Sùng Quang đậu ở dưới tập đoàn Cố Thị, anh không lên lầu đón ai, cũng
không gọi cho Hoắc Tây.
Anh ngồi trong xe và lặng lẽ chờ đợi.
Hôm nay Miên Miên và Trương Duệ được Hoắc Minh đón về, anh cũng cho người giúp việc trong nhà nghỉ sớm rồi tự mình chuẩn bị một bàn đồ ăn, muốn đưa Hoắc Táy về để hai người nói chuyện vui vẻ.
Bên cạnh là xe của Hoắc Tây.
Anh đợi khoảng một tiếng, Hoắc Tây ra khỏi tập đoàn Cố Thị, thư ký của cố Vân Phàm tiễn cô ra ngoài, chắc là đang nói chuyện của phụ nữ, khóe miệng Hoắc Tây hơi nhếch lên, đó là một nụ cười rất tự nhiên.
Trương Sùng Quang thẫn thờ nhìn.
Kỳ thực đã lâu anh không thấy cô cười như vậy. Trước mặt các con cô rất dịu dàng, thỉnh thoảng cùng anh ra ngoài giao lưu, điều này cũng khiến anh có thể diện như một người chồng. Có thể nói cô ấy là một người vợ tốt.
Nhưng không ai biết rằng nền tảng trong cuộc hôn nhân của họ đã không còn nữa.
Vợ anh không cần anh chút nào.
Quả nhiên, khi cô nhìn thấy anh, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ.
Nhưng cô nhanh chóng che đậy, bước tới nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh lại đến đây? Đáng lẽ anh
phải gọi cho em”.
Thư ký Trương ít nhiều cũng đã nghe những lời đồn về cuộc hôn nhân của họ nên nhanh chóng rời đi.
Sau khi cô ấy rời đi, Trương Sùng Quang với đôi mắt đen láy nhìn vợ mình, đưa tay kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay rồi hỏi: “Anh muốn tạo bất ngờ cho vợ mình thì có cần báo cáo không?”
ở bên ngoài, Hoắc Tây chưa bao giờ làm ầm ĩ với anh.
Cô hào sảng mở cửa xe, ngồi cạnh anh, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi anh: “Duệ Duệ và Miên Miên đang ở chỗ bố mẹ em, chúng ta đi ăn cùng họ hay ăn ở ngoài?”
Trương Sùng Quang không trả lời ngay.
Hoắc Tây không khỏi nhìn anh, chỉ nhìn thấy ánh mắt khó đoán của anh, một lúc sau anh mới cười nói: “Anh về nhà sớm nấu một bàn đồ ăn, chúng ta ăn tối với nhau đi!”
Ý tứ đằng sau lời nói của anh khiến cô hơi sững người.
Nhưng không ai nói thẳng việc đó ra.
Trên đường đi, cả hai đều im lặng như không có gì để nói.
Khi xe đậu ở bãi đậu xe của biệt thự, Hoắc Táy tháo dây an toàn muốn xuống xe… Nhưng cô
chợt nghe thấy một âm thanh nhỏ, Trương Sùng Quang đã khóa cửa bên trong xe.
Hoắc Tây không mở được, nghiêng đầu nhìn anh: “Sao lại khóa cửa xe?”
Trương Sùng Quang ngồi im vài giây, sau đó từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, rút một điếu, sau đó nghĩ đến cửa xe đều đóng kín nên lại bỏ điếu thuốc xuống.
Anh nhìn chằm chằm về phía trước xe, đó là một bãi cỏ xanh tươi.
Giọng nói của Trương Sùng Quang rất nhẹ nhàng, anh dùng giọng trân thuật nói: “Anh vừa gặp Doãn Tư và An Nhiên ở dưới tập đoàn cố Thị. Hai đứa trông rất đẹp đôi và rất yêu nhau nữa… An Nhiên luôn nhìn Doãn Tư khi cậu ấy nói chuyện, sau đó không biết Doãn Tư nói gì mà An Nhiên cười rất vui vẻ”.
Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa xe của Hoắc Tây buông ra.
Giống như anh, cô ngồi thẳng, nhìn về phía trước xe, bình tĩnh nói: “Nếu anh không hài lòng với tình hình hôn nhân hiện tại, em đã nói rồi chúng ta có thể ly hôn! Trương Sùng Quang… bên ngoài kia có rất nhiều cô gái khác, họ đều có thể khiến anh vui. Hà cớ gì anh phải cố chấp như vậy!
Trương Sùng Quang đột nhiên quay sang.
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt gần như kinh ngạc và đầy oán hận.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, hỏi từng chữ một: “Bà Trương, thứ anh muốn là những cô gái bên ngoài sao? Anh muốn gì trong lòng em không biết sao? Đã mấy năm rồi, em còn muốn lạnh lùng như vậy thêm bao lâu nữa? Lẽ nào em đang muốn chờ anh ngoại tình, chờ anh đi tìm vui thú ở bên ngoài. Lẽ nào em thấy em không thể chịu được cuộc hôn nhân này nữa, em chỉ là… không muốn bố mẹ đau lòng. Lẽ nào từng giờ, từng phút, từng giây em đều đang nín nhịn. Lẽ nào… em không hề yêu anh… dù chỉ một chút?”
So với sự kích động của anh, Hoắc Tây lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô cụp mắt xuống, cười nhẹ: “Trương Sùng Quanq, anh muốn nqhe đáD án qì?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK