Minh Châu rất lý trí nói: “Anh suy nghĩ cho kỹ đi
Cô nói xong thì cúp điện thoại.
Lục Khiêm chậm rãi đặt điện thoại xuống, ông ngồi trong xe, cầm điếu thuốc chậm rãi hút... Hút xong một điếu thuốc, ông vẫn lái xe đến sân bay.
Minh Châu đã bay đi từ lâu rồi.
Lục Khiêm mua vé máy bay đi vào sảnh chờ.
Ông chọn một chỗ để ngồi xuống, lặng lẽ nhìn những chiếc máy bay bay lên hạ xuống.
Hoắc Minh dẫn Minh Châu và Thước Thước về chỗ mình.
Trong phòng khách, Sùng Quang đang chơi với Tiểu Thước Thước.
Hoắc Tây đang đánh đàn dương cầm, dáng người bé nhỏ thẳng tắp, nhìn rất có khí chất.
Hoắc Minh một tay ôm Thước Thước, tay kia kéo theo hành lý.
Minh Châu thấy cô hơi quấy rầy.
Hoắc Minh cẩn thận từng li từng tí đặt Lục Thước xuống, liếc nhìn đôi mắt đã khóc đến đỏ ửng của cô ấy: “Không phải em vẫn phải làm việc sao, bình thường ai sẽ chăm sóc Thước Thước, hay em muốn bố ngày nào cũng cằn nhằn em! Anh nói cho em biết, chuyện rắc rối giữa em và Lục Khiêm bố mẹ còn chưa biết đâu, nếu họ biết chắc chắn lại có sóng gió nổi lên!”
Từ trước đến nay Minh Châu đều sợ anh, cô ấy chỉ có thể nghe.
Ôn Noãn mang thai.
Thấy Thước Thước bị bệnh, cô tự mình đi nấu canh.
Hoắc Minh sợ anh tức giận nói chuyện quá nặng lười nên trực tiếp vào bếp với vợ.
Anh rón rén lại gần, ôm cô từ sau lưng.
Ôn Noãn dừng lại.
Cô hỏi nhỏ: “Anh về rồi à?”
Hoắc Minh ừ một tiếng.
Chuyện này Ôn Noãn đã biết, cô biết được từ chỗ bà cụ, Lục Khiêm và Minh Châu cãi nhau, cô bị kẹp ở giữa là khó xử nhất, cũng may Hoắc Minh vẫn đối xử với cô như trước.
Hoắc Minh cắn một cái vào chiếc cổ mịn màng của cô.
Anh khó chịu nói: “Cậu đã lớn tuổi vậy rồi sao vẫn làm khổ người ta thế!”
Ôn Noãn cắn môi: “Ông ấy mới bao nhiêu tuổi chứ!”
“Hơn nữa, anh muốn so sự thiếu đạo đức với ông ấy thật sao?”
Hoắc Minh cười nhẹ: “Anh đâu dám! Không phải lần trước đã nói rồi sao, anh muốn cảm ơn Tổng Giám đốc Ôn đã bỏ qua mối thù năm xưa.
J
Ôn Noãn đã ninh xong canh.
Cô dịu dàng nói: “Đừng có lắm lời! Hai ngày này anh đi an ủi cô ấy đi.”
Mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh chăm chú nhìn vợ của mình, anh chỉ thấy sự bình tĩnh thong dong của cô. Tháng năm có lẽ sẽ để cô già yếu, nhưng lại càng làm cô có sự quyến rũ thành thục.
Anh cực kỳ rung động.
Ôn Noãn biết được suy nghĩ của anh, nhẹ nhàng sờ lên mu bàn tay anh.
Hoắc Minh dịu dàng cười.
Vốn Ôn Noãn muốn bầu bạn với Minh Châu.
Nhưng Minh Châu không nói chuyện, còn đưa Thước Thước đi ngủ. Nửa đêm biệt thự lại vang lên tiếng ô tô.
Một chiếc xe đua màu đen chậm rãi đi vào biệt thự, sau khi xe dừng lại có một bóng hình cao gầy đi ra.
Minh Châu chỉ lặng lẽ nhìn.
Cô ấy thấy người kia đứng bên cạnh xe, ông cũng lên ngay mà lấy ra một điếu thuốc, chấm thuốc, rồi mạnh mẽ hít vào hơi, cứ như đang nâng lên tinh thần vậy.
Minh Châu thấy rất đau đớn.
Cô nghĩ, nếu như không có đứa bé kia thì tốt biết mấy!
Trên vai cô có thêm một cánh tay.
Cô nhìn sang, là Hoắc Minh.
Hoắc Minh mặc đồ ngủ màu đen, vỗ nhẹ vai em gái: “Người đã chạy đến gặp rồi! Anh ôm Thước Thước vào phòng bọn anh.”
Minh Châu còn muốn nói thêm gì, nhưng cô không thể nói được một chữ nào.
Hoắc Minh đi đến bên giường.
Anh dịu dàng ôm lấy Thước Thước, mới đi được hai bước cậu bé đã tỉnh, ôm lấy cổ anh mềm mại hỏi: “Bác?”
Hoắc Minh hôn cậu bé: “Hai bác muốn ngủ với Thước Thước đó.”
Tiểu Thước Thước không động đậy nữa.
Cậu bé vẫn thích em gái trong bụng bác gái.
Hoắc Minh ôm Thước Thước về phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ ánh đèn ấm áp, Ôn Noãn cũng đã tỉnh, cô còn cố tình pha một ly sữa bò.
Thước Thước nằm xuống ôm sữa, thỏa mãn uống một hơi.
Một lúc sau, cậu bé còn lén sờ bụng của Ôn Noãn.
Ôn Noãn nghiêng người, dịu dàng nói với cậu bé: “Em gái tên là Hoắc Kiều, bác của cháu đã đặt tên đấy.”
Lục Thước rất thích cái tên này.
Cậu bé thấy hay hơn so với Manh Manh gì đó nhiều.
Cậu nhóc uống sữa bò xong rất dễ ngủ, đợi đến khi cậu bé đã thở sâu, Ôn Noãn nói nhẹ: “Bọn họ cãi nhau khó chịu, người anh trai như anh thật sự yên tâm để hai bọn họ ở cùng một phòng, không sợ cậu bắt nạt Minh Châu à?”
Nghe vậy, Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh chạm vào tay cô và vuốt ve nó nhẹ nhàng, có phần trêu chọc.
“Bọn họ còn có con rồi! Có gì chưa làm qua đâu?”
Mặt Ôn Noãn đỏ lên.
Cô nói chuyện nghiêm túc với anh mà anh cứ nói sang mấy chuyện khác, cũng may trời tối nên Hoắc Minh không nhìn thấy.
Hoắc Minh lại nổi tâm tư.
Nhưng ở giữa có một đứa trẻ, không thể làm gì được, nói một ít cũng tốt.
Bàn tay anh sờ bụng của cô, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta rất lâu chưa làm rồi!”
Ôn Noãn không nói gì.