Lục Khiêm dừng bước.
Một lúc sau, õng ấy dặn dò thư ký Liễu: “Tìm một khách sạn sắp xếp cho cô ấy.”
Thư ký Liều tự mình đến cời trói cho cỏ ấy thấy cò nhóc vần bình an như lúc đau, thư ký Liễu cũng chua xót: “Người không sao là tốt rồi!”
Minh Châu lại nhìn về hướng Lục Khiêm rời đi, ngây người.
Lòng cò ấy dần dần cũng chùng xuống…
Rạng sáng.
Lục Khiên đứng bên cửa số, thư ký Liều đưa cho òng ấy áo khoác da, khẽ nói: “Tay phải của cô Lam bị phế rồi, sau này có lẽ phải tập luyện tay trái, ngài xem sắp xếp cò ấy thế nào?”
Lục Khiêm châm điếu thuốc.
Một lúc sau, ông ấy thấp giọng nói: “Giữ lại cô ta, còn dùng được.”
Õng ấy muốn cò ta làm “hồng nhan tri kỷ” của mình, nếu như ai muốn ra tay với người bên cạnh òng ấy, thì người đầu tiên tìm đến chính là Lam Tử Mi, nói thắng ra thì có ta chính là rào chắn của õng ấy.
Mà cò ta, không thế từ chối!
Thư ký Liễu không nói gì.
Lục Khiêm nghiêng đầu qua, khố sở cười: “Sao, bị dọa sợ sao? Tòi vốn dĩ là người như vậy rồi, người bên cạnh đều nói tôi thế nào? Hổ mặt cười, kẻ nham hiếm thủ đoạn độc ác!”
Nhưng ông ta như vậy, cũng có điếm yếu.
Bây giờ, phải đi gặp điếm yếu kia của ông ấy.
Tại khách sạn tốt nhất thành phố c.
Bên ngoài phòng, mấy vệ sĩ nghiêm túc canh giữ, không rời nửa bước.
Trong phòng, Minh Châu ỏm hộp cơm, nước mắt đầm đìa ngồi ãn.
Trước khi quen biết Lục Khiêm, cô ấy rất ít khi khóc, ngay cả lúc yêu đương với Cố Trường Khanh có nói từng uống thuốc ngủ, cũng chỉ là hai ba viên dọa người thòi, lúc đó cứ nghĩ say mê Cố Trường Khanh đã là thích rồi.
Nhưng khi cô ấy thật sự nếm trải qua tình yêu mới biết được lúc đó nòng cạn đến thế nào.
Cò ấy ăn không nối, ăn vào chỉ muốn nôn.
Sau đó thực sự quá khó chịu, ngửi một chút mùi thức ãn đã chịu không nối rồi, cúi người nôn thốc nôn tháo trong phòng vệ sinh, như thê’ này thực sự rất kỳ lạ, bởi vì khấu vị của cô ấy trước giờ đều rất tốt.
Minh Châu sờ bụng mình, ngây ngốc.
Cò ấy nhớ, hơn một tháng trước, lần cuối cùng bọn họ làm, ỏng ấy không dùng biện pháp bảo vệ.
Có khi nào cõ ấy mang thai rồi không?
Minh Châu ngấng mặt, trong gương, sắc mặt cò tái nhợt như tờ giấy.
Cò gần như lao ra ngoài ngay lặp tức, cò muốn đi mua que thử, cỏ muốn biết có phải cỏ thật sự đã mang thai con của Lục Khiêm không, nếu thật sự có đứa nhỏ, cò muốn hỏi ông ấy xem…
Ông ấy có muốn hay không?
Vệ sĩ bên ngoài ngăn cò ấy lại, khách sáo nói: “Cò Minh Châu, thư ký Liễu đã dặn, cô không thể đi đâu cả.”
Minh Châu run rấy mòi: “Tòi không thoải mái lẩm, muốn đi mua thuốc.”
Người kai do dự.
Cuối cùng, bọn họ vần để cõ ấy xuống lầu, nhưng cử thêm hai người đi theo cô ấy.
Đối diện khách sạn có một tiệm thuốc mở hai mươi bốn giờ, cô ấy đi vào vội vàng mua đồ giấu trong túi, rồi lại vôi vàng quay về phòng.
Một phút sau, trén que thử thai xuất hiện hai vạch đỏ.
Minh Châu ngơ ngác nhìn, nhìn một lúc lâu, đột nhiên cò ấy che miệng lại.
Cò ấy mang thai rồi…
Cò ấy có con của Lục Khiêm rồi!
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng bước chân rất nhỏ, cò ấy nghe ra là tiếng bước chân của Lục Khiêm.
Cò ấy nhẹ nhàng xoa bụng, chậm rãi đi ra.
Chỉ mới hai tiếng chưa gặp, mà giữa hai người đã có chút xa lạ.
Đôi môi Minh Châu run rây, cô ấy muốn nói cho ông ấy biết, cò ấy mang thai ròi.
Lục Khiêm lại lèn tiếng trước.
Ông ấy ngồi trên sò pha, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve tay ghế sõ pha, nhưng thể đang cân nhắc một lúc rồi mới nói: “Minh Châu, em cũng thấy rồi, ở bên cạnh tôi rất nguy hiểm.”
Cò ấy muốn nói, cò ấy không sợ.
Lục Khiêm khẽ cười, ông ấy nhìn cò ấy chăm chú, bình thản hỏi ngược: “Vậy em ở lại bèn cạnh tỏi, có thế làm gì cho tòi đây? Em có thế giống như Tử Mi đố máu cho tòi không? Minh Châu, bên cạnh tòi cần người như vậy, chứ không phải cò nhóc chỉ biết khóc đỏ mũi như em.”
Cò ấy thì thầm lên tiếng: “Anh thích cò ấy?”
“Tôi tán thưởng cò ấy!”
Lục Khiêm khẽ vỗ quần nhíu mày, bình tĩnh nói: “Tay phải cò ấy phế rồi! Là do chính tay tói làm!”
Sợ rồi phải không, sợ thì lặp tức về thành phố B đi.
Minh Châu run môi, cô ấy không hiểu ý của ông ấy.
Lục Khiêm khẽ cười, nói thẳng thừng đay tàn nhẩn: “Tôi tán thưởng chính là cô ấy nữ tính nhưthế! Minh Châu, em rất đáng yêu, nhưng chỉ thích hợp đế giải sều khi cuộc sống nhàn rỗi tĩnh lặng, Minh Châu, tõi chắc chắn không sống một đời nhàn rỗi được, hiểu không?”
Ông ấy đột nhiên hung tàn nói: “Em không hiếu gì cả!”
Minh Châu nghe xong chợt hoảng hốt…
Đại khái cò ấy đã hiếu rồi.
ỏng ấy có chút thích cò ấy, nhưng một chút thích thú này của ông ấy không đủ đế từ bỏ những gì mà ông ấy sở hữu, ông ấy thích quyền lợi thích những mưu mò toan tính hơn, còn cò ấy, không phải là phụ nữ thích hợp với ông ấy.
Còn cò Lam kia, thích hợp sao?
Lời này, Minh Châu khỏng hỏi, cò ấy chậm rãi rũ mắt.
ông ấy là người làm chuyện lớn, ỏng ấy nói rõ ràng với cô ấy như vậy rồi, cò ấy dùng một đứa nhỏ trói buộc ông ấy làm gì chứ?
Dưới ánh đèn vàng nhạt, dế lại bóng hình cuối cùng của òng ấy.
Cô ấy không nói với õng ấy rằng mình mang thai.
Cò ấy chỉ ngẩng đầu, nói rất khẽ: “Vặy tỏi chúc ông Lục tiền đồ sáng lạn.”
Lục Khiêm nhìn cò ấy chãm chú.
Còn ò lại nghiêng đau, âm thanh ngậm ngùi ngắt quãng: “Mau đi đi! Nếu không tòi sẽ bám lấy chú thòi.”
Lục Khiêm chậm rãi đứng dậy.
Ông ấy ngừng lại một chút như muốn xoa dầu cỏ ấy, nhưng cuối cùng vần từ bỏ. Đến khi nắm tay nắm cửa, ông ấy mới thấp giọng nói: “Minh Châu, xin lỗi!”
Ông ấy xin lỗi với cò, là vì chưa chuẩn bị đày đủ tình cảm cho lúc này.
Ông ấy xin lỗi vì giữa bọn họ không có kết cục gì.
Cò gái nhỏ của õng ấy, rồi sẽ gặp được người tốt, còn người như õng ấy chỉ hợp đế sống trong quyền lợi, xem như là trừng phạt vậy…
Lục Khiêm đi rồi.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, rồi đóng lại.
Minh Châu ngã quỵ xuống thảm mềm dưới dất, cò ấy che mẩt, kìm nén khóc nấc lén.
Cò ấy quay về thành phố B, cò ấy không dám về nhà.
Cò ấy đến căn nhà trên đường Quảng Nguyên, mỗi ngày nằm dài bên trong, dựa vào mấy thứ trong tủ lạnh mà sống sót.
Cò ấy khỏng biết làm cơm, nên chỉ bỏ vào nước luộc.
Mổi đêm, cõ ấy đều bừng tỉnh giấc, bởi vì cò ấy mơ thấy chủ Lục của mình quay về, ông ấy dịu dàng ôm cô ấy lên giường, vổ nhẹ vào mòng cò ấy nói cò ấy không nghe lời.
Lúc tỉnh giấc, khóe mắt đều ướt đẫm lệ.
Nhưng ông ấy, không quay lại nữa…
Đến khi cò ấy tỉnh dậy từ ác mộng đã là hai tháng sau, bụng cò ấy cũng lớn hơn chút.
Cò ấy càng không dám về nhà.
Cò ấy không dám đế người nhà biết cò ấy mang thai, càng không dám đế bọn họ biết trong bụng cò ấy là con của Lục Kiêm, cò ấy trốn Đóng trốn Tây, thẻ trên người cỏ ấy cũng không còn tiền…
Quần áo trên người cò ấy cũng dần trở nên giản dị.
Cò ấy chuyển vào phòng thuê hơn hai mét vuông, cò ấy học làm còng mấy việc vặt, dựa vào mấy đồng lương ít ỏi nuôi sống mình, thậm chí cô ấy còn học làm món cơm chiên trứng đơn giản…
Dần dần, đến cả một ly trà sữa cỏ ấy cũng tính toán chi li.
Thi thảng, cò ấy cũng nhìn thấy Lục Khiêm trong tin tức.
Ông ấy hệt như lúc trước, hăng hái hãm hở, cò ấy nhìn ra được quần áo trên người ỏng ấy rất mắc, cô ấy nhìn lại chiếc áo sơ mi hai mươi chín tệ của mình, cảm nhận sâu sắc hai người họ đã là người của hai thê’ giới.
Cõ ấy và chú Lục, giống như tỉnh lại từ giấc mộng đẹp vậy.
Tử khi Minh Châu rời đi, Lục Khiêm lại có thói quen xấu, òng ấy thường nhìn vào điện thoại.
Nhưng sẽ không còn mấy tin nhắn của cò ấy nữa.
Ngay cả lễ tết, cũng không có…
Thi thoảng ông ấy cũng đến nhà họ Hoắc, cô ấy không ở nhà, ông ấy là trưởng bối cũng không tiện hỏi.
Thư ký Liều đã nghe ngóng, nói là ra ngoài giải sầu.
Trong nhà, bà cụ thi thoảng buổi khuya sẽ bưng mỳ vằn thằn đến, bẽn trên còn rắc rau thơm, rõ ràng ông ấy không thích ăn nhưng lại ăn sạch toàn bộ, xem như là ăn phần của Minh Châu.
Ông ấy khòi phục dáng vê lúc trước, là òng Lục mà ai ai cũng ngưỡng mộ.
Nhưng trong tâm ông ấy thì không còn nguyên vẹn.
Ông ấy băt đầu thích qua lại với mấy người nhóm õng Dịch, với cả cô Hồ, bởi vì những người bạn này đều nhớ Minh Châu, lúc vui đùa cũng sẽ hỏi đến cô ấy.
Ông ấy đều sẽ cười nói: “Trẻ nhỏ mà, thườn chỉ phấn chấn ba phần, lúc này có khi đã đi xem cực quang với bạn trai rồi, nào còn nhớ đến chú Lục tôi đày!”
Mấy người bạn phụ họa theo.
Lục Khiêm mỉm cười nghiêm túc, cũng bình tĩnh hơn.
Sau đó, cũng chỉ có bản thân ông ấy biết, thế nào gọi là đau đến tê tâm liệt phế.
Xuân đi thu đến.
Cò Hồ sẳp làm tiệc cưới, người hâm mộ của cò ấy tổ chức một buối triển lãm cho cò ấy.
Lục Khiêm đến ủng hộ cô ấy.
Cò Hồ cùng vị hòn phu đến nói chuyện với óng ấy, vừa đi vừa nói chuyện, chỉ là cỏ ấy cảm thấy ỏng Lục có vẻ không tập trung.
Co Hồ cười nhạt đang đinh hỏi thì ánh mắt nhìn một người ở phía xa.
Dáng người khá cao, từ sau lưng trông có vẻ giống với một người.
Cõ ấy vội gọi ông Lục: “ông Lục, anh xe, kia có phải Minh Châu khõng?”
Minh Châu…
Lục Khiêm xúc động trong lòng.
Ông ấy nhìn theo hướng cõ Hồ chỉ qua, nhìn thấy người phụ nữ kia, tròng bóng lưng có vẻ giống, nhưng cò gái kia mặc quần áo đơn giần, bụng lại mang thai tròng như đã sáu tháng, nào giống với Minh Châu của ông ấy?
Lúc này, cỏ gái kia đang chuyến một đống tài liệu lớn.
Tròng khoáng chừng hai mươi cân, găng sức lèn Tâu hai, Lục Khiêm bèn hỏi thư ký Liêu: “ở đây không cho dùng thang máy sao?”
Thư ký Liều khẽ nói: “Thang máy dùng cho khác, nhân vién vận chuyến bình thường phải tránh đi.”
Lục Khiêm gật đầu.
Nhưng ông ấy nhìn qua người vừa nãy, không khỏi lại nhớ đến cô gái nhỏ của mình, cũng không biết cô ấy chơi ở đâu rồi… ông ấy không nhịn được lại gọi điện cho cò ấy.
Trên lầu hai nhà hát.
Điện thoại khẽ vang lên, người kia đang chuyển đồ, đồ đạc trên tay bổng rơi xuống đất.
Người thầu mắng chửi dữ dội.
Minh Châu nhỏ giọng nói xin lổi, cô ấy trốn vào nhà vệ sinh nhấn nghe điện thoại, cò ấy nghe thấy chú Lục của mình hỏi cò ấy: “Chơi có vui không?”
Cò ấy cố sức che miệng lại, chầm chậm trượt người xuống, dùng sức gật đâu: “ừ, vui!”
Lục Khiêm im lặng một lúc lâu mới khẽ nói: “Vậy thì tốt! Nếu như vậy, chúng ta chia tay cũng là chuyện tốt.”
Cô ấy nhắm mắt ừ một tiếng.
Lục Khiêm chậm rã cúp điện thoại, điện thoại trong tay cò rơi xuống đất, một mình cò ấy
ở trong nhà vệ sinh khóc rất lâu… Còn Lục Khiêm, đến phòng rửa tay kế bên, yên lặng rửa tay.
Bọn họ chỉ cách nhau một bức tường…
Chuyện cũ giống như kim châm, đâm vào khiến người ta đau lòng.
Mặc dù cò ấy đã về nhà họ Hoắc, nhưng những khổ cực trước đó, thi thoảng vẩn xuất hiện trong giấc mơ.
Trên đường về nhà họ Hoắc.
Minh Châu yên tĩnh, mãi vẫn không lên tiếng.
Thư ký Liễu muốn lên tiếng, nhưng lại không biết nói gì.
Xe dừng lại trước cửa nhà họ Hoăc, người nhà họ Hoắc vẩn còn, vừa thấy cô ấy đã lên đón.
Tiếu Thước Thước chạy đến, nhẹ nhàng gọi mẹ.
Làn da trắng mịn, tóc ngắn màu trà, toàn bộ đều được đi truyền từ Lục Khiêm… Minh Châu ôm con trai, dùng sức òm chặt.
Vai cò bi vỗ nhẹ, Hoắc Thiệu Đình õm ỏn Man, khẽ nói: “Đửnq khóc, anh trai nuôi em.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK