Trương Sùng Quang đi công tác hai ngày.
Giọng điệu của anh trong điện thoại rất bình tĩnh: “Công ty tạm thời có việc, anh không đánh thức em khi đang ngủ đâu!… Ừ, hai ngày anh sẽ về.”
Hoắc Tây nhẹ giọng nói được thôi.
Giữa bọn họ như cặp vợ chồng bình thường nhất thế giới nói chuyện với nhau, chồng xa nhà trình bày tình hình cho vợ, nhưng họ đều biết đây có lẽ là lần âu yếm cuối cùng giữa họ.
Chỉ còn vài ngày nữa, họ sẽ như đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau nữa.
Hoặc nam cưới nữ gả, không liên quan với nhau.
Buổi tối hai ngày sau, Hoắc Tây đang đọc sách trong phòng sách thì nghe thấy tiếng ô tô ngoài sân, cô đoán Trương Sùng Quang đã về.
Cô không khỏi nhớ lại tối đó, và cả lọ bôi trơn bị ném trong thùng rác.
Hoắc Tây đứng dậy, đến bên cửa sổ sát đất.
Mùa thu ngày càng đến gần, lá phong đỏ rực như lửa, Trương Sùng Quang bước xuống chiếc xe màu đen, lao vào mảng mây đỏ, cũng nhẹ nhàng chạm vào trái tim Hoắc Tây.
Mới có hai ngày mà Trương Sùng Quang đã gầy đi nhiều, gương mặt vồn đã gầy lại càng có chiều sâu hơn. Với ngoại hình này cùng tài sản của anh, Hoắc Tây nghĩ nếu anh muốn tái hôn sẽ rất dễ tìm được một cô gái trẻ giỏi giang.
Cô lặng lẽ nhìn.
Như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Trương Sùng Quang hơi ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt giằng co.
Một lúc sau, anh nghiêng người lấy hành lý từ cốp xe, chậm rãi leo lên bậc thang… Chẳng bao lâu sau, ngoài cầu thang đã vang lên tiếng bước chân anh, Hoắc Tây quay người lại trước cửa sổ sát đất, nhẹ giọng nói: “Về rồi à?”
“Ừ, anh về rồi! Còn rất thuận lợi.”
Trương Sùng Quang đặt hành lý xuống và chậm rãi bước đến chỗ Hoắc Tây, đến trước mặt cô, anh giơ tay như muốn vuốt ve mặt cô, nhưng rồi không biết tại sao lại hạ xuống.
Anh chỉ cười nhạt: “Anh đi tắm đã, lát nữa ăn cơm sau.”
Hoắc Tây gật đầu: “Miên Miên với Duệ Duệ đang ở nhà bố em.”
Trương Sùng Quang đang bước đến cửa thì dừng lại, anh nói: “Để bọn chúng ở đó đi! Vài ngày nữa anh sẽ đưa em và Tinh Tinh về.”
Anh đã quyết định buông tay, nhưng vẫn cố chấp chờ đợi thêm sáu mươi ngày.
Như một nghi thức.
Nghi thức chia tay cuối cùng giữa anh và cô.
Anh nói xong liền nhìn cô, cô cũng vậy… Bầu không khí có phần khó tả, cuối cùng Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Anh đi tắm! Đóng cửa sổ lại, gió lạnh đấy.”
Hoắc Tây ừ một tiếng.
Trương Sùng Quang nhìn cô thật sâu mới quay người rời đi.
Trở lại phòng ngủ chính, anh nhìn Tiểu Hoắc Tinh trước, hai ngày không gặp, anh cảm giác cô bé lại mập lên chút, người bố cúi xuống hôn lên cái đầu bé nhỏ, khi ngẩng đầu, đôi mắt anh sâu thẳm.
Lần trước Hoắc Tây hỏi anh, muốn có con không, anh nói không cần.
Nhưng thực chất sao anh lại không muốn chứ, anh đã mất đi Hoắc Tây, nên anh vẫn hy vọng một đứa con chung của họ ở bên cạnh, có lẽ có một đứa trẻ bầu bạn trong, sẽ tốt hơn nhiều.
Nhưng đây chính là đứa trẻ mà Hoắc Tây phải dùng tính mạng để đổi lấy.
Sao anh có thể chiếm hữu được?
Cô mắc bệnh và cần một đứa trẻ làm bạn hơn anh… Trương Sùng Quang không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Anh nhìn cô bé hồi lâu mới vào phòng để quần áo.
Anh cầm quần áo sang phòng cho khách bên cạnh tắm, thay đồ xong quay về lại thấy Hoắc Tây trong phòng ngủ… Trương Sùng Quang đứng trước cửa, nhẹ nhàng nói: “Tối anh ngủ phòng bên, ban đêm sẽ qua chăm con, em đừng khóa cửa.”
Hoắc Tây ừ một tiếng: “Được.”
Trước khi quay lại, Trương Sùng Quang đã suy nghĩ rất nhiều, anh cố gắng thuyết phục bản thân rằng Hoắc Tây không còn là của anh nữa, anh nên giữ khoảng cách với cô, thế nên anh không chạm vào cô cũng không ngủ với cô nữa, nhưng anh điều khiển được cơ thể nhưng không kiểm soát được tâm trí.
Anh bước lên phía trước một bước, nói: “Em không định nói gì với anh sao?”
Hoắc Tây nhìn chăm chú anh.
Rất lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, hy vọng anh sống tốt quãng đời còn lại.”
Cổ họng Trương Sùng Quang ứ đọng, nghìn lời nói không thể thốt lên, không thể hình dung cảm xúc của anh lúc này, cuối cùng anh chật vật bỏ chạy.
Ban đêm, như anh nói, ngủ ở phòng bên.
Anh và cô chỉ cách nhau một bức tường, không ai ngủ được… Anh qua đây hai lần một đêm để chăm Tiểu Hoắc Tinh, anh biết Hoắc Tây tỉnh, Hoắc Tây cũng biết anh biết cô tỉnh.
Anh nhìn cô.
Nhưng họ không nói gì, nam nữ khi chia tay, chỉ cần nói chuyện vào nửa đêm đã rất mập mờ.
Ngày thứ năm mươi chín.
Tối đến, sắc trời ráng mỡ, đỏ rực hơn cả lá phong trong sân.
Trương Sùng Quang không đến công ty, cả ngày nay anh thu dọn đồ cho Hoắc Tây… Cũng cả cho bọn trẻ.
Anh xếp thành vài cái hộp lớn.
Như chuẩn bị cho chuyến du lịch.
Thật ra anh biết, Hoắc Tây có ý định đi du lịch, khi rời khỏi anh, có lẽ cô sẽ dẫn Tiểu Hoắc Tinh đi du lịch một vòng thế giới, khi trở về, có lẽ Tiểu Hoắc Tinh đã biết đi đứng.
Mấy thùng lớn được xếp ngay ngắn ở lầu một.
Người giúp việc trong nhà đều biết bà chủ cùng cô chủ sắp rời đi thì rất đau lòng, nhưng không ai dám hé răng.
Hoắc Tây vẫn không xuống lầu.
Cô yên lặng vẽ tranh trong phòng sách, bức vẽ là khung cảnh cửa sổ… Sương mù ngợp trời.
Cô dành cả ngày để vẽ nó, sau đó phủ lên tấm vải vẽ tranh.
Khi chậm rãi xuống lầu, cô thấy bữa tối bày trí ánh nến trong nhà ăn.
Vừa nhìn đã biết do Trương Sùng Quang chuẩn bị.
Anh mặc một bộ vest đen chỉnh tề, ngồi trước chiếc bàn đá hắc diệu thạch dài, ở giữa còn bài trí hai bình hoa cắm hoa hồng Tuyết Sơn.
Người giúp việc trong nhà đều đã tránh đi.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trương Sùng Quang ngước mắt, thấy Hoắc Tây đứng trên cầu thang.
Một chiếc váy dài cũng khiến anh hốt hoảng nửa đời còn lại.
Trương Sùng Quang chậm rãi đứng dậy, anh đi đến đưa tay về phía cô… Lần cuối, nắm lấy tay cô.
Anh bật nhạc lên, nhảy với cô một điệu cuối cùng.
Anh nhẹ ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Hoắc Tây, anh yêu em.”
Anh yêu cô, và vẫn yêu cô.
Vì vậy anh không thể chấp nhận ngày thứ sáu mươi, anh chọn rời khỏi cô vào ngày năm mươi chín, trả cô về với thế giới ban đầu của cô, và trả lại hạnh phúc cho cô.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, giống như cuộc chia ly ấy, đột ngột đến ngỡ ngàng.
Rượu còn chưa uống, đồ ăn anh dày công chuẩn bị cũng chưa ăn, Hoắc Tây tựa vào vai anh, nhìn hành lý mà anh chuẩn bị, thấp giọng nói: “Trương Sùng Quang, em phải đi rồi!”
Vì thế anh nhìn tài xế chất từng hành lý lên xe.
Vì thế anh nhìn cô ôm con ngồi vào hàng ghế sau.
Vì thế anh nhìn cô, nhẹ nhàng kéo cửa xe lên, rời mắt khỏi anh.
Hốc mắt Trương Sùng Quang hơi ẩm ướt, anh chợt đi đến, kéo cửa xe ghế lái nói với tài xế: “Để tôi lái!”
Tài xế do dự một chút, gật đầu: “Vậy ngài lái xe cẩn thận.”
Trương Sùng Quang ngồi lên xe, ngón tay thon dài khẽ vuốt vô lăng, anh nói: “Sang nước ngoài, tiện thì viết bưu thiếp cho anh, hoặc cho Tinh Tinh in dấu chân lên, để anh biết con bé đã trưởng thành.”
Hoắc Tây nói được.
Họ vẫn phiền lòng, không nói quá nhiều, Trương Sùng Quang khởi động xe.
Hoắc Tây và con đều ở trên xe, nên anh lái rất cẩn thận, mọi khi anh không thèm quan tâm mạng sống như vậy.
Đèn rực rỡ sáng lên.
Những ngọn đèn dầu đó, những ánh sáng lộng lẫy đó cứ lùi dần, bị bỏ lại phía sau.
Trong xe yên ắng, Trương Sùng Quang đang định hỏi Hoắc Tây có muốn uống nước không, chợt trước mắt bị đèn pha chiếu rọi, có vẻ như chiếc xe đối diện mất lái và lao về hướng này như điên…
Đồ đạc trong xe rõ như ban ngày.
Chỉ trong một giây, Trương Sùng Quang đã nghĩ.
Anh đã nghĩ thật may!
May là anh đã đích thân đưa Hoắc Tây đi, may là chiếc xe do anh lái… Anh nghĩ, anh vẫn luôn không rõ anh yêu Hoắc Tây đến nhường nào, trong yêu và hận giữa họ thì tình yêu chiếm mấy phần.
Nhưng giờ đây anh đã biết.
Anh bằng lòng lấy mạng sống, đổi lấy bình an cho cô…