Bén trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Vô cùng xinh đẹp, ước chừng khoảng 12 carat.
Minh Châu vò cùng sửng sốt, sau đó đòi mắt cò ấy lặng lẽ ướt át…
Mấy năm trước, lúc cò ấy và Lục Khiêm vẫn vui vé, biết bao nhiêu lần cò ấy nằm ở trong lòng ngực òng đều ảo tưởng tới có một ngày õng sẽ cầm nhẫn kim cương cầu hôn cò ấy, khi đó cò ấy tràn ngập khát khao về tương lai.
Thế nhưng bây giờ con của họ đã lớn như vậy rồi.
Nhẩn kim cương vần nằm trong túi áo của ông.
Cò ấy không biết giữa hai người bọn họ, ai bất hạnh hơn ai.
Tiểu Thước Thước dán vào người mẹ, nhẹ
nhàng hỏi: “Sao mẹ lại khóc?”
Minh Châu lắc đầu.
Ôn Noãn sờ đâu Thước Thước, ôm cậu bé vào trong ngực, giọng nói của cò đè nén rất thấp: “Minh Châu, tuy rằng chị chưa từng hỏi nhưng mấy năm nay vần luôn làm bộ như vò tình nhắc tới em, chị nghĩ rằng chiếc nhẫn này là chuẩn bị cho em!”
Cò không thể cầu tình thay Lục Khiêm.
Bởi vì Lục Khiêm mà Minh Châu đã phải trá giá suốt bổn nám thanh xuân.
Phụ nữ có được mấy năm thanh xuân đâu chứ?
Ôn Noãn đưa Thước Thước đí, Minh Cháu còn một thông báo nhưng trạng thái của cô ấy không được tốt, ở trong xe khóc tối tăm mặt mũi trời đất mù mịt, giờ khâc này dường như cỏ ấy đã quay lại ngày bị ỏng vứt bỏ, cả người mất hết sức lực chẳng thế làm gì.
Áo khoác của Lục Khiêm vẫn nằm trên đùi cô ấy.
Cò ấy biết ông cố ý, ông muốn vây cò ấy lại.
Lão già này, ông cũng chẳng thua kém gì ai, vì cái mà ông gọi là sự nghiệp bán đứng chính ông, thế mà còn không biết xấu hổ cềm một chiếc nhẩn kim cương lắc qua lắc lại trước mặt cò ấy!
Minh Châu khóc như một đứa con nít.
Điện thoại di động vang lên, trợ lý nhìn thấy là Lục Khiêm gọi tới.
Cò ấy đi theo bén cạnh Minh Cháu lâu rồi tất nhiên cũng biết một ít, nhẹ giọng nói: “Điện thoại của ông Lục!”
“Tòi không muốn nghe.”
Trợ lý chần chờ một chút, tự mình nghe.
Đầu dây bên kia Lục Khiêm không biết đó là trợ lý, giọng nói nhẹ nhàng dổ dành: “Minh Châu, em thấy cái nhẫn kim cương trong túi áo tôi không? Giữ giúp tỏi chút nhé, sau này tòi phải dùng đế cầu hòn.”
Da đầu trợ lý căng ra.
Cò ấy nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: “Cò Hoắc đang khóc!”
Lục Khiêm im lặng, một lát sau ông nói: “Đưa cô ấy nghe điện thoại! Nếu cò ấy không nghe thì tòi sẽ tới.”
Minh Châu nghe thấy được.
Cò ấy cầm lấy điện thoại, giọng nghẹn ngào: “Lục Khiêm, ông có ý gì! Nãm đó dựa vào cái gì mà ông lại cảm thấy tỏi không chờ được, dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi là một cò gái không hiếu chuyện, không xứng làm vợ của ông! Bây giờ ông lại dựa vào cái gì mà cảm thấy tòi sẽ đợi ông!”
Cò ấy nói xong, thật sự không chấp nhặn nỗi, cúp điện thoại luôn.
Trợ lý thay cỏ ấy cất điện thoại, bj lời cô ấy nói dọa sợ.
Cò Hoăc và ỏng Lục…
Thế mà đã đi tới bước bàn chuyện cưới hỏi rồi sao!
Đầu bèn kia điện thoại, Lục Khiêm ngồi ở ghê’ sau, nhẹ nhàng vuốt ve di động.
Đúng vậy, ông cố ý đưa áo khoác cho cò ấy, cố ý đế cỏ ấy thấy nhẫn kim cương, ông chính là một người tâm cơ thế đấy…
Qua nhiều năm, cuối cùng có cũng đã tiến bộ!
Nhưng cũng không tiến bộ hơn bao nhiêu.
Bằng không, vì sao lại khóc to thế chú?
Thư ký Liều cũng nghe thấy, ngồi ở hàng ghê’ phía trước, ôn hòa nói: “Quay về ngài cứ dổ dành một tí, con nít mà, tóm lại là cứ phải cho mấy viên kẹo mới vui vẻ.”
Lục Khiêm cười nhẹ: “Cậu mà còn gọi cô ấy là con nít nữa, cò ấy sẽ không vui.”
Cò bé của õng đã hơn ba mươi rồi.
ón Noãn đưa Thước Thước về nhà.
Hoắc Minh tan tầm trước, đón Tiểu Hoắc Tày về nhà, thấy Thước Thước thì sờ (Tâu cậu bé.
Trong phòng bếp.
Ôn Noãn đang sơ chế nguyên liệu nấu bữa tối.
Anh đi vào, òm lấy cò từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Minh Châu lại giận dồi với cậu hả?”
Ôn Noãn dừng động tác.
Cò cúi đầu nhìn cái tay đang lộn xộn bên hòng, nhẹ nhàng cắn mòi: “Hoắc Minh, anh đừng như vậy, bọn nhỏ sẽ vào đây bất kỳ lúc nào, nhìn thấy thì không tốt.”
Hoắc Minh gặm thịt non trên cổ cô: “Hoắc Tây thấy rất nhiều lần rồi!”
“Vậy cũng phải chú ý.”
Hoắc Minh không lên tiếng nữa, chỉ nhẹ nhàng di chuyến bàn tay, xoa bóp eo nhỏ của cò.
Ôn Noãn chăm tập thể hình, vòng eo vò cùng sãn chắc.
Anh muốn nói đòi lời âu yếm với cô: “Ngày hôm qua em cảm thấy sướng không?”
Mặt Ôn Noãn hơi nóng lén.
Chuyện xảy ra sau khi say rượu thì có gì hay mà nói?
Hoắc Minh lại quấn lấy cò không bỏ, ước chừng anh thật sự đã nhịn quá lâu, thoải mái một hồi lại muốn quấn lấy cỏ đòi hỏi. Chắng qua anh cũng để tâm tới cảm nhặn của cò, chuyển biển tốt sẽ dừng lại đối chủ đề.
“Ngày hõm qua anh nghe cảnh Sâm nói, em cố ý quay một bộ phim điện ánh?”
Nghe nói Đinh Tranh muốn tiến vào giới điện ảnh ở thành phố B, chẳng lẽ ôn Noãn cố tình?
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cò thấp giọng nói: “Em muốn quay một bộ phim chính kịch! Nữ chính muốn tìm cò Hồ nhưng cô Hồ và cậu lại từng qua lại với nhau. Không ngờ được Minh Châu lại rất tán thành.”
Hoắc Minh cũng biết cô Hồ đó.
Mẹ của anh chính là fan của cò Hồ, ít nhiều anh cũng từng nghe mấy vở.
Đó là một cô gái đào hoa.
Năm đó Lục Khiêm dan díu cùng cò ta cũng là chuyện bình thường.
Anh cười, gác căm lèn đầu vai ôn Noãn, thấp giọng nói chuyện: “Đó là bởi vì cò Hồ đã kết hôn sinh con, nếu cô ta vẩn chưa lặp gia đình, còn cùng qua lại với cậu, em nhìn Minh Châu có thể hào phóng như vậy không!”
Chồng của cò Hồ đúng là gã đẹp trai trong bữa tiệc năm đó.
Không thế ngờ được lại tu thành chính quâ.
ôn Noãn ngầm lại chuyện này, trong lòng có chút tiếc nuối, chỉ có điều cò không nói gì thêm.
Hoắc Minh tự nhiên nhạy cảm nhận ra.
Anh siết chặt cánh tay, thấp giọng dịu dàng nói: “ón Noãn, chúng ta có thời gian cả đời, anh sẽ ở bên cạnh em.”
Ôn Noãn cười nhẹ.
Cô xoay người, chủ động hòn anh…
Vợ chồng hai người hôn nhau triền miên trong phòng bếp.
Nếu thường qua lại, anh thật sự không ngại đóng cửa phòng, ôm cò lên bàn bếp hung hăng yêu thương, tốt nhất là làm cô khóc. Thế nhưng anh có thế cảm giác được ôn Noãn cũng không muốn.
Nụ hỏn này, có thế nói là khen thưởng, thậm chí có thế nói là bố thí cho anh.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Anh ngồi trong phòng sách rồi nghĩ, ngày đó ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, sau khi Ôn Noãn òn lại kỷ niệm với mối tình đầu Cố Trường Khanh, có thế cô sẽ cảm thấy cuộc sống vợ chồng của bọn họ quá bình yên, nhạt nhẽo hay không?
Dù sao, cô đã không tìm được tình cảm mãnh liệt từ trên người anh nữa.
Khoái cảm hai bình rượu vang đỏ mang tới, sau khi nguội lạnh, ngẫm lại thì thấy thật đáng buồn.
Ôn Noãn mắc bệnh tâm lý.
Anh lại không có thuốc chữa!
Thế nhưng cho dù cả hai đều không có được cuộc hòn nhân thỏa mãn, anh cũng khòng muốn buông tay, mà cò vì con cái, ước chừng cũng sẽ không đưa ra đề nghi ly hôn.
Hoẩc Minh bẳt đầu lo được lo mất.
Anh đối xử với Ôn Noãn tốt gấp bội, sợ cô cảm thấy không thoải mái.
Anh ít khi đi xã giao, tan tầm sẽ quay về chăm sóc bọn nhỏ.
Anh chỉ còn lại một nửa cố phần ở văn phòng Luật sư, về phần tập đoàn Tây Á anh đã mời đội ngũ chuyên nghiệp, anh chừa ra phần lớn thời gian đế cò làm việc riêng.
Cuộc hòn nhân của bọn họ nhìn có vẻ vò cùng hoàn mỹ.
Tin tức trái chiều khi ôn Noãn đi gặp bác sĩ tâm lý dần dần bị người ta quên lãng. Lúc người trong giới thượng lưu nhắc tới Hoắc Minh và Ôn Noãn, chỉ nghĩ tới một cặp vợ chồng ân ái.
Thế nhưng chỉ có chính bản thân Hoắc Minh biết, giữa hai người mỗi khi muốn có một lần sinh hoạt vợ chồng vui sướng tuyệt vời cũng phải chờ sau khi õn Noãn uống hai lỵ rượu vang đỏ mới đạt được.
Sau vài lần, anh không nỡ.
Anh bắt đau tăng ca trong nhà, dổ con ngủ xong, anh luôn có cõng việc làm mãi không hết.
Anh sẽ đợi ở phòng sách cho tới sau mười hai giờ mới trở về phòng.
Khi đó, Ôn Noãn đã ngủ.
Tự nhiên bọn họ không cần đối mặt, càng không cần làm nghĩa vụ vợ chồng kia. Dường như có như vậy mới khiến cả hai bên thoải mái, dường như cuối cùng bọn họ đã tìm được sự càn bâng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK