Cô nghĩ, loại giải thích này không thể coi là một lời giải thích, không phải nói cho cô mà là anh tự nói cho chính mình nghe. Anh tự thuyết phục bản thân là anh và Kiều An đã là chuyện quá khứ, Kiều An đã đính hôn!
Từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài, không có chuyện gì liên quan đến Ôn Noãn!
Trong lòng Ôn Noãn hiểu rõ điều đó.
Cô ôm chặt cổ anh, cố tình nói: "Rất tốt! Tôi cũng không muốn làm người thứ ba!"
Hoắc Minh tức đến ngứa răng.
Đôi khi, Ôn Noãn rất thiếu đòn!
Anh đau ở đâu, cô ấy sẽ chọc vào đó...
Anh không làm gì cô, chỉ vuốt mái tóc màu trà dài của cô, thì thầm: “Ngày mai là sinh nhật của Minh Châu, mặc đẹp chút...”
Ôn Noãn thản nhiên tươi cười.
Cô đoán, lần này Kiều An đặc biệt trở về vì sinh nhật của Hoắc Minh Châu, thẳng thắn mà nói chính là trở về vì Hoắc Minh, nếu là bình thường thì anh có thể sẽ không gặp cô ta, nhưng trong trường hợp như tiệc sinh nhật thế này thì không tránh khỏi việc tình nhân cũ đụng mặt nhau!
Ôn Noãn cũng phải đồng tình với tình cảnh của chính mình...
*
Ngày kế tiếp là sinh nhật của Hoắc Minh Châu.
Đây có thể là tiệc sinh nhật cuối cùng của Hoắc Minh Châu tại nhà họ Hoắc, ông bà Hoắc yêu thương con gái nên tổ chức tiệc ngay tại nhà chính.
Vợ chồng Hoắc Chấn Đông đã bỏ ra rất nhiều tiền, mọi thứ đều tốt nhất!
Biệt thự nhà họ Hoắc xinh đẹp rực rỡ.
Dàn nhạc, thức ăn, còn có những khách mời nổi tiếng với trang phục sang trọng, Hoắc Minh Châu được khen ngợi lên tận trời!
Ôn Noãn chọn một chiếc váy lụa mỏng màu trắng.
Thiết kế một vai, phía sau có phần lớn trống trải, được buộc bằng vài sợi vải mỏng điểm xuyến vài hạt trân châu lớn bằng hạt gạo.
Xinh đẹp gợi cảm.
Ban đầu Hoắc Minh không cho phép cô mặc nó vì phía sau quá lộ, nhưng khi mái tóc dài của Ôn Noãn được buông xuống, chỉ còn lại cảnh xuân mơ hồ, nửa lộ nửa không trông càng quyến rũ!
Hoắc Minh kéo tay Ôn Noãn đến gặp gỡ người lớn trong gia đình!
Anh không cố tình giấu mối quan hệ của họ với những người lớn trong nhà mà rất thẳng thắn.
Bà Hoắc mặt mày hớn hở.
Cuối cùng, Hoắc Minh cũng có người yêu!
Khi người khác hỏi về đám cưới, bà Hoắc rụt rè cười: "Ôn Noãn nhà chúng tôi vẫn còn quá trẻ, con gái tuổi Mèo, để con bé và Hoắc Minh yêu nhau thêm hai năm nữa...
Bà nói thế chứ trong lòng vô cùng oán trách nhìn con trai.
Ngủ chung mỗi ngày mà lại không xảy ra việc ngoài ý muốn, chẳng hạn như mang thai gì đó...!
Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh một vòng.
Lòng bàn chân đau nhức, cô kiếm cớ ngồi trong khu vườn nhỏ nghỉ ngơi.
Phía trước, một bóng đen tiến đến gần.
Ôn Noãn nhìn lên, quả nhiên là Cố Trường Khanh
Cố Trường Khanh từ xa đã nhận ra Ôn Noãn.
Hắn cười: "Được Hoắc Minh dẫn đi tham dự tiệc như thế này em cảm thấy rất vui phải không? Cảm thấy vui mừng có thể tiến vào nhà họ Hoắc rồi đúng không? Ôn Noãn... Anh ta đã giới thiệu em với Hoắc Chấn Đông chưa?"
Ôn Noãn nhìn thẳng vào hắn: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Cố Trường Khanh cúi người, trong mắt hắn ẩn ngọn lửa nhỏ.
Góc miệng hắn mang theo nét chế nhạo: "Em biết mà, Hoắc Minh không muốn kết hôn. Em biết tại sao anh ấy không muốn kết hôn hay không?"
Trước khi hắn nói xong, ánh mắt của Ôn Noãn đã rơi vào một nơi nào đó.
Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi biết!"
Cố Trường Khanh ngạc nhiên, sau đó hắn nhìn theo ánh mắt của cô...
Lối vào vườn của nhà họ Hoắc.
Một dáng người mảnh khảnh mặc chiếc váy dài màu đỏ rực, lay động phập phồng, mái tóc đen dài xõa ngang eo, vẻ đẹp nóng bỏng như lửa.
Hoắc Minh mặc bộ vest màu đen đang nhìn cô ta...
Nam nữ si tình, mãnh liệt đầy cảm xúc.
Ôn Noãn nghiêng đầu cười nhẹ.
Hoắc Minh nói cô là Morning Dew của anh.
Không, cô không phải!
Kiều An mới là hoa hồng đỏ của anh, còn cô chẳng qua là món cháo nhạt mà Hoắc Minh đã nếm qua, không có gì đặc biệt...
Xung quanh thật yên tĩnh.