Ở đầu dây bên kia, An Nhiên cúp điện thoại.
Tuy không hỏi cụ thể nhưng cô biết tình trạng của Lý Tư Ỷ không tốt... Cô lặng lẽ ngồi trên ghế da, một lúc sau mới gọi điện cho giám đốc tài chính của công ty để hỏi thăm tình hình.
Đối phương là người có chuyên môn, biết rất rõ về cấp trên mới. Khi An Nhiên hỏi chuyện, anh ta nói: “Thực ra lúc đầu công ty cũng khá khó khăn, nhưng gần đây có giám đốc Hứa rót vốn, cho nên tình hình đã trở nên khả quan hơn rất nhiều. Bây giờ mặc dù không có nhiều nhưng số tiền vài trăm triệu tệ vẫn có thể lấy ra được".
An Nhiên gật đầu, sau đó nói: "Công ty không phải mỗi năm đều đặt may đồng phục một lần sao? Nghe nói nhà họ Lý chuyên làm việc này. Anh báo cho bộ phận hậu cần lưu ý vấn đề này một chút. Nhân tiện, trụ sở chính cũng nên làm như vậy!"
An Nhiên từng là thư ký của Cố Vân Phàm.
Cô ấy vẫn còn một số quyền hạn và giám đốc tài chính vẫn khá chiều theo ý cô.
Khi những người khác rời đi, An Nhiên ngồi một mình rất lâu.
Cô nghĩ đến Lý Tư Ỷ và cũng nghĩ đến chuyện đã xảy ra giữa cô và Hoắc Doãn Tư...
Vì chuyện của chị Vương nên An Nhiên tan làm sớm, trước khi tan sở cô gọi điện cho Hoắc Doãn Tư: “Khi nào anh tan làm?”
Bên kia, Hoắc Doãn Tư nghe được giọng nói nhẹ nhàng của cô thì khẽ mỉm cười.
"Ha! Khách quý!"
"Giám đốc An lại gọi điện vào giờ này là có gì muốn chỉ giáo?"
…
An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Em ở gần công ty của anh, xe của em bị hỏng, em có thể quá giang về nhà được không?”
Hoắc Doãn Tư ngồi trên ghế xoay, nhẹ nhàng xoay người.
Đối diện bàn làm việc là thư ký Nghiêm.
Hoắc Doãn Tư vừa nhận được điện thoại từ nhà, Lý Tư Ỷ đã đưa chị Vương tới nhà họ. Anh đoán được chuyện này chắc chắn là do An Nhiên tự mình đồng ý, giờ cô tới để nói chuyện với anh!
Cô giả vờ nhưng anh cũng không vạch trần cô: "Được rồi... em đang ở đâu? Anh đến đón em".
An Nhiên vội vàng nói: “Không xa, để em đến công ty của anh!” Nói xong, cô cảm thấy áy náy cúp điện thoại.
Bên kia, Hoắc Doãn Tư nhìn điện thoại của mình, sau đó nói với thư ký Nghiêm: “Nói tiếp đi”.
Thư ký Nghiêm cười: “Điện thoại của An Nhiên sao?”
Hoắc Doãn Tư trên môi nở nụ cười quyến rũ, vẻ mặt rất vui vẻ: "Ừm! Cô ấy nói sau khi tan làm đón cô ấy về nhà!"
Thư ký Nghiêm không kịp phòng bị đã bị đút cho một thìa cơm chó!
…
An Nhiên đi xuống lầu, đang định bắt taxi thì nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen đậu trước cửa công ty.
Trong xe là...giám đốc Cố?
An Nhiên bước nhanh tới, Cố Vân Phàm hướng phía cô gật đầu, cô lập tức mở cửa ngồi vào, chiếc xe nhanh chóng khởi động.
Cố Vân Phàm thấp giọng hỏi: "Đi đâu?"
An Nhiên nói: "Tập đoàn Hoắc Thị!... Giám đốc Cố, ông tới đây khi nào?"
Cố Vân Phàm cầm vô lăng, chăm chú nhìn con đường phía trước, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Tôi đã đến đây mấy ngày rồi! Cô tìm Hoắc Doãn Tư là vì chuyện của Tư Ỷ sao?"
Kế hoạch nhỏ của An Nhiên làm sao có thể nói ra?
Cô chỉ ậm ừ vài câu.
Cố Vân Phàm cũng không hỏi thêm gì nữa, trực tiếp đưa An Nhiên đến trước cửa tập đoàn Hoắc Thị. Lúc An Nhiên chuẩn bị xuống xe, ông ta lấy một cái túi giấy màu nâu đưa cho cô: “Cô xem đi! "
An Nhiên mở ra thì thấy đó là thông tin dự án.
Cô ngạc nhiên: "Giám đốc Cố, dạo này ông đang bận làm việc này sao?"
Cố Vân Phàm châm một điếu thuốc nói: "Mọi chuyện đã giải quyết xong. Cô hãy liên hệ với họ, nhưng đừng để Tư Ỷ biết rằng là tôi giúp đỡ! Nếu hạng mục này hoàn thành tốt, nhà họ Lý có thể tạm ổn".
An Nhiên nhìn lại lần nữa.
Cô ngước mắt lên: "Dự án rất hay, nhưng không thể làm nếu không có vốn! Vốn ban đầu cũng phải mấy tỷ, Lý Tư Ỷ lấy đâu ra số tiền này?"
Cố Vân Phàm thở dài: "Việc này đừng lo lắng, cô ấy sẽ tìm ra giải pháp!"
An Nhiên không ngốc, cô đoán được giải pháp này... là Hoắc Doãn Tư!
Cố Vân Phàm bình tĩnh nói: "Cô ấy không muốn tôi giúp! An Nhiên... cô là người tôi tin tưởng nhất, đừng để tôi thất vọng!"
Không biết vì sao, An Nhiên lại có chút buồn bực.
Cô đã theo Cố Vân Phàm nhiều năm, cũng hiểu ông ta ở một mức độ nhất định, hiện tại... ông ta nhất định là đang hối hận!
Nhưng cuộc sống không có chỗ cho sự hối tiếc.
Cố Vân Phàm nói thêm mấy câu: "Được rồi! Mau lên đi, nếu không kẻ hay ghen tuông đó lại đay nghiến! An Nhiên, lát nữa tôi sẽ về thành phố H. Có chuyện gì thì gọi cho tôi".
An Nhiên tay cầm túi giấy màu nâu, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu rồi xuống xe.
Cô đứng nhìn chiếc xe chạy đi.
Đang lúc trong lòng cảm thán thì một bóng người mảnh khảnh đã tới đứng bên cạnh cô, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Lưu luyến không nỡ rời sao!? Cùng Cố tiên sinh trở về thành phố H thì thế nào?"
An Nhiên lập tức tỉnh táo lại.
Cô nhìn Hoắc Doãn Tư, cô đã quen với giọng điệu quái gở của anh từ lâu.
Hoắc Doãn Tư vẫn không chịu buông tha: "Không phải xe hỏng rồi sao? Xe của giám đốc Cố ngồi không thoải mái sao?"
Đây đều là những lời nói khi giận dữ.
Nhiều năm như vậy, An Nhiên mới biết cách dỗ dành anh, cô hơi ngẩng đầu lên, dịu giọng nói: “Không thoải mái bằng ngồi trong xe của anh đâu!”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô.
Một lúc sau, anh nghiêng người về phía trước và thì thầm với cô ở lối vào công ty nơi mọi người ra vào: "Làm trong đó thích lắm phải không!"
An Nhiên trách anh nói chuyện thô lỗ.
Hoắc Doãn Tư đi đến chỗ chiếc xe màu đen, mở cửa cho cô, nhẹ nhàng ngâm nga: "Khi anh thô lỗ, em cũng rất thích mà. Có muốn anh khiến em hồi tưởng lại không giám đốc An?"
An Nhiên nghĩ đến chuyện của chị Vương nên hôm nay đành nhường anh vậy.
Cô ngồi cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Đi ăn ngoài hay về nhà?”
Hoắc Doãn Tư một tay cầm vô lăng, nhìn nghiêng cô, sau đó khẽ cười: “Chuyện nhỏ vậy mà có vẻ như nếu anh bảo em ngủ với anh để đổi lại thì có khi em cũng đồng ý nhỉ! Có điều giám đốc An, em đang muốn cầu xin anh hành sự, hay là cầu xin anh 'hành sự'?"
Anh chơi chữ khiến An Nhiên đỏ mặt.
Cô ngồi thẳng dậy, cắn môi dưới: “Về nhà đi!”
Nói xong, anh cũng không khởi động xe ngay mà đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, rất nhẹ nhàng hỏi: “An Nhiên, em nghĩ rằng đó là nhà của chúng ta sao?”
An Nhiên không có cách nào trả lời.
Anh không hỏi, anh muốn một lời hứa từ cô, một lời hứa kết hôn, một lời hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi.
An Nhiên lẩm bẩm: "Còn anh thì sao? Anh nghĩ thế nào?"
Hoắc Doãn Tư vẫn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: "Anh muốn biết em nghĩ gì! An Nhiên, anh thật sự không vội!"
Anh vừa nói vừa tiến lại gần cô: “Anh sợ em thiếu kiên nhẫn!… Nhìn em như đang muốn vậy!”
An Nhiên cuối cùng cũng khó chịu: "Hoắc Doãn Tư!"
Anh cười, dùng lòng bàn tay to chạm vào mặt cô: “Khi em tức giận sẽ dễ thương hơn bình thường!” Sau đó, anh khởi động xe…
Tuy nhiên, thay vì lái xe về phía biệt thự, anh lại đi đến căn hộ nơi anh từng sống...
Lúc về đến căn hộ, An Nhiên nghĩ anh đang muốn đòi cô làm món sườn cừu hay gì đó.
Nhưng cô không ngờ rằng Hoắc Doãn Tư lại trực tiếp coi cô như sườn cừu mà ăn ngấu nghiến!
Cô vừa bước vào cửa, anh đã đẩy cô vào tường, vừa hôn vừa thở hổn hển: “Em có biết tại sao lúc ở biệt thự anh không chạm vào em không?"