Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ồn Noãn cảm thấy anh có gì đó không đúng.
Lúc bình thường, Hoăc Minh khỏng thể nhằn nại lâu, nào giống như bây giờ.
Cô khẽ ngẩng cố.
Đường cong tinh tế khiến anh như nối điên, lại thèm làn da mềm mịn, càng dề cuốn người vào.
“Thơm thật!” Sống mũi anh cọ vào da cỏ, khó nhịn được mà lên tiếng.
õn Noãn cảm giác da anh rất nóng.
Cò khẽ đấy anh.
“Sao vậy?” Hai tay Hoắc Minh vuốt ve bụng cò: “Đứa nhỏ quậy em sao?”
Ồn Noãn òm vai anh.
Cò cúi đầu nỉ non: “Là anh đang quậy em Ị”
Hoác Minh ghé sát, đầu mũi day nhẹ, thấp giọng hỏi: “Không muốn?”
Ôn Noãn làm vợ anh đã lâu, cũng không che giấu dục vọng cúa mình, cỏ cán mòi anh: “Có hơi muốn, lại có chút không muốn.”
Hoác Minh khẽ cười, rồi cũng dừng tay, chỉ ôm lấy cò.
Anh nói với cò mấy lời giữa vợ chồng với nhau.
Chuyện của đứa nhỏ, chuyện kết hòn của Minh Châu…
Anh nói rất nhiều, cuối cùng ôn Noãn không nhịn được nói: “Hoác Minh, có phải anh muốn hỏi chuyện của Cô’ Vân Phàm không?”
Động tác của Hoâc Minh chợt dừng lại.
Một lúc sau, anh cười nói: “Cố Vân Phàm vắn chưa đủ đế anh kiêng dè!”
Ôn Noãn càng biết rõ anh là vì Khưong Duệ.
Cô ngẩm lại, thì biết là do Tiếu Hoắc Tây báo tin.
Đứa nhỏ này dù cò có nuôi thế nào, cuối cùng cũng đều chạy về phía Hoắc Minh, người làm mẹ trong lòng cũng có chút giận dồi mà cũng ngọt ngào, có gì tuyệt vời hơn chuyện cùng nhau sinh ra một sinh mạng nhó đáng yêu như vậy chứ.
Cảm giác này, thậm chí còn hơn cả tình yêu nam nữ.
õn Noãn đấy nhẹ anh ra.
Cô ngồi trước bàn trang điếm, chậm rãi chải mái tóc dài màu trà, tóc cò phải tốn rất nhiều còng sức chăm sóc, mới sáng bóng như vậy.
Hoâc Minh cũng bám lấy cò.
Anh lười biếng tựa vào đầu giường, nhìn cò chăm chú.
Ôn Noãn vừa chái tóc và cúi đâu nói: “Cũng chí là ngầu nhiên thôi, sao còn đế ý như vậy chứ! Lại nói chỉ tán gáu mấy câu cũng đều là chuyện còng.”
Cò nói lại chuyện cúa Khương Duệ.
Hoâc Minh cười như không cười: “Là nói chuyện lúc riêng tư nhí!”
Anh lại thờ dài một câu: “Hai người còn nói chuyện riêng nữa!” Nói rồi lại khẽ kéo cỏ lại.
Ôn Noãn giống như con thú nhò nâm dưới người anh.
Mặc cỏ ứng đỏ: “Hoâc Minh!”
Hoắc Minh không nói gì, cũng không hỏi gì cò, anh chí làm cò đau, giống như giết người bằng dao cùn, khiến cô không thế chịu nối gần như đau đớn…
Cuối cùng, anh tựa vào cố Ướt đẫm
mồ hòi của cò, khẽ nói: “õn Noãn, anh ghen rồi!”
Ôn Noãn ngước mắt nhìn chồng mình chăm chú.
Lúc này, Hoâc Minh gợi cảm vô cùng…
Sầp đến cuối năm, Hoâc Minh bận rộn tiệc cuối năm còng ty.
Năm nay tập đoàn Tây Á không định làm lớn, Hoăc Minh thân là tống giám đốc nói mấy câu, cùng ăn bữa cơm là xong chuyện.
Ôn Noãn không tham gia.
Cô đang ở phòng Minh Châu, nhìn Minh Châu thu dọn đô đạc.
Ôn Noãn mỉm cười: “Việc nhà làm tốt hơn trước rồi! Tròng cũng ra dáng rồi!”
Minh Châu ngấng đầu liếc nhìn cò.
Dù sao cũng là người sắp kết hôn, ánh mắt cò ấy cũng xúc động, khẽ nói: “Chị dâu, chị nói chuyện càng ngày càng giống bô’ em rồi.”
Ôn Noãn dớ khóc dớ cười: “Sao lại vậy?”
Minh Châu tả lại dáng vẻ: “Chính là như vậy! Nhất là những lúc chị quản em
đấy.”
Cò ấy nói như vậy, trong lòng õn Noãn cũng dịu dàng.
Cô đứng dậy đi qua, ôm lấy Minh Châu: “Sắp thành người kết hòn rồi, tròng vẩn còn như cò gái nhỏ vậy!”
Đôi mât Minh Châu cũng ướt át.
Cò ấy giả vờ không đế tâm ồn ào nói: “Em lớn hơn chị đấy!”
Ôn Noãn cười nhạt.
Cò thấp giọng hỏi: “Cậu đối xử với em tốt không?”
Minh Châu không còn sôi nổi như trước, có chút im lặng, cò ấy khẽ nói: “Có lúc rất tốt, có lúc lại không tốt lâm! Nhưng…”
Nhưng cỏ ấy thích ông ấy!
Thích một người thì sẽ thỏa hiệp vò điêu kiện.
Ôn Noãn không nói gì, khẽ xoa đầu cò ấy…
Ngay lúc đang tình cảm như vậy thì Bạch Vi gọi điện đến.
Minh Châu nói: “Chị nghe điện thoại
đi, em dọn đồ tiếp.”
õn Noãn mím cười nhận điện thoại: “Bạch Vi, rảnh rỗi nhớ tớ sao?”
Bạch Vi quen thói trêu ghẹo cò mấy câu, sau đó nói: “Hỏm nay mặt trời ra rồi!”
“Sao vậy?”
“Vừa nãy tiện nhân Đinh Tranh kia gọi điện cho tớ, cậu biết sao không, cò ta nói muốn mời chúng ta uống cà phê, ý là muốn làm hòa với chúng ta.”
Ôn Noãn rũ mẳt cười nhạt, quả trong dự liệu.
Đinh Tranh vì muốn gả vào nhà họ Cổ, mà lấy bọn họ ra đê’ dát vàng lên mặt.
Bên kia Bạch Vi vẫn mang mỏ: “Tiện nhân kia đúng là nghĩ nhiều mà! Chúng ta thì uống cà phê gì với cò ta chứ!”
“Tớ đi!”
“Cái gì?”
Bạch Vi không dám tin vào tai mình, hỏi lại một Tân: “ôn Noãn, cậu không đùa đấy chứ! Từ sau khi Cố Trường Khanh chết, cậu còn không muốn nhìn cô ta hơn tớ”
Ôn Noãn cười nhạt.
Bạch Vi qua lại với cò bao nhiêu năm, cũng biết cỏ có dự định khác, âm thành đè nén: “Cậu nghi ngờ… Những chuyện kia
đều là do cỏ ta làm?”
Ôn Noãn không giấu, khẽ ừ một tiếng.
Bạch Vi im lặng một lúc rồi nói: “ôn Noãn, tớ phối hợp với cậu.”
Cò ấy ngừng lại một lúc rồi lại đè giọng nói: “Nghĩ đến những chuyện cò ta đã làm với chúng ta, không thế dé dàng bó qua cho cò ta được!”
Ôn Noãn cúp điện thoại.
Minh Châu nhìn cò: “Chị muốn gặp mặt Đinh Tranh sao? Anh trai sẽ không đồng ý đáu.”
ỏn Noãn đi qua giúp cò xếp quần áo, mỉm cười: “Sãp kết hòn đến nơi rồi, còn lo lầng nhiều như vậy? Yên tâm… Chị sẽ nói với Hoác Minh”
Minh Châu đơn thuần nói: “Chị đừng lừa em! Chị sẽ nói với anh trai đất!”
Ồn Noãn cười: “Mấy ngày nữa có giải đua F1, chị dần em đi xem.”
Cô ấy ở trước mặt Minh Châu, lấy điện thoại gọi cho Hoâc Minh.
Trong điện thoại, Hoâc Minh lại đồng ý-
Anh nói: “Đế Minh Châu đi với em đi!”
Vì thế, Minh Châu đi theo sau ôn Noãn, đi đến tiệm cà phê.
Đinh Tranh và Bạch Vi đã đến trước.
Hai cô gái trái ngược nhau, hai bên đều không bâng mặt, nhất là Bạch Vi.
ỏn Noãn đến cùng Minh Châu, tâm trạng Bạch Vi mới tốt hơn một chút.
Mục tiêu cúa Đinh Tranh chính là ôn Noãn.
Cô ta đính thân kéo ghê cho ôn Noãn, thái độ rất mềm mỏng: “Mang thai rồi, cơ thế có nặng nề không?”
“Vần ổn!” Ôn Noãn cười nhạt.
Bạc Vi rất bội phục cò.
Đinh Tranh chính là tử địch, mà ôn Noãn đối mặt với cò ta lại có thế cười được như vậy!
Lúc này, Đinh Tranh nhìn Minh Châu không được tự nhiên lắm: “ôn Noãn, cô vẩn không yên tâm về tòi, còn cố ý đưa người đến, sợ tòi làm gì bất lợi với cò?”
Minh Châu muốn lên tiếng.
Ôn Noãn khẽ ngăn lại, cô ấy cười ung dung: “Là ý của Hoâc Minh! Thế nào, Đinh Tranh cò từng suy nghĩ đến chuyện gây bất lợi cho tòi sao?”
Đinh Tranh không biết tiếp lời thế nào.
Cô ta có ý muốn lây lòng ôn Noãn, nhưng đối phương lại không nhận lấy.
Như vặy cũng đúng, nếu ôn Noãn dứt khoát tỏ ý tốt với cô ta, như vậy mới kỳ lạ.
Phu nhân nhà giàu mà, dù sao cũng có chút kiêu ngạo.
Đinh Tranh gọi nhân viên phục vụ đến: “Uổng cà phê gì? Vân uống Mandailing?”
Ôn Noãn còn chưa nói.
Minh Châu đã lên tiếng: “Nước suối đi! Chị dâu tôi mang thai rồi!”
Nhân viên phục vụ rời đi.
Đinh Tranh cười theo: “Xin lồi, tỏi quên mất! Ôn Noãn, bụng cò châc được năm tháng rồi nhỉ!”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Đinh Tranh thấp giọng: “Trước kia tòi cũng từng có thai! Tòi cũng từng làm mẹ rồi.
Bạch Vi không nhịn được nữa. Cò ấy đứng lên chí vào Đinh Tranh, mắng: “Cô còn có mặt mũi nói đứa nhỏ! Đinh Tranh, nếu không phái năm đó do một tay cò gây ra, thì tỏi cũng không đến nồi náo loạn với Diêu Tử An rồi!”
Đinh Tranh ý tứ liếc nhìn cô ấy: “Bây giờ cô không hạnh phúc sao?”
“Đây là hai chuyện khác nhau có được không?”
Lồng ngực Bạch Vi phập phồng: “Cò lừa Diêu Tử An, có lồi với tất cá mọi người, kết quả thì sao, sinh ra đứa nhỏ không biết là chó hay mèo, cò xứng đáng với ai? Cò nữa, đứa nhỏ kia thì sao, cò vứt bỏ hay là bóp chết rồi?”
Sâc mặt Bạch Vi tráng nhợt.
Ôn Noãn khẽ kéo tay Bạch Vi: “Bớt nói hai câu đi.”
Bạch Vi tức giận, khẽ vùng tay ra.
Ánh đèn vàng âm áp trong tiệm cà phê…
Đinh Tranh run mòi nói: “Bạch Vi, đó đều là chuyện quá khứ rồi! Tòi cũng tỉnh ngộ rồi, chẳng lẽ làm sai thì cá đời này không thể tẩy trắng trớ mình được sao, không thế được tha thứ sao?”
Bạch Vi có chút cò chấp: “Đúng! Đối với tòi chính là như vậy!”
Tính cách cô ấy nóng nảy, không thế nhẫn nhịn, vẩn phải trờ mặt với Đinh Tranh.
Mọi người tan rã không vui…
Cà phê đưa đến, Đinh Tranh một mình ngồi đó, chỉ có thế yên lặng nhìn nó lạnh dần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK