Nhưng nếu gặp được người đó, thì những người khác sẽ trở thành tạm chấp nhận.
Ôn Noãn tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: “Vậy em đây là anh tạm chấp nhận sao?”
Hoắc Minh nhẹ ôm vòng eo cô, vốn dĩ định nói vài lời cợt nhả, nhưng cuối cùng anh rất dịu dàng nói: “Ôn Noãn, em là mẹ bốn đứa con của anh, là vợ của Hoắc Minh anh, anh vô cùng quý trọng những gì đang có được bây giờ.”
Sau khi hòa hảo, giọng anh rất nhỏ bảo đảm gì đó với cô.
Chỉ là anh rất săn sóc, chưa làm chuyện khiến cô đau lòng bao giờ cả.
Ôn Noãn nghĩ, đây là sự bồi thường tốt nhất.
Cô cũng rất ít khi nói lời tha thứ, những vết rách kia, cứ được tu bổ trong lặng lẽ từng ngày, từng ngày một...
Bọn họ yêu nhau.
...
Ngày tiếp theo, Ôn Noãn tỉnh lại.
Hoắc Minh đã làm xong bữa sáng, là món cô thích.
Anh khom lưng lại hôn môi cô, nhỏ giọng oán giận: “Khi chạy bộ, anh phát hiện vườn hoa hồng trước kia không còn nữa, cho nên sáng sớm không có hoa. “
Ôn Noãn hôn môi anh.
Cô cười nhạt: “Anh còn có thể chạy bộ hả?”
Hoắc Minh lại nhịn không được mà chèn ép Lục Khiêm: “Em cho rằng anh là Lục Khiêm à! Tuổi lớn, lại còn là tên da giòn.”
Ôn Noãn vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn tú của anh: “Xem anh nói kìa!”
Hoắc Minh cười khẽ, lộ ra một hàm răng xinh đẹp: “Sao nào, làm bà Hoắc không thoải mái sao?”
Ôn Noãn không muốn nghe anh chơi lưu manh, nếu không sáng nay anh sẽ trễ giờ, cô xốc chăn lên đứng dậy, khi đánh răng cô mới nói với: “Đúng rồi, yến hội nhà họ Tư tuần sau anh có đi không?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nhíu mày.
Anh nhớ tới Cố Vân Phàm cũng tham gia, không khỏi đổ bình dấm chua: “Cái tên Cố Vân Phàm kéo chân sau kia có phải lại muốn đi theo em hay không?”
Ôn Noãn vươn qua vỗ mặt anh: “Vậy nên em mới hỏi anh có đi hay không!”
Hoắc Minh ghen thì ghen, nhưng anh vẫn vô cùng tin tưởng Ôn Noãn.
Lại nói ngày đó hẳn là anh sẽ bận rất nhiều chuyện.
Cho nên, anh châm chước một chút rồi lười nhác mà chụp lấy cơ thế cô: “Để Minh Châu đi cùng em đi, vừa lúc có thể giải sầu, không phải con bé rất thân thiết với cậu chủ nhà họ Tư sao?”
Lời này Ôn Noãn không đồng ý.
Cô vào nhà vệ sinh súc miệng, giọng nói mơ hồ: “Em thấy bọn họ lạ thật đấy, rõ ràng đã hẹn hò vài lần rồi, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy khá khách sáo.”
Hoắc Minh cười khẽ, đi vào toilet.
Ôn Noãn đang khom lưng rửa mặt.
Khi cúi người, chiếc áo sơ mi nam trên người trượt lên trên, chỗ đường thắt lưng cùng bồn rửa tay mang theo một độ cong mê người…
Hoắc Minh không nhịn nổi mà nắm lấy, cũng dán mặt lên bờ vai mỏng của cô.
Giọng nói anh nóng bỏng: “Thế nào mới gọi là không câu nệ đây? Giống chúng ta tối hôm qua, cởi quần áo như vậy sao...”
Ôn Noãn vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
“Hoắc Minh!”
Hoắc Minh thấp giọng cười, ngón tay thon dài đẹp đẽ trượt xuống theo thắt lưng của bà xã, nhẹ nhàng hoạt động.
Ôn Noãn nhẹ nhàng xoay người.
Cô nhìn lên anh, thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề.
Cà vạt đều thắt chỉnh tề, quần áo cũng thật sự chỉnh tề, không chê vào đâu được.
Ôn Noãn Ôn Mạn lại nhớ tới lúc trước ở chung trong căn hộ này, lúc ấy mới ở bên nhau tuổi trẻ tham hoan, mỗi lần anh đến văn phòng trước, đều là cô thắt cà vạt cho anh.
Hôm nay nghĩ lại, những ngày đó cũng có ngọt ngào.
Biểu tình của Ôn Noãn mềm mại: “Đừng náo loạn, chúng ta hảo đi ăn bữa sáng thôi, chốc nữa anh đưa em đến đường Quảng Nguyên được không?”
Hoắc Minh xoa xoa đầu cô rồi đi ra ngoài.
Giọng anh truyền từ ngoài cửa phòng ngủ vào, còn rất có làn điệu: “Anh chờ bà Hoắc ở phòng ăn nhé.”
Ôn Noãn bật cười.
Cô thay một bộ váy lông cừu màu xanh nhạt, đi ra ngoài.
Hoắc Minh một tay kéo ghế dựa cho cô, lại không khỏi nhìn cô thêm một lát.
Cô mặc màu này rất xinh đẹp.
Anh tự cho mình không phải là người hà khắc với dung mạo và dáng người của bà xã, nhưng Ôn Noãn lại nghiêm khắc với chính mình, tuy đã sinh ba đứa con rồi nhưng mỗi ngày cô đều dành ra hai tiếng để rèn luyện, ngoại trừ chính bản thân cô xinh đẹp ra, thì người được hưởng lợi trực tiếp chính là ông chồng anh đây.
Hoắc Minh nghĩ, vợ chồng bọn họ ân ái, cùng những thứ này ít nhiều cũng có quan hệ.
Ăn xong, anh đưa cô đi đường Quảng Nguyên trước.
Ôn Noãn xuống xe.
Hoắc Minh nhẹ ấn nút, kéo cửa sổ xe xuống, đôi mắt đen nhìn cô.
Sau khi Ôn Noãn ngẩn ra vài giây thì cũng hiểu ra ý của anh.
Cô đi đến bên cạnh xe, mặt đỏ ửng hôn lên môi anh một chút.
Hoắc Minh khẽ vuốt bờ môi đỏ của cô, lẩm bẩm: “Em xem qua cậu, giữa trưa đến công ty cùng anh ăn cơm trưa đi.”
Vốn dĩ Ôn Noãn muốn đi nhà họ Hoắc.
Nhưng Hoắc Minh đã chủ động yêu cầu, thì cô sẽ không từ chối anh.
Cô ừ một tiếng.
Hoắc Minh lại nhìn cô vài giây, lúc này mới kéo cửa sổ xe lên, lái xe rời đi.
Ôn Noãn ôm quà lên thăm Lục Minh.